Ở trong tai Lâm Thần, mỗi một câu nhục nhã đều cực kì khó nghe.
Lửa giận đang bốc cháy dữ dội trong lòng hắn.
“Được rồi, đừng nhắc tới nàng ta nữa, mọi người tiếp tục uống rượu đi.”
Lâm Minh Huân xua xua tay, dường như không muốn nhắc tới mấy chuyện này nữa.
Trong mắt hắn ta, Lâm Ninh Nhi chỉ là một người sắp chết, tác dụng duy nhất là làm lợi thế cho sự hợp tác với nhà họ Trương, có nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hận thù trong lòng Lâm Thần đang sôi ùng ục như nước sôi.
Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, hơi thở khủng bố quanh thân lan tràn khắp đất trời.
“Ai vậy?”
Lâm Minh Huân phản ứng nhanh nhất, lập tức gọi ra thú cộng sinh của hắn ta là Tê Giác Sừng Bạc.
Tê Giác Sừng Bạc là một con thú cộng sinh cấp bốn. Nó rít gào lên làm cho gợn sóng không khí quay cuồng, khủng bố như một ngọn núi.
Hắn ta là người có thực lực mạnh nhất trong đám người, tu vi tầng một cảnh giới Địa Linh.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, mặt mày Lâm Thần cực kỳ lạnh băng, sát ý lạnh thấu xương.
“Ha ha, ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên rác rươi nhà ngươi!”
Lâm Minh Huân hơi sửng sốt, rồi cười phá lên.
Cả nhà họ Lâm đều đang đuổi giết Lâm Thần. Bây giờ mình lại gặp được hắn, thật đúng là trùng hợp.
“Là hắn!”
“Nghe nói thú cộng sinh của hắn đã chết, toàn bộ tu vi đều bị hủy bỏ!”
“Hắn cứ như vậy mà nhảy ra, chán sống rồi hả?”
Phía sau Lâm Minh Huân, đám bạn bè kia của hắn ta mở miệng châm chọc.
Trước kia, Lâm Thần là thiên kiêu số một khiến bọn họ phải ngước nhìn, thậm chí chẳng có gan đi lên bắt chuyện một câu.
Bây giờ thiên kiêu rơi vào vực sâu, bọn họ dùng hết sức đi nhục nhã.
Dường như chỉ có làm như vậy thì bọn họ mới cảm thấy thỏa mãn.
“Lâm Thần, nếu ngươi chạy trốn xa thật xa, chạy ra khỏi Đại Thương quốc, thì bọn ta đúng là không thể làm gì được ngươi. Nhưng ai ngờ ngươi lại trốn trong núi Tử Liên, hay là đầu óc của ngươi cũng bị đánh nát theo tu vi luôn rồi?”
Lâm Minh Huân ánh mắt khinh thường: “Huống chi ngươi không hề có huyễn thú. Chỉ cần một quyền của ta là có thể đánh cho ngươi hộc máu rồi!”
“Ai nói hắn không có huyễn thú? Nhãi ranh, trợn to đôi mắt chó của ngươi ra xem, Thụ gia ta ở ngay đây này!”
Cây non nhảy lên trên đầu Lâm Thần, dáng vẻ rất hung dữ.
Chỉ là cánh tay cánh chân mảnh khảnh kia chẳng có chút liên quan gì đến hai chữ “hung dữ” cả.
Trong nhất thời, mọi người đều mở to mắt ra nhìn.
Sau đó, ai cũng cười ầm lên.
“Ngươi đang cố ý chọc cười bọn ta hả?”
“Cái thứ nhỏ nhoi này chỉ sợ chạm vào là vỡ rồi!”
“Lâm Thần, ngươi tìm yêu thú từ đâu vậy? Ngươi cho rằng chỉ cần ký huyết khế là có được tu vi sao?”
Phần lớn đệ tử gia tộc đều cười không khép miệng được.
Nếu huyễn thú chết thì vẫn còn một con đường khác để đi.
Đó là ký huyết khế với yêu thú mới sinh ra chưa được ba ngày.
Ngự thú sư có thể dựa vào thú khế ước để tu luyện. Nhưng mà độ ăn ý không thể nào bằng huyễn thú được.
Tê Giác Sừng Bạc gầm nhẹ một tiếng, sóng âm cuồn cuộn, lá cây xung quanh rơi rào rạt, giống như đang ra oai.
Cây non cười lạnh: “Ha ha ha, thú vị, thú vị! Thụ gia ta tung hoành đất trời nhiều năm rồi mà chưa từng gặp được tên nào ngu ngốc giống ngươi. Nếu ngươi sốt ruột muốn chết thì Thụ gia ta sẽ giúp ngươi!”
Tuy rằng nó đã mất hết ký ức, nhưng niềm kiêu ngạo thấm sâu vào trong xương cốt lại chưa từng tan biến.
