Mặt trời dần ngả về tây.
Tuy núi An Lam dài vài ngàn dặm, nhưng đoạn ở trong nội thành Dương Sóc cũng không quá cao, lấy tốc Thiên, sau sáu canh giờ đang nhanh chóng tiếp cận sườn núi, đi một đoạn lại dừng lại một chút, phân Long Báo bên trong túi sau lưng đã giảm đi hai phần.
Đối với người khuyết thiếu Nguyên Dương quá độ như hẳn mà nói, leo núi cũng là một loại phương pháp tu luyện vô cùng hiệu quả, thứ tu luyện không chỉ có thân thể yếu ớt của hắn mà còn có kinh nghiệm ít ỏi và sự rụt rè khi mới bước vào đời.
Không ai biết rõ, suốt dọc đường trái tim Tạ Thiên đập nhanh đến mức nào, cho dù là Trần Cần có tu vi đạt tới Man Lực Cảnh tầng bảy vẫn luôn đi theo phía sau hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy sự điềm tĩnh và vững vàng trên người hẳn.
Đương nhiên, chủ yếu là do Tà Thiên đi quá chậm, quá đều, bởi vì hắn muốn tiết kiệm thể lực.
Bởi vậy, Trần Cần theo kịp Tà Thiên từ lâu đã bị sự trầm ổn của hắn làm cho kinh sợ, vẫn luôn không dám ra tay. Dù cho trông dáng vẻ Tà Thiên như đã mất hết nguyên dương, nhưng trước khi hiểu rõ đối phương ra sao hắn ta cũng không dám.
Tà Thiên cũng phát hiện ra có người theo sau, hắn không biết tại sao đối phương lại không có ý tốt với mình, tuy nhiên tâm pháp Tà Đế, Tà Sát tầng thứ nhất của hắn đã đạt đến tiểu thành, vậy nên có thể cảm nhận được địch ý của đối phương.
Tà Sát tiểu thành, không chỉ có thể giúp cho hắn cảm ứng được người và vật xung quanh mà quan trọng hơn chính là bây giờ hắn đạt được trí nhớ đọc một lần là sẽ không quên, bốn quyển Diêm Thái Thư bị đốt chính là băng chứng tốt nhất.
Thẳng tiến lên núi, hắn thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh hưng phấn của đám võ giả, hoặc tiếng rú thảm của đám dã thú, đương nhiên cũng có ngược lại, ví dụ như tiếng người kêu thảm thiết, hoặc tiếng dã thú khát máu gầm rống.
Lúc Tà Thiên trông thấy thi thể bất động cách đường núi mấy chục trượng, hản dừng chân, thời gian dừng lại chỉ khoảng mấy hơi thở. Hắn rời khỏi đường núi, đi về phía thi thể.
"Dừng!"
Trần Cần phất tay ngăn cản mọi người tiến lên, híp mắt đánh giá nhất cử nhất động của Tà Thiên.
Đây là lần đầu tiên Tà Thiên trông thấy người chết, không có hô hấp, toàn thân lạnh buốt, không chút sứt mẻ. Bởi vì hẳn mãn cảm với Nguyên Dương, vậy nên hắn phát hiện ra bên trong thi thể này còn sót lại một chút Nguyên Dương, lại nhanh chóng biến mất.
Hẳn dường như nhìn thấy tương lai của mình, trong lòng hắn căng thẳng, vì để kháng cự lại sự sợ hãi này, hắn lại lãng phí một chút nguyên dương, hít sâu mấy lần, sau đó ngồi xổm xuống.
Tà Thiên cởi bỏ giáp hộ thân trên thi thể xuống, trước ngực giáp hộ thân có một loạt dấu vết thú trảo hiện ra rành rành trước mắt. Lực phòng ngự của nó đã giảm, Tà Thiên không coi trọng mà đeo nó trên cổ, hắn lại nhặt thanh trường kiếm trên mặt đất dò xét một phen, lại chợt vứt bỏ, bởi vì trường kiếm đã bị gãy cong, thêm nữa hẳn cũng không biết dùng.
