Ngay khi đại trưởng lão của Bất Tử Cốc tự tin rằng một đòn này đã chặn hết đường sống của đối phương.
Những người khác cũng chuẩn bị chúc mừng đại trưởng lão Bất Tử Cốc.
Lâm Tiêu thấp giọng hô lên một tiếng.
Dùng tay không nhổ ra hắc quang thần tiễn ở trước ngực.
Một lỗ thủng to bằng nắm tay, nhanh chóng hồi phục bằng tốc độ cực nhanh, mà tất cả mọi người dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Khí huyết chi lực mạnh mẽ cuồn cuộn dâng trào.
“Mũi tên này, khá đấy.”
Nói xong, rắc một cái, Lâm Tiêu bẻ gãy nát thần tiễn trong tay.
Trong chốc lát, đại trưởng lão của Bất Tử Cốc liền ngơ ra tại chỗ.
Những kẻ khác cũng hoàn toàn ngây người, vẻ mặt ngoại trừ không thể tin nổi, thì chính là đang nghi ngờ thị lực của mình.
Nhìn lại bộ dạng của thiếu niên, vậy mà lại không chút thương tổn.
Thật hay giả vậy?
Thế này cũng quá là ngoài sức tưởng tượng rồi.
“Ngươi, sao người lại không việc gì vậy?” Vẻ mặt của đại trưởng lão toàn là kinh ngạc và nghi ngờ.
Đầu tiên là ông ta nghi ngờ bản thân.
Lẽ nào là ban nãy bản thân ông ta đã giơ cao đánh khẽ rồi ư?
Không, không hề mà.
Từ trạng thái hiện tại của bản thân có thể thấy, rõ ràng là đã xuất ra đòn mạnh nhất, khiến cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược.
Nhưng tại sao thiếu niên này lại chẳng hề hấn gì vậy.
“Sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
“Hơn nữa, ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi biết sử dụng Quy Tắc Chi Lực sao?”
Lâm Tiêu bày ra vẻ hài hước.
Hắn sao có thể đỡ được một đòn này.
Chỉ là một đòn của một kẻ gần đạt thực lực Đại Đế, so với thần uy của một Đại Đế thực thụ thì còn kém một chút.
Ngay cả một đòn phẫn nộ của Đại Đế thực thụ hắn cũng đã từng đỡ qua, sao có thể không đỡ nổi một đòn của đại trưởng lão này chứ.
Chỉ cần né được vị trí chí mạng thì cái khác đều không thành vấn đề.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!