Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vạn Cổ Tà Đế - Tà Thiên (FULL)

Thiên nhiên là người thầy tốt nhất.

Tà Thiên chăm chỉ học tập đã tu luyện ở núi An Lam được. mười ngày, cũng tiếp thu được rất nhiều thứ quan trọng.

Ví dụ như, hắn biết mấy con thú cấp thấp bỏ chạy khi nhìn thấy hắn không phải vì hẳn trông rất mạnh mẽ mà là vì cơ thể hắn từng bị dính máu của Khiên Cơ Xà. Sau khi nhận ra chuyện này, hẳn lập tức tắm rửa sạch sẽ, thay sang một bộ quần áo khác vừa lột xuống từ một thi thể gần đó.

Thứ hai, hẳn biết nếu không phải bất đắc dĩ thì hẳn tuyệt đối không thể để mình bị thương, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy một con báo núi non liều đi lĩnh săn, sau đó nó bị con mồi chống cự cản đứt hai chân sau, điểm đáng sợ là chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ sau đó con báo núi mạnh mẽ đó đã bị những con thú bị mùi máu hút tới xé thành từng mảnh.

Thứ ba, hẳn biết lúc những con thú tuyệt vọng cũng là lúc nó hung hăng nhất, một con gấu mẹ đã từng chiến đấu đến chết với 8 con sói đang trực chờ ăn thịt đàn con của nó, hắn cảm thấy nếu là hẳn rơi vào tình huống tuyệt vọng đó, có lẽ hắn cũng sẽ làm như vậy.

Hắn học hỏi từ những con thú, đồng thời cũng học hỏi từ những võ giả trên núi An Lam, điều làm hăn ấn tượng nhất không phải là những con thú mạnh mẽ - chủ nhân của núi An Lam mà là đông đảo những võ giả đặt chân đến đây.

Hắn đã từng chứng kiến một nhóm võ giả không ngần ngại giết chết những người huynh đệ đã bị thương của mình vì những người bị thương sẽ làm liên luy đến bọn họ. Hắn cũng đã chứng kiến hai người xưng huynh gọi đệ thân thiết nhưng không bao lâu sau đã chĩa kiếm vào nhau chỉ để tranh giành một tấm da hổ còn nguyên vẹn. Hay một lần khác, hắn nhìn thấy một người phụ nữ bị một đám võ giả khác giết hết đồng đội, còn nàng ta thì bị cả nhóm đàn ông đó luân phiên chà đạp, cuối cùng ngay trong đêm ấy, nàng ta đã chính tay chặt đầu hết cả đám người này.

Trí nhớ của hẳn vẫn còn ấn tượng về người phụ nữ này là vì nàng ta là người chiến thắng cuối cùng của đêm hôm đó, đặc biệt nhất là hình ảnh nàng ta cầm chiếc đầu của một tên đàn ông trên tay, sau đó trên khuôn mặt nàng ta chợt nở ra một nụ cười đắc thắng như thể vừa hoàn thành âm mưu nào đó.

Tà Thiên tin răng những gì mình nhìn thấy chính là bộ mặt thật của thế giới, cuộc sống hạnh phúc sáu năm ở Tạ gia đều chỉ là ảo ảnh, bất kể là ở đâu, là Tạ gia hay là núi An Lam hiện tại hoặc ở bất kì một nơi nào khác cũng đầy rẫy giết chóc, lừa dối và tàn nhẫn như vậy thôi.

Khi lão già điên phát hiện sát khí trên người Tà Thiên đã dần ổn định thì hài lòng gật đầu, sau mười ngày huấn luyện, hắn đã giết chết 68 con thú từ Man Lực cảnh tầng bốn trở xuống và ba mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm, bị thương 23 chỗ và suýt chết 4 lần.

Điều khiến ông ấy hài lòng nhất là trong số hai mươi ba vết thương kia, 20 vết thương đầu tiên tập trung xảy ra khi hắn mới bắt đầu tu luyện, sau đó kể từ ngày tu luyện thứ ba trở đi, Tà Thiên đã bảo vệ bản thân rất cẩn thận, không còn bị thương nữa. 3 vết thương còn lại là do ba con mãnh thú Man Lực Cảnh tầng năm gây ra.

Tóm lại, trong mắt lão già điên, Tà Thiên chính là đứa trẻ tài năng nhất mà ông từng gặp trong đời.