Bất kỳ thứ gì hắn cảm thấy hữu ích đối với mình đều bị hẳn cởi xuống từ trên thi thể, mặc lên trên người hắn, hoặc đặt vào ngực, hoặc nhét vào trong túi. Chỉ một lát sau, thi thể đã trơn bóng, Tà Thiên đã thay đổi quần áo xong.
Ngay lúc hắn còn đang cân nhắc xem có nên lãng phí chút thể lực để đào hố chôn cất, tiễn đưa thi thể mang lại lợi ích này hay không thì có tiếng bước chân từ từ tiếp cận, Tà Thiên quay đầu lại, có một thanh niên võ giả quần áo tả tơi đập vào mắt hắn.
Trong hai mắt thanh niên võ giả tràn ngập sự tham lam không hề che giấu, thứ khiến gã sinh ra cảm giác tham lam vô cùng không phải là bộ giáp hộ thân rách rưới kia, mà là quả trứng bị Tà Thiên trông như tàn phế nhét vào bên trong túi.
"Giao quả trứng kia ra, tự chặt một tay, ta sẽ tha cho ngươi không chết!"
Xoeẹt xoẹt xoẹt!
Thanh đại đao dính máu trong tay thanh niên võ giả, kéo thành mấy đóa hoa đao lóe hàn mang, từng bước tiến tới gần Tà Thiên.
Tà Thiên run rẩy lui về phía sau hai bước, dừng lại. "Ngươi muốn giết ta."
"Giao quả trứng kia ra, tự chặt một tay, nói thêm một chữ, chết!"
"Ngươi muốn giết ta." Tà Thiên lại phát run lui về sau một bước.
"Thấy không, đối mặt với võ giả Man Lực Cảnh tầng năm, hắn lui về sau hai bước trước, vượt qua thi thể để tránh xảy ra sai lầm lúc đánh nhau."
Trong mắt Trần Cần lóe lên dị quang, không tự chủ được. mà nói ra phán đoán cao minh của mình với mọi người ở phía sau: "Lần thứ hai lại lui về sau một bước, tránh khỏi đá xanh cao cỡ nửa người phía sau lưng, không chỉ dịch chuyển để có chỗ trống mà còn chờ khi khai chiến còn có thể mượn đá xanh để ngăn cản đao của đối phương!"
Vừa phân tích như vậy, trong thoáng chốc hai mắt của chúng đệ tử của Trần gia đều tỏa sáng. Vừa rồi bọn họ còn cho rằng Tà Thiên lùi vê sau vì sợ hãi, không khỏi cúi đầu xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng kính nể Trần Cần, đây mới chính là cao nhân.
Tuy nhiên Trần Cần đã đoán sai, Tà Thiên lui về sau lần đầu tiên bởi vì hắn sợ hãi, đây là lần đầu hắn gặp tình huống nguy hiểm, cả đời này hẳn chưa từng chiến đấu lần nào, chứ đừng nói là đánh nhau sinh tử. Mà lần thứ hai là bởi vì Tà Thiên lui về sau một bước, cảm thấy đã không còn đường lui.
"Chết!"
Một ánh đao bổ tới từ trên xuống dưới, đao phong chém tới trước mặt, Tà Thiên không tự chủ được mà nhằm mắt lại, nỗi sợ bị hẳn cưỡng ép đè xuống ngay lúc này lại đột nhiên bộc phát, lập tức chiếm cứ lấy tâm trí hắn trong nháy mắt.
Sắp chết rồi.
Khi trong đầu hẳn sinh ra suy nghĩ này, hai mắt hắn đã trong trạng thái híp lại, đang muốn nhằm xuống hoàn toàn thì ngay lúc này không biết điều gì đã kích thích hắn, mắt hắn đột nhiên mở tol
"Kim Xà Xuất Động!"
