Sau hơn chục hiệp, tình hình chiến đấu vô cùng căng thẳng nhưng vẫn bất phân thắng bại.
Yêu khí trên người Phong Lang càng lúc càng nồng đậm, hai mắt nó bắt đầu đỏ ngầu.
Rõ ràng nó là mạnh hơn một chút nhưng tại sao không giết được con người này. Không, nó thậm chí không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương.
Ngượi lại, đối với Lâm Tiêu, mặc dù có vẻ như lúc nào hắn cũng bị Phong Lang áp chế mà đánh nhưng trên thực tế là hắn đang theo quy tắc Trấn Ma Ấn và không có bất kỳ tổn hại nào.
Hắn quan sát Phong Lang một lượt từ đầu đến cuối.
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Bất kể nhìn từ đâu thì nó cũng chỉ là một Phong Lang bình thường nhưng thực lực tổng thể lại mạnh mẽ như vậy.
Vậy thì chắc chắn là biến dị rồi.
Mặc kệ, đã đến nên lúc kết thúc rồi.
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc.
Xoạt!
Một đạo kiếm khí tỏa ra kiếm ý hung hãn từ trên trời giáng xuống và chém vào con Phong Lang đó.
Tốc độ còn nhanh hơn trước đó vài lần.
Lông trên lưng Phong Lang ngay lập tức dựng đứng lên.
Gừ!
Nó gầm lên một tiếng giận dữ, trên cơ thể nó phùn ra một màn sương màu máu. Không một chút quyến luyến, nó quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, nó đã cảm thấy tính mạng của mình đang bị uy hiếp mạnh mẽ nếu còn không chạy thì kết quả có thể là... chết.
Có điều, ngay cả khi Phong Lang phản ứng nhanh như vậy nhưng kiếm khí chứa trong kiếm ý cũng đã chém ra rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, hiện trường lưu lại một vũng máu.
Phong Lang biến mất.
Bây giờ đến lượt Lâm Tiêu sững sờ, vậy mà cón có thể chạy ư?
Hắn gần như dùng hết toàn lực để đánh một cú này, nhưng không giết chết nó ngay tại chỗ.
Loại lực phòng thủ này quá đáng sợ.
Liếc nhìn vũng máu trên mặt đất, sau một giây do dự, Lâm Tiêu thi triển khai toàn bộ thân pháp để đuổi theo.
Sống thấy sói, chết thấy xác.
Khi yêu thú đạt đến thực lực của Toàn Đan cảnh, cơ thể sẽ hình thành yêu đan, thứ đó có giá trị phi phàm.
Chẳng lẽ con sói cổ quái này đã sinh ra yêu đan rồi ư?