Sau khi ăn xong cái chân tê giác trong tay, Tà Thiên đã no đủ bắt đầu thu dọn đồ đạc, hắn ngẩng đầu nhìn trời một cái, sau đó xoay người đi về phía ngọn núi. Không lâu sau khi hän rời đi, lão già điên xuất hiện tại vị trí hắn vừa đứng, nhìn nơi tàn lửa và đống xương đã bị chôn giấu, ông ấy khế gật đầu.

Lần thứ hai đến vách núi Bách Thú, xác của Khiên Cơ Xà và Lục Văn Hổ đã biến mất từ lâu, Tà Thiên cũng không để ý nhiều đến những thứ này, hắn cúi người nằm bên rìa vách núi nhìn xuống, thử tìm kiếm dòng suối mà lão già điên nhắc đến.

Sở dĩ hẳn năm xuống như vậy là do hẳn sợ độ cao.

Lão già điên thấy vậy thì có chút chết lặng, đồng thời cũng có chút buồn cười. Đúng là ông ấy không ngờ Tà Thiên lại sợ độ cao như vậy, nhưng mà ông ấy biết hắn sẽ không sợ cái gì nữa, bởi vì Tà Thiên sợ chết.

Vì sợ chết nên Tà Thiên sẽ không bao giờ để mình chết, Tà Thiên nhất định sẽ đi đến hang động bên cạnh dòng suối dưới vách núi, con đường đi xuống vực là con đường mà Tà Thiên phải đi và cũng là con đường duy nhất mà hắn có thể chọn.

Lắc đầu để xua đi cơn choáng váng, Tà Thiên đứng dậy nhìn quanh vách núi Bách Thú, đáng tiếc là hän không tìm thấy thứ gì tương tự như dây thừng cả. Giờ hắn đã hối hận vì mười ngày trước hắn nhìn thấy một sợi dây thừng trên một thi thể nhưng không lấy.

Đây đúng là một bài học đáng nhớ đối với một người sợ độ cao như Tà Thiên, hắn nhắm mắt lại, khắc sâu bài học này vào lòng, sau đó lại dùng thời gian một nén nhang để tu luyện Bồi Nguyên Công nhằm bổ sung nguyên dương cho cơ thể, sau khi đã đủ rồi, hắn cẩn thận duỗi chân phải ra ngoài vách núi.

Hiện giờ nhịp tim của hẳn đập nhanh hơn bao giờ hết, gió bên vách núi thổi vào tai khiến hắn không thể nghe thấy gì, toàn thân rã rời, Tà Thiên mở to đôi mắt nhìn chăm chăm vào. mười ngón tay đang cắm vào vách đá, hắn phát hiện mười ngón tay này không nghe lệnh mình nữa mà từ từ buông lỏng.

Sắp rơi rồi. "“Ahhhl"

Trong miệng hẳn phát ra một tiếng hét thật dài, trong tiếng hét dài này dường như chứa đủ loại sắc thái, tuy giọng nói vẫn còn non nớt nhưng càng về sau tiếng hét ấy càng kiên định hơn, dần trở thành một lời tuyên bố đầy dũng cảm sẽ tiến về phía trước!

Trần Cẩn đang muốn rời khỏi trấn An Lam đột nhiên quay đầu lại, hẳn nhìn về phía phía núi An Lam phía sau, dường như hắn vừa nghe thấy một âm thanh đặc biệt nào đó, đáng tiếc là hẳn không kịp năm bắt.

Hàng chục người tìm kiếm suốt mười ngày nay nhưng không tìm thấy gì, theo lệnh của gia chủ, hẳn ta phải trở về thành Dương Sóc để chuẩn bị cho cuộc thi võ thuật nửa tháng sau. Đối với hẳn ta, cuộc thi này không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra kẻ đã phân Long Báo làm thức ăn kia.

Nhưng mà dù sao hắn ta vẫn là người của Trần gia, cho dù là thiên tài cũng phải cân nhắc đến lợi ích của gia tộc, hẳn ta biết Trần gia là chỗ dựa quan trọng nhất của hắn, không có Trần gia, hẳn chẳng là gì cả, giống như Tà Thiên bị Tạ gia vứt bỏ vậy.

"Phong ca, huynh ở lại tiếp tục chờ nhé." Trần Cần thở dài nói với thanh niên bên cạnh: "Hãy nhớ kỹ lời của ta, nếu như gặp được Tạ... Tà Thiên, huynh đừng ra tay vội, Tạ gia không cần hắn nhưng Trần gia chúng ta cần!”

