Thời kỳ ấu niên? Vậy mà ngươi còn được tận mắt gặp tôn thượng nguyên tổ này? Vậy ý của ngươi cũng là bản thân là lão đồ cổ sống được 30 ngàn năm rồi hả. Trời ạ, tuổi thọ cũng đủ dài.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Mấy Đại Đế sống được vài ngàn tuổi ở Huyền Thiên Giới cũng đã được coi là lâu rồi, coi như không liên quan tới sinh tử, chỉ cần bước vào một giấc ngủ sâu là có thể vượt qua đại kiếp. Kể cả có là vậy thì 10 nghìn năm cũng đã đạt tới giới hạn tuổi thọ của một Đại Đế.
“Ngại quá, ta vẫn không nhớ.” Lâm Tiêu thành thật nói.
“Không sao không sao, chỉ cần tìm được ngài là tốt rồi. Sau khi nhận được khí tức ngài lưu lại năm đó, yêu tộc đã phái người thủ sẵn ở thông đạo giữa hai thế giới, mong đợi ngày mà ngài quay về.”
“Mỗi một nghìn năm sẽ đổi người một lần, lần này vừa hay tới ta. Khoảnh khắc thông đạo có biến dị ta không chút do dự lao qua đây. Xem ra vận khí của ta thực sự rất may mắn……”
Ngạo Hưng cứ luyên thuyên tự khen bản thân một hồi.
Lâm Tiêu: “……”
Vậy mà kêu vận khí tốt, ngươi cũng thật liều mình. Nhỡ đâu thông đạo giữa hai thế giới bị huỷ diệt đúng lúc ngươi xuyên qua thì mạng cũng chả còn. Nhưng như vậy cũng có nghĩa là thực lực của Ngạo Hưng rất mạnh cho nên hắn mới dám tự tin như vậy.
“Nguyên tổ đại nhân, đợi ta tìm nốt cánh cổng phong ấn thứ ba, chúng ta có thể quay về Tôn Hoàng giới rồi. Ta tin lần này nhất định giúp được nguyên tổ đại nhân phục hồi sức mạnh……” Ngạo Hưng không nhịn được kích động.
Lâm Tiêu nghe ít nói nhiều, cũng làm bộ bản thân mất trí nhớ như vậy thì càng nói ít càng tốt. Nếu chân tướng mà bại lộ thì đúng là hậu quả khó tưởng tượng. Tên Ngạo Hưng này thật sự là một đối thủ khó đối phó được.
“Vậy ta gọi ngươi là Ngạo Hưng. Ngươi nhìn xem đám Đại Đế kia đi, chắc ngươi biết nên làm gì rồi đấy.” Lâm Tiêu chỉ vào đám Đại Đế đang nhìn mình như hổ đói kia.
Khi hắn đang định nói là nếu không có việc gì thì ngươi giải quyết chúng ta, dù gì cũng là sự tồn tại Đại Đế, nếu đấu từng kẻ một thì hắn còn ứng phó được. Nhưng đây lại là sáu Đại Đế một lúc, như thế cũng thật phiền hà.
Nhưng mà hình như Ngạo Hưng hiểu nhầm ý hắn. Ngạo Hưng nhìn nguyên tổ đại nhân rồi lại quay qua nhìn đám Đại Đế kia sau đó cung kính nói: “Nguyên tổ đại nhân yên tâm, ngoài Đại Đế cảnh ra thì những cường giả đại năng khác không thể đi qua đây, ngài có giết hết bọn chúng cũng không sao. Hơn nữa đợi ta phá được cánh cổng phong ấn thứ 3 thì chúng ta lại càng không cần sợ ai hết.”
Hắn nói xong câu này thì thân hình động một cái bay thẳng lên trên không trung.
“Nguyên tổ đại nhân, ngài mau chóng xử lý bọn chúng ta. Ta đi tìm cánh cổng thứ ba. Hahaha hôm nay ta vui quá, ta tìm được nguyên tổ đại nhân rồi!!!”
“Gầm!!!”
Ngạo Hưng nói hết câu cuối còn gầm thêm một tiếng mới biến mất. Đi tìm nguyên tổ đại nhân là việc cơ mật trong tộc, lúc hai người giao tiếp với nhau cũng là dùng truyền âm để giao tiếp.
Cho nên ở góc nhìn của Ngạo Hưng thì việc nguyên tổ đại nhân đối phó với một đám Đại Đế kia chỉ là chuyện dễ dàng. Hắn mà nhúng ta vào thì có nghĩa đang coi thường nguyên tổ đại nhân.
Mặc dù khí tức trên thân của nguyên tổ đại nhân không mạnh nhưng ta có thể cảm nhận được sức mạnh thần hồn cực mạnh của nguyên tổ đại nhân, có khi còn mạnh hơn cả bản thân hắn. Lại thêm sự tồn tại của ấn ký Thiên Đạo, sợ rằng hắn có ở thời kỳ đỉnh phong cũng không địch nổi nguyên tổ đại nhân lúc này.
Lâm Tiêu: “?????”
Mẹ kiếp! đi rồi! cứ thế đi thật rồi?
Ngươi không sợ lão nguyên tổ nhà ngươi chết trong tay mấy Đại Đế này à! Lâm Tiêu tức đến nín thở, tên Ngạo Hưng này chỉ là một sinh vật đơn bào thôi đúng không.Nếu là người khác thì chỉ cần nghe vậy đã hiểu được việc phải tự mình ra tay thu thập mấy tên Đại Đế kia.
Nhìn ánh mắt của mấy kẻ kia, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy!!