Ý cảnh trọng lực vừa được triển khai toàn bộ mọi người đổ rạp như domino. Lấy Lâm Tiêu làm trung tâm, tất cả mọi người ở khu vực xung quanh đều quỳ xuống đất.
“A! đây, đây là sức mạnh gì!”
“Uy thế? Không, không phải uy thế, tôi có thể cảm nhận được một cỗ sức nặng đang đè lên người mình.”
“Đây là ý cảnh sao? Có phải là tiên pháp trong cách tu tiên nói không.”
“Quá mạnh, tôi phục rồi.”
Chỉ khoảng 5 giây mà hơn 100.000 đều phải quỳ xuống đất, mà điều làm người ta ngạc nhiên là chỉ có 100.000 học viên của Lăng Tiêu các quỳ. Những người của bên phương tiện truyền thông hoặc nhân viên bên ngoài lại có những cảm nhận khác nhau.
Kiểu kiểm soát sức mạnh này đúng là làm người ta không ngừng cảm thán. Không quỳ xuống không có nghĩa không cảm nhận được trọng lực. Ngay lúc này đây chân của bọn họ cũng đã run rẩy.
Cậu học viên Từ Hâm cắt đầu đinh là người đầu tiên bị đè bẹp xuống đất. Ánh mắt cậu ta kinh ngạc vô cùng, trong lòng cũng phẫn nộ, kể cả có đối mặt với các chủ hay các phó cậu ta cũng không cảm thấy bất lực như thế này.
Vậy thì tại sao khi đối diện với thiếu các chủ cậu ta lại như vậy. Từ Hâm điên cuồng vận chuyển linh lực trên cơ thể muốn ngóc đầu dậy.
Lúc này giọng nói của thiếu các chủ cũng vang lên.
“Hy vọng không làm mọi người bị thương, tôi đã khống chế sức ở mức yếu nhất rồi.” Lâm Tiêu mặt mày không biểu cảm hờ hững nói.
Cha và mẹ hắn: “……”
Hai người quay qua nhìn nhau thêm mấy cái, không cần nói cũng hiểu ý của đối phương. Hơn 100.000 học viên của Lăng Tiêu các cắn răng đứng dậy, mặc dù cảm nhận được đối phương mạnh nhưng vẫn không thấy vui lắm.
Chỉ có mỗi bên truyền thông và những cư dân mạng là phản ứng trái ngược. Ý cảnh trọng lực là một loại sức mạnh vô hình, dùng mắt bình thường không thể nhìn thấy. Người có mặt trực tiếp có thể cảm nhận được. Nhưng những người xem qua màn ảnh và cư dân mạng lại không cảm nhận được.
“Là thật hay giả vậy, hay là mấy người của Lăng Tiêu các phối hợp diễn.”
“Đúng đấy, tôi cũng không tin chỉ dựa vào ý cảnh của một người mà đè được 100.000 người.”
“Những cái khác không nói, nhưng cái kiểu vương giả trên người thiếu các chủ này quá mạnh, hình như không chịu nổi.”
“Giả quá đi, tôi bằng lòng gọi cậu ta và giả vương.”
Lâm Tiêu không nhìn thấy bình luận trên màn hình nhưng cái cách anh hùng bàn phím bình luận thì hắn biết. Hôm nay hắn không chỉ có đám người Lăng Tiêu các mở mang tầm mắt, mà cho cả Hoa Hạ này biết.
Muốn bảo vệ trái đất thì cần phải cho bọn họ một mục tiêu rõ ràng. Nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của đám người Lăng Tiêu các hắn lại cảm thấy buồn cười. Một lũ trẻ con.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!