Lam Di Tinh từ từ mở mắt đã thấy mình nằm trên giường bệnh. Bàn tay cô cảm thấy vô cùng nặng trĩu, hóa ra là Tống Khải Hoàn đang nằm gục đầu xuống tay cô. Hiện tại anh đang ngủ say, hai tay đang đặt cạnh mép giường, thi thoảng như sắp buông thả