Khi Tạ Thiên được hộ vệ nội viện đưa vào sân của nô bộc ngoại viện, tất cả nô bộc đều xông đến, giật mình bàn tán xôn xao.
“Thiên ca bị sao vậy? Có phải tu luyện quá sức nên ngất đi không?”
“Hình như vậy, Thiên ca vẫn luôn chăm chỉ nỗ lực, haizz, thật sự bội phục Thiên ca...”
“Đúng vậy, ta mới thấy Tiểu Thiên vừa ăn cơm xong đã chạy chậm về phòng, quá chăm chỉ...
“Nếu không sao có thể được Đại công tử chú trọng...”
“Tuyên lệnh của Đại công tử!”
Đúng lúc này, hộ vệ có tu vi cao cường liếc nhìn đám nô bộc, lạnh lùng nói: “Người này uổng phí tâm huyết sáu năm của Đại công tử, còn nhỏ nhưng tâm tính xấu xa, lại dám lén lút với thị nữ của Đại tiểu thư, mất hết nguyên dương, đoạn tuyệt võ đồ! Đáng lẽ nên đánh chết tên nghiệt súc này, nhưng Đại công tử lương thiện, ban cho một viên Nguyên Dương đan, hủy bỏ họ Tạ, cho hẳn đến từ đâu thì trở về đó, tự sinh tự diệt!”
Nói xong, cái cáng nâng Tạ Thiên rơi mạnh xuống đất, các hộ vệ xoay người rời đi, chúng nô bộc như bị sét đánh, nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng tất cả nhìn về phía khuôn mặt khô héo tái nhợt như tờ giấy, nhân vật thiên tài mà bọn họ nịnh bợ 6 năm lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
“Không lẽ Thiên ca thật sự lén lút...”
“Phí lời, lời của Đại công tử là trời, Thiên ca... Hừ, tiểu tử này cũng có ngày hôm nay!”
“Bùn nhão không trát được tường được, ha ha, chỉ cần là võ giả đều biết cho dù muốn chơi nữ nhân, cần phải khóa tỉnh nguyên lại để tránh tổn hại đến nguyên dương, vì cơn sướng. mà tên tiểu tử này từ bỏ cả tiền đồ, chậc chậc...”
“Vẫn là Trần Cường... Cường ca mắt sáng như đuốc, nhìn rõ tiểu tử này không làm được nghiệp lớn!”
Các nô bộc cười trên nỗi đau của người khác, quở trách một lúc lâu rồi mới giải tán, có vài tên nô bộc thông minh ở lại, thấy mọi người đi rồi, hưng phấn đi đến gần cáng, duõi tay sờ soạng lòng ngực của Tạ Thiên.
“Dừng tay!”
Sau khi mọi người giải tán, Trần Cường mới đi đến, mắng cho đám nô bộc trộm Nguyên Dương đan chạy mất dép, nhìn 'Tạ Thiên nằm trên mặt đất sắp chết, ánh mắt Trần Cường phức tạp, có vui sướng khi người gặp họa nhưng chủ yếu là sợ hãi.
“Ra là vậy, Đại công tử, ngươi thực sự rất tàn nhẫn!” Nhìn Về phía nội viện, Trân Cường cúi người cõng Tạ Thiên, đi về phía chỗ ở của Tạ Thiên.
“Hút khô cậu tai” “Hút khô cậu tai”
“Hút khô cậu tai”
Tạ Thiên chìm trong hôn mê, đầu óc bị ba chữ này chiếm giữ, hắn không biết mình đang ở đây, không biết trời sáng hay. tối, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, không biết sống chết, chỉ biết ba chữ này.
Vì ba chữ này đã hoàn toàn đảo lộn cuộc đời của hẳn.
Vì sự coi trọng và bồi dưỡng của Tạ Soái, hän đã coi Tạ Gia như nhà của mình, trái tim của hắn, mạng sống của hắn đều ở đây, có thể được sinh hoạt trong đại gia đình ấm áp này là hạnh phúc lớn nhất đời hẳn. Tạ gia là tất cả của hắn, cho. nên dù hắn luôn cho rằng mình là nô bộc thấp kém nhất, cũng vui vẻ chịu đựng.
Hẳn không dám nghĩ, người mình coi là bậc cha chú sẽ dùng sắc mặt dữ tợn thốt ra ba chữ này, chính ba chữ này đã cướp đoạt nguyên dương của hẳn, tim của hắn, nhà của hẳn, lòng trung thành của hän, thậm chí suýt nữa cướp luôn cả mạng sống của hắn.
“Có vẻ sắp tỉnh, lão già, không muốn để hăn chết thì cho hẳn ăn viên đan dược này” Trần Cường nhìn lão già điên đang ngồi ngây ra đó, mặt không cảm xúc vứt Nguyên Dương đan, xoay người rời đi.
Đến khi Trần Cường đi xa, dáng vẻ khờ dại của lão già điên biến mất, mở đôi mắt chứng kiến cả thế giới xẹt qua sự tang thương, nhìn Tạ Thiên sắp thức tỉnh, cũng như sắp chết, chậm rãi xuống giường, cầm lấy Nguyên Dương đan dính đầy tro bụi, dùng đầu lưỡi liếm vài cái, miễn cưỡng nuốt vào bụng.