Phong ca lớn hơn Trần Cần sáu tuổi, hắn ta sắp đột phá †u vi Man Lực Cảnh tầng chín. Có thể nói hẳn ta là lực lượng trung thành của Trần gia, nhưng mà, Man Lực Cảnh tầng chín đã là giới hạn của hắn, với thiên phú của hắn ta chỉ sợ đời này hẳn khó mà đột phá Nội Khí Cảnh được cho nên hẳn ta vẫn luôn giữ thái độ cung kính với Trần Cần đây hứa hẹn này.

Có điều, nghe Trần Cần nói vậy, sắc mặt của hắn ta hơi thay đổi, cười lớn nói: "Cần đệ đừng lo lắng, ta sẽ làm theo những gì đệ nói, ta chỉ lo là tên Tà Thiên kia không biết cảm kích thôi."

“Ta không cần hắn biết cảm kích.” Trần Cần thở dài, sau đó lại nhìn về phía sườn núi An Lam, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ta chỉ muốn hẳn vĩnh viễn tách ra khỏi Tạ gia và không bao giờ trở thành kẻ thù của Trần gia ta.”

"Tại sao?"

"Bởi vì ta cảm thấy Tà Thiên đáng sợ hơn Tạ Uẩn và Tạ Soái nhiều."

Khi Tà Thiên còn cách dòng suối ba thước, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà buông cả hai tay ra, cả người ngã mạnh vào bụi cây ven suối. Hän không để ý đến cơn đau dữ dội ở lưng, toàn thân run rẩy kịch liệt, lấy sức hít thở thật sâu để xua tan nỗi sợ trong lòng.

Trong mắt lão già điên, lần đầu tiên một người sợ độ cao leo xuống vách núi cao hàng trăm thước trong tình trạng không có dây hỗ trợ mà thể hiện được như vậy đã rất đáng khen, cho dù ba thước cuối cùng đã bị hắn nhảy vọt qua nhưng ông vẫn cảm thấy rất hài lòng.

Sau khi nghỉ ngơi chừng mười lăm phút, Tà Thiên đứng dậy quan sát xung quanh, không thấy có nguy hiểm gì mới bắt đầu tu luyện Bồi Nguyên Công để bổ sung nguyên dương. Tu luyện xong hắn lại đứng dậy đi dọc theo bờ suối, không bao. lâu sau, hẳn tìm thấy một hang động tối tăm ẩn sau một bụi cây.

Bên trong hang động động có vẻ rất khô ráo nhưng cũng rất tối, Tà Thiên lấy đồ đánh lửa từ trong ba lô ra, thắp sáng lên rồi tiếp tục đi vào sâu hơn, đi được khoảng hai mươi thước đã chạm đến đáy động, hắn nhìn thấy bên trong có một chồng sách khoảng mười cuốn, mới cũ trộn lẫn với nhau.

Tà Thiên mừng rỡ nhưng cũng có chút bối rối, Man Lực Cảnh chín tầng, hãn đã luyện được bốn quyển, theo lý mà nói, ở đây chỉ nên có năm quyển, mấy quyển dư ra chẳng lẽ là các công pháp nâng cao gì đó sao?

Hăẳn nóng lòng cầm lên xem từng quyển một, đáng tiếc chỉ tìm được năm quyển không có bìa, còn lại bảy, tám quyển khác đều có bìa.

Như thể có sự sắp đặt gì đó, tất cả những quyển sách hẳn muốn tu luyện đều không có bìa, Tà Thiên đặt năm quyển công pháp đó xuống, hắn quyết định trước tiên sẽ xem những quyển có bìa trước, vừa cầm lên mấy chữ trên bìa đã đập thẳng vào mắt hắn.

"Quy luật giang hồ."

Hai giờ sau, Tà Thiên miễn cưỡng đặt quyển sách về kiến thức giang hồ này xuống, đối với hắn mà nói, quyển sách giới thiệu về các thế lực gian hồ ở Tống quốc thậm chí Sở quốc, hay những quyển sách nói về cũng không hề kém phần quan trọng so với năm quyển sách kia.

Hắn giống như một miếng bọt biển, không biết mệt mỏi hấp thụ hết kiến thức trong sách, tốn hết cả đêm hắn mới đọc hết mấy cuốn sách này, sau đó hắn hài lòng duỗi người một cái rồi đứng dậy kiểm tra xung quanh cửa hang. Rắc lại bột đuổi côn trùng xong hẳn lại bước vào trong hang, cuộn tròn nằm trên đá ngủ thiếp đi.

