Hắn đứng thứ 80 trong bảng tinh anh, mỗi tháng đều có rất nhiều kẻ đến khiêu chiến.
Ầm ầm! Nắm đấm phá không lao đi.
Ở một bên khác Lâm Tiêu vẫn đứng yên bất động, giống như là bị doạ sợ. Ít nhất trong mắt mọi người, Lâm Tiêu là đang bị khí thế của Chu Chính Viễn doạ sợ chết đứng.
Bùm một tiếng nổ lớn!
Hả?
Gì vậy?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm cảm thán không thôi. Thứ bọn họ đang tưởng tượng trong đầu không hề diễn ra, mà hình như tình hình có vẻ ngược lại.
Vị thách đấu kia chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra vậy mà có thể chặn được nắm đấm đầy khí thế của Chu Chính Nghiệp.
Chu Chính Nghiệp bị phản lực đẩy lui về sau tới bảy tám bước.
Mọi người lại nhìn sang bên người thách đầu, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như không, cả người vẫn không dịch chuyển dù chỉ một chút.
“Sức của ngươi, yếu lắm!” Lâm Tiêu lạnh nhạt nói.
Nói thẳng ra người này sức thì lớn mà lực công kích chả mấy, còn chả bằng lúc hắn luyện Bảo Sơn Ấn.
“Chết tiệt! xem đây!!” ánh mắt Chu Chính Nghiệp thêm phần trầm trọng.
Nhưng lần giao thủ này cũng đủ để hắn biết đối thủ của hắn mạnh tới cỡ nào.
“Ngại quá, ta không rảnh lắm.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói một câu.
Vừa dứt lời thì chỉ thấy cách Chu Chính Nghiệp khoảng một mét Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện.
“Ngươi……” Chu Chính Nghiệp kinh ngạc.
Ầm!!
Chu Chính Nghiệp bị bắn lên không khoảng mười mấy mét, sau đó nằm bất động trên mặt đất.
Lâm Tiêu thu chân lại, quay sang nói với Trương Ngang: “Đi thôi, tới tòa lầu khác, người xếp thứ 60!”
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh.
Thua rồi.
Chu Chính Nghiệp xếp thứ 80 trong bảng tinh anh thua rồi. Hơn nữa còn là kiểu một trưởng đã nằm, không đường phản kháng.
Một trưởng đã bại và một trưởng đã nằm là hai khái niệm khác nhau, điều này cũng chứng minh thực lực của ngươi khiêu chiến hơn Chu Chính Viễn nhiều.
Phi – đây là cái kiểu gì vậy.
Người này không phải chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn thôi sao? Có phải hắn che giấu tu vi không vậy?