“Con đứa bệnh tật Lâm Ninh Nhi kia chắc là sẽ bị Trương đại thiếu chơi chết…”
Lâm Minh Huân cười ha ha: “Tiếc là ta còn chưa nếm thử mùi vị của nàng ta!”
“Kẻ nhục nhã tỷ của ta đều phải chết!” Lâm Thần hét lớn rồi ra tay.
“Kẻ chết là ngươi thì đúng hơn!” Lâm Minh Huân đắc ý: “Lên đi! Nghiền nát hắn cho ta!”
Tê Giác Sừng Bạc rít gào, vóc dáng cao gần mười mét chạy như điên, tạo ra từng cơn chấn động khiến mặt đất rung chuyển.
Cảm giác giống như có một ngọn núi cao đang đè mạnh xuống.
“Xem bản lĩnh của Thụ gia ta đi!”
Cây non phát điên lên, hai tay mảnh như chiếc đũa cắm xuống mặt đất.
Ngay sau đó, dưới chân Tê Giác Sừng Bạc nhô lên bốn sợi dây leo dày như sừng rồng điên cuồng tụ lại trên không trung, tạo thành một ngôi nhà giam khủng bố, quấn chặt lấy Tê Giác Sừng Bạc.
Tê Giác Sừng Bạc đau đớn gào lên, giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
Nhưng trên những sợi dây leo mọc rất nhiều gai ngược đâm sâu vào làn da Tê Giác Sừng Bạc.
Bên kia, Lâm Minh Huân còn chưa kịp giật mình thì đã bị một quyền của Lâm Thần đánh bay.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Cơ thể hắn đâm gãy liên tiếp ba gốc cây mới có thể dừng lại được.
“Phụt!”
Lâm Minh Huân phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt là vẻ sợ hãi không che giấu được.
Ta có tu vi tầng một cảnh giới Địa Linh, tại sao lại không có sức đánh nổi một trận vậy chứ?
Rõ ràng nhãi ranh kia đã bị hủy bỏ tu vi rồi mà?
Tiếng cười ầm ĩ xung quanh lập tức im bặt.
Trong mắt của đám thiếu gia gia tộc kia tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào! Rõ ràng ngươi đã bị hủy tu vi rồi, sao ngươi còn có thực lực Địa Linh nữa?” Lâm Minh Huân gào lên, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
“Người chết biết nhiều làm gì?”
Lâm Thần hờ hững đi lên, giơ tay đập nát đầu Lâm Minh Huân.
Không hề có một chút do dự.
Đối mặt với một vị đã từng là tộc đệ của mình, Lâm Thần không nương tay một chút nào.
Bên kia, tình huống của Tê Giác Sừng Bạc cũng rất thê thảm.
Nó bị nhà giam dây leo đâm đến mức thương tích đầy mình, hơi thở thoi thóp.
“Lâm Thần, sao ngươi lại giết hắn vậy? Hút vào! Tăng lên! Ngươi biết không hả?”
Cây non sốt ruột dậm chân, dáng vẻ hận sắt không thành thép.
Sau khi chủ nhân chết, huyễn thú cũng sẽ trở nên cực kỳ suy yếu, rồi từ từ chết đi.
Cây non sợ Tê Giác Sừng Bạc cũng chết, vội vàng điều khiển dây leo, điên cuồng hút sinh cơ từ trên người nó.
Vài giây trôi qua, cơ thể cao lớn của Tê Giác Sừng Bạc chỉ còn lại khung xương.
“Lỗ nặng! Lỗ nặng rồi!” Cây non lải nhải liên tục, đau lòng biết bao nhiêu.
Nếu có thể hút ngự thú sư tầng một cảnh giới Địa Linh thì tu vi sẽ tăng lên rất nhiều.
Lâm Thần lạnh lẽo nhìn lướt qua mọi người, sát ý sôi trào.
“Lâm Thần, bọn ta chỉ là tán gẫu sau lưng thôi, chứ không có làm chuyện xấu xa gì cả.”
“Dù ngươi có bá đạo hơn nữa, thì cũng không thể giết hết cả đám bọn ta được, đúng không?”
“Cảnh ngộ mà Lâm Ninh Nhi đang gặp phải có liên quan gì bọn ta đâu chứ?”
“Đúng vậy, sau lưng bọn ta là các đại gia tộc, ngươi chỉ có một mình, không đắc tội nổi bọn ta đâu.”
“Ngươi đã đắc tội nhà họ Lâm rồi, nếu đắc tội thêm bọn họ ta nữa thì cả Đại Thương quốc sẽ chẳng còn nơi chứa chấp ngươi nữa!”
Mặc dù đang sợ hãi, nhưng đám thiếu gia gia tộc kia vẫn còn cố thể hiện.
Lâm Thần vẻ mặt lạnh băng, lao nhanh về phía mười mấy vị thiếu gia gia tộc kia.
“Thằng nhãi này, cứ hễ nhắc đến tỷ tỷ hắn là hắn sẽ nảy sinh sát ý dữ dội…” Cây non gãi gãi lá xanh trên đầu, cảm khái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!