Hai mắt tên võ giả trẻ tuổi mở to chuẩn bị thưởng thức tên phế nhân bị chém thành hai khúc chỉ cảm thấy kim quang bùng lên trước mắt. Sau một khắc hắn cảm nhận được bản thân chợt nhẹ bẫng, ngực tê rần, một ngụm máu tươi nóng hầm hập không tự chủ được vọt lên tận cổ họng.
Phốc! Bành! “Cái này, đây là chiêu thức gì!"
Trần Cần quả thật không thể tin được những gì hẳn ta đang chứng kiến trước mät!
Tại sao thân thể Tà Thiên lại trở nên mềm mại như vậy, như một con rắn bám vào lưỡi đao, càng ngày càng tới gần người tên võ giả trẻ tuổi.
Tại sao lúc nắm đấm bên phải tung ra, gia tốc lại được. tăng lên gấp ba lần, làm cho người ta không thể nào phòng ngự được?
Bên trong thân thể nhìn như gầy yếu kia rốt cuộc đang ẩn chứa dạng lực lượng gì, lại có thể dùng một quyền đánh tên võ giả Man Lực Cảnh tầng năm bay xa bốn, năm trượng?
Tà Thiên trông bề ngoài như mất hết nguyên dương rốt cuộc có tu vi gì?
Hản, hẳn mạnh đến cỡ nào...
Trong nháy mắt, vô số nghi vấn chiếm cứ tâm trí Trần Cẩn, hắn ta không nhìn thấy một màn tiếp theo, cũng không thấy cảnh tượng mọi người sau lưng đang nhao nhao xoay người nôn mửa.
"Tại sao lại muốn giết ta?"
Tà Thiên cưỡng ép kiềm chế toàn thân đang run rẩy, đi tới bên cạnh tên võ giả trẻ tuổi đang trọng thương sắp chết, lẳng lặng mở miệng.
"Cái kia, quả trứng kia có giá trị liên thành..." Tên võ giả trẻ tuổi sợ hãi cái chết, lúc trước gã coi sự im lặng của Tà Thiên trở thành sự nhu nhược, bây giờ gã mới biết, loại im lặng này. sợ là sự bình tĩnh thuộc về người giết người như ngóe, gã đã chọc phải người không nên dây vào.
Tà Thiên gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó hắn ngồi trên bụng tên võ giả trẻ tuổi, đấm từng quyền vào trên đầu tên võ giả, hoa máu văng ra khắp nơi, cảnh tượng máu tanh kéo dài hơn hai mươi hơi thở sau đó mới kết thúc.
Tà Thiên hất đi chất lỏng trắng đỏ trên nắm tay, hắn bắt đầu vơ vét mọi thứ trên thân võ giả. Mà lúc này đệ tử Trần gia đã bắt đầu nôn mửa, bọn họ thật sự không thể tin Tà Thiên lại hung tàn đến mức độ như vậy. Rõ ràng đối thủ của hẳn đã trọng thương sắp chết, hắn cần gì phải nện nát đầu ngươi đó như vậy?
Đáng tiếc bọn họ không biết, đây là lần đầu tiên Tà Thiên bị người ta giết, đồng thời cũng là lần đầu tiên giết người.
Trước đó trong đầu hắn chỉ là một trang giấy trắng, chỉ vui vẻ đứng trong nhà cao cửa rộng, đóng cửa tu luyện, hẳn sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi cái chết nên mới khiến cho ranh giới giữa lúc đao của tên võ giả kia rơi xuống, khi hắn nhắm mắt chờ chết hẳn mới thực sự hiểu rõ cái chết có ý nghĩa gì đối với mình. Hắn biết mình không thể chết được, bắt đầu muốn liều chết phản kháng!
Tà Thiên chưa bao giờ chiến đấu với ai trước đây đã vô thức lựa chọn chiêu đầu tiên trong cuốn sách thứ hai Kim Xà Thoan Thiên. Hắn không biết chiêu này có thể giúp hắn tránh thoát đao của võ giả kia không, không biết mình có thể đánh trúng võ giả kia không, không biết tên võ giả đó có chết hay không, mọi chuyện đều hoàn toàn không biết.
Bởi vì không biết nên hẳn mới sợ hãi.
Cũng may hẳn đã dùng một chiêu khiến đối thủ bị thương nặng, giải trừ nguy hiểm từ vong. Có được kết cục này, hẳn hiểu được rất nhiều chuyện, cũng sinh ra rất nhiều nghi ngờ, mà nghỉ ngờ cần phải học tập mới có thể giải đáp.
Vậy nên hắn hỏi tại sao võ giả muốn giết hắn, sau khi so. sánh đáp án của võ giả với cảm ứng của Tà Sát, hắn đã hiểu, cho dù bản thân có giao trứng ra, sau đó tự chặt đứt cánh tay phải thì đối phương cũng sẽ giết hẳn.
Tại sao lại như vậy?
Bởi vì chính mình là kẻ yếu, cường giả giết kẻ yếu không cần lý do.
Đối với hẳn mà nói, đây là nghi vấn quan trọng nhất, hôm nay đã nhận được đáp án, vậy nên hắn phải trở nên mạnh mẽ, chỉ có khi biến thành cường giả thì mới không bị cường giả giết chết, tiếp tục đi tới đích.
Vì vậy, hän không tiếc lãng phí Nguyên Dương trân quý, vừa thưởng thức nỗi sợ hãi và buồn nôn khi giết người vừa dùng nằm đấm oanh kích đầu của võ giả kia. Hắn cẩn thận cảm nhận mùi vị và độ nóng của hoa máu, rất cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của Nguyên Dương trong cơ thể võ giả kia, rất cẩn thận học cách làm thế nào để trở nên mạnh mẽ...
Đây chính là trái tim của cường giả, cho dù sợ hãi vẫn dũng cảm tiến về phía trước.
Tà Thiên nhìn thật sâu vào đá xanh, thứ đã chứng kiến lần đầu tiên hẳn giết người, hắn lại lên đường, mà Trần Cần cũng tỉnh lại từ bên trong những nghỉ ngờ vô tận. Vừa tỉnh lại, hản đã ngửi thấy một mùi chua hôi nồng nặc truyền đến từ mặt đất.
Những lời kể của mọi người đã đưa Trần Cần vào trong vực sâu sợ hãi. Năm nay hẳn ta mới mười lăm tuổi, tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, là một trong năm đại thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi của Thành Dương Sóc, hẳn ta đã tận mắt trông thấy hơn mười người chết, tự tay giết bốn người, cho dù như vậy hẳn ta vẫn sợ.
Bởi vì sợ, hẳn ta càng coi trọng Tà Thiên nhiều hơn, vậy nên mục đích của việc hắn ta tiếp tục theo dõi sau đó không còn là chờ cơ hội ám sát Tà Thiên nữa mà là cố gắng hiểu rõ vị thiên tài thô bạo này của Tạ gia.
Địch ý biến mất khiến cho Tà Thiên quay đầu nhìn Trần Cần một cái, sau đó lại tiếp tục đi lên.
"Ánh mắt đó thật đáng sợ..."
Tà Thiên đã đi được một đoạn, Trần Cần vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như cặp mắt tĩnh mịch trước mắt kia vẫn đang tồn tại. Hắn ta không đọc được bất kỳ cảm xúc nào bên trong đôi mắt kia, chỉ có sự thờ ơ.
Loại thờ ơ này khiến lòng Trần Cần run sợ, hắn không biết cái nhìn này của Tà Thiên có ý gì, là cảnh cáo hẳn ta hay cảnh cáo chình mình đây...
"Cần ca, cần phải theo dõi tiếp nữa không?" "Trở về, chờ hắn trên thị trấn!"
Trần Cần không hề do dự quay đầu rời đi, hẳn ta phát hiện mình thật sự sợ hãi, không chỉ sợ ánh mắt tĩnh mịch kia mà còn sợ cuộc hành trình tiếp tục đi lên đỉnh núi An Lam của Tà Thiên nhiều hơn, nơi đó là phần mộ của toàn bộ võ giả Man Lực Cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!