“Đan dược vớ vẩn, lầm người lấy mạng” Nói xong, lão già điên lấy một viên đan dược còn bẩn hơn từ trong ngực, cười hì hì như điên như dại, nói: “Đây mới là Nguyên Dương đan, đáng tiếc Nguyên Dương đan cực phẩm cũng chỉ có thể cho ngươi sống thêm ba tháng...”
Một dòng chảy vào trong miệng là tan, chảy khắp cơ thể giảm bớt đau đớn trên người Tạ Thiên khi bị ba chữ kia tra tấn đến điên khùng, hắn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy nóc phòng rách nát quen thuộc.
“Ha ha...”
Tiếng cười khô khan trống rỗng, không giống tiếng người mà giống tiếng trẻ con mười hai mười ba tuổi hơn, lão già điên đứng núp đăng xa quan sát nghe thấy tiếng cười này không nhịn được rùng mình, trong mắt lại xẹt qua sự vui sướng dày đặc.
“Nên như vậy, đến từ đâu, trở về nơi đó...”
Nóc phòng rách nát trong mắt biến ảo thành khuôn mặt dữ tợn kia, cho đến bây giờ, Tạ Thiên vẫn không thể thuyết phục bản thân chấp nhận sự thay đổi của Tạ Soái, dần dần,
bốn chữ hút khô cậu ta biến thành tại sao.
“Tại sao..."
Một câu tại sao thể hiện thay cho ngàn vạn câu hỏi, tại sao lại phải đổi tốt với ta như vậy, tại sao lại muốn làm ta cảm động, tại sao lại để ta coi nơi này như nhà của mình... Nhưng tụ lại, chỉ muốn hỏi...
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy..”
Tạ Thiên đang dần dần khôi phục vẫn lặp đi lặp lại câu này, mỗi một lần lặp lại, sự tức giận và oán hận trong giọng nói càng tăng thêm, khi hắn vô thức sờ lên đồ trang sức bằng xương trên ngực, hẳn đã hòa thành thần oán hận!
“Tại sao, lại đối xử với ta như vậy!”
Đồ trang sức bằng xương sắc bén đâm vào bàn tay khô gầy của Tạ Thiên, đúng lúc này, lão già điên đột ngột đứng dậy, đôi mắt già nua kia không hề vẩn đục mà tràn đầy ánh saol
“Lừa dối tai”
Đồ trang sức băng xương dính đầy máu tươi, dưới ánh nhìn chằm chäm của lão già điên, dần dần mềm xuống...
“Lừa dối tai”
Bàn tay dùng sức thêm, máu tươi chảy nhiều thêm, đồ trang sức bằng xương cũng mềm nhanh thêm...
“Đưa ta vào chỗ chết!”
Khi bàn tay không còn chảy máu, đồ trang sức băng xương đã tan chảy thành chất lỏng......
“Ta! Không! Cam! Tâm!”
Khi Tạ Thiên thốt ra bốn chữ này cùng với máu, chất lỏng thấm vào miệng vết thương của Tạ Thiên, đi vào trong cơ thể của Tạ Thiên!
Đúng lúc này, trong đầu Tạ Thiên xuất hiện khuôn mặt tuyệt đẹp đó, nhưng lần này, gương mặt nữ thần không mang đến sự ngọt ngào cho hắn, ngược lại khiến hắn hoàn toàn chìm trong vực thẳm oán hận!
“Tạ Uẩn, ngươi thật ác độc!”
Ầm!
Dường như nghe thấy tiếng sấm bùng nổ trong cơ thể của Tạ Thiên, lão già điên nhảy lại gần, đôi mắt sáng rực, không. bỏ sót bất cứ dị biến nào trên người Tạ Thiên, cho dù ông ấy đã chứng kiến vô số chuyện lớn động trời cũng không biết lúc này Tạ Thiên đang xảy ra sự biến hóa gì.
“Đẻ trứng, trang sức bằng xương, hoàn cảnh tuyệt vọng, dung hợp...” Lão già điên đờ đẫn nỉ non: “Chủ thượng, không biết lần này huyết mạch của ngài có tái hiện lại không...”
Tạ Thiên đang chìm trong nỗi vực thẳm oán hận Tạ Soái và Tạ Uẩn, đột nhiên phát hiện mình đi đến một nơi khác vô cớ.
Nơi này rất tà khí, bởi vì khi hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời chỉ có một chữ.
Chính là chữ Tà.
Chữ Tà to như trời, nếu là lúc khác, hắn sẽ tò mò quan sát một lúc lâu, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng, sau khi quen với nơi xa lạ, hẳn lại chuẩn bị chìm trong vực thẳm oán hận, nhưng bởi vì lựa chọn này của hắn, thế giới này xảy ra biến đổi lớn.
Tiếng sấm lại vang lên, Tạ Thiên ngẩng đầu nhìn, chữ Tà nổ tung vỡ vụn, vô số mảnh vỡ hội tụ thành một dòng nước lũ rơi xuống, khí thế vô tận, chấn động đất trời.
Tạ Thiên cử động, hắn không thể không di chuyển bởi vì mục tiêu của dòng nước lũ này là thân thể hẳn, nguy hiểm khủng bố này làm hắn chạy như điên không ngừng nghỉ, nhưng dù hẳn chạy kiểu gì, chạy nhanh như thế nào, dòng nước lũ vẫn tập trung vào hắn!
“Người khinh ta, trời cũng khinh ta! Oán hận của Tạ Thiên lớn gấp mấy lần, nếu trước đây hắn có suy nghĩ hủy diệt Tạ Gia, nhưng lúc này hẳn có suy nghĩ hủy diệt đất trời.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Tạ Thiên, dòng nước lũ xâm nhập vào trong cơ thể của Tạ Thiên ngay tức thì, Tạ Thiên mang theo cơn giận dữ đang vội vàng chạy trốn, đột nhiên thiên địa bị định cách.
Cùng lúc đó, đột nhiên trong đầu hăn hiện lên bốn chữ. “Truyền thừa Tà Đế...”
Khi hắn còn chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của bốn chữ này, một dòng ý thức vọt vào đầu hẳn, vì thế trong mắt lão già điên, cổ của Tạ Thiên ngoặt sang một bên, lại ngất lần nữa.
“Đây..” Lão già điên chớp mắt, hơi không hiểu tình hình hiện tại, ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của Tạ Thiên mới có chút yên lòng, chậm rãi ngồi lên giường, yên lặng đờ đẫn.
“Ngô là Tà Đế, nhữ là con kiến, nhận truyền thừa của ngô, thiên địa vứt bỏ, cả đời không bị trói buộc, tà xuất từ tâm, theo ý muốn của nhữ, nghiêng trời lệch đất!”
“Tà Đế tâm pháp, dùng tâm tính để thúc đẩy, tâm tính càng tà, tâm pháp càng tinh, cái nhìn chán ghét với thế gian, chỉ hành động theo trái tim bản thân...”
“Tâm pháp tầng một: Tà Sát!”
“Tâng một công pháp Man Lực Cảnh: Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kính...”
“Chỉ cần là người thừa kế của ngô, không được thay đổi công pháp mỗi cảnh, nếu không tu vi không thể tăng lên!”
“Nhớ lấy, tà là nhữ, nhữ là tà!”
Lần thứ hai Tạ Thiên tỉnh lại, vẫn nhìn thấy nóc nhà rách nát, nóc nhà vẫn biến ảo thành hai gương mặt quyến rũ và dữ tợn, nhưng tất cả gương mặt và cảm xúc, cuối cùng đều biến thành một chữ Tà.
Hản không hay biết, lúc này bản thân đang nở một nụ cười tà mị, nụ cười này rất tà, tà đến mức thế tục không chứa được, nhưng hẳn biết, hẳn bị hủy bỏ họ Tạ, có tên mới.
“Từ lúc này, tên của ngô là Tà Thiên!”
Trời đã tối, đèn dầu trong phòng u ám, phù hợp với tâm trạng của Tà Thiên.
Cho dù khi mọi thứ hóa thành tro tàn đã nhận được truyền thừa Tà Đế, phần lớn lửa giận và oán hận trong lòng bị tâm pháp Tà Đế hấp thu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Tà Thiên vẫn chưa thể tránh khỏi sự trói buộc của thù hận, tim hắn vẫn rất đau.
Gặm bánh ngô đã thiu xong, Tà Thiên xoa ngực theo thói quen, cảm giác trống không làm hẳn kinh hoàng, cúi đầu nhìn lại, trang sức bằng xương làm bạn hắn mười hai năm biến mất không còn sót lại chút gì, trong lúc hản đang thäc mắc, dường như nghĩ đến gì đó, buông tay trái xuống.
“Không ngờ cơ duyên đi theo ta mười hai năm, nếu ta có thể có được truyền thừa sớm hơn...”
Có một điều mà Tà Thiên đoán không sai, truyền thừa Tà Đế chính là trang sức bằng xương, nhưng không phải hẳn có trang sức bằng xương này từ nhỏ, là lão già điên đeo cho hắn, hơn nữa dù truyền thừa làm bạn với hắn mười hai năm, nhưng nếu không trải qua bi thảm vô cùng này, muốn mở nó ra không khác gì người sỉ nói mộng.
Ăn cơm với lão già điên xong, Tà Thiên chui vào ổ chăn sáu năm trước của mình, đuổi mấy chục con sâu con bộ sống nhờ trong ổ chăn xong, hắn nằm xuống, nhưng vừa mới nằm xuống, lại bò dậy.
“Bồi Nguyên Công, Hỗn Thế Ngưu Ma Kính...”
Nghĩ đến Bồi Nguyên Công, trên mặt Tà Thiên hiện lên sự đau đớn, sau khi bình tĩnh lại, hắn bắt đầu tu luyện Bồi Nguyên Công sáu năm ròng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!