Thông qua những cuốn sách đó, Tà Thiên cuối cùng cũng hiểu được, tu luyện không phải càng nhanh càng tốt, nếu cố gắng thăng tiến một cách hấp tấp, nền tảng không vững chắc sẽ cản trở việc đột phá sau này, vì thế mà sau khi tỉnh lại, hắn không tiếp tục nhìn đến công pháp thứ năm mà thay vào đó, hắn đã tu luyện lại từ Hỗn Thế Ngưu Ma Kinh để củng cố nền tảng.

Hỗn Thế Ngưu Ma Kinh, Kim Xà Thoan Thiên Quyền, Long Hình Nhu Thân Thuật, Hám Thiên Hùng Địa Quyền, mỗi cái luyện lại một lần, vì thế mà sự hiểu biết của hắn cũng dần sâu sắc hơn, sau khi tu luyện gần một tháng, đây là lần đầu tiên hẳn ta được trải nghiệm cảm giác sung sướng, khát khao được tu luyện nhiều hơn nữa.

Bốn ngày sau, thân thể gầy gò của Tà Thiên cũng trông có vẻ khoẻ khoản hơn một chút, bước đi nam tính, da thịt hơi căng bóng hơn làm Tà Thiên biết mình cuối cùng cũng có thể bắt đầu tu luyện quyển thứ năm.

Bốn tầng đầu tiên của Man Lực Cảnh tập trung vào đánh bóng da thịt, tầng năm và tầng sáu tập trung vào nắn xương chỉnh cốt. Thế gian này nếu xét về xương, người ta thường nhắc về hạc chứ không phải hổ, quyển thứ năm này tên là Hạc. Vũ Cửu Thiên, quyển này đề cao độ linh hoạt và bền bỉ của xương, sau khi luyện thành, xương sẽ càng cứng rắn nhưng vẫn không mất phần mềm dẻo.

Đối với người bình thường, việc năn chỉnh xương cốt khá đau đớn, nhưng đối với Tà Thiên mà nói, nỗi đau nắn xương không tính là gì cả. Đến khi trong ba lô chỉ còn lại mười phần phân Long Báo, lão già điên lại bị hản làm chấn động một phen, bởi vì chỉ trong vòng một ngày, Tà Thiên đã thành công thăng cấp lên tiến lên Man Lực Cảnh tầng năm.

Chỉ trong vòng một tháng, Tà Thiên đã thăng tiến từ một phế nhân sắp chết đến mức ngang hàng với Trần Cường và Tạ Bảo. Suy cho cùng, thành tích này cũng là do Tạ gia ban tặng.

Có điều Tà Thiên hắn không hề có ý định mang ơn Tạ gia, ngược lại lúc này trong ngực hẳn chỉ có một cỗ lửa giận hừng hực rực cháy.

Dứt khoát đốt hết mấy quyển sách đã đọc, Tà Thiên bước. tới chỗ ban đầu hẳn leo xuống, nhờ có hiệu quả của Hạc Vũ Cửu Thiên đã giúp hắn dễ dàng leo lên trên đỉnh vách núi. Nhưng mà ngay khi hẳn vừa đứng vững trên vách núi Bách Thú, ánh mắt của hẳn đã bị một võ giả trẻ tuổi cách đó không xa thu hút.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại, bởi vì tên võ giả đó cũng đã nhìn thấy hắn, hơn nữa còn bản qua một ánh mắt sắc bén làm hai tròng mắt hắn đau đớn vô cùng.

Là kình địch! Là sát ý! Sát ý vô cùng mạnh!

"Tạ Thiên, ah sai rồi, là Tà Thiên mới đúng." Trần Phong vỗ vỗ trán xin lỗi, hẳn ta mỉm cười nói: "Nhưng mà dù ngươi có tên là gì thì đối với ta cũng giống nhau cả thôi."

Tà Thiên lùi lại một bước, giọng nói hơi run rẩy: "Ngươi muốn giết ta sao?"

Trần Phong mỉm cười, gật gật đầu đi về phía trước: "Nhớ kỹ, ta tên là Trần Phong, người Trần gia thành Dương Sóc, điều buồn cười chính là người sai ta đi giết ngươi lại là đại công tử Tạ gia."

Tạ Soái! Tà Thiên đột nhiên mở mắt ra, có điều trước khi cơn giận trong lòng kịp dâng lên, đã bị hẳn ra sức đè nén lại, lúc này mà tức giận không khác gì tự sát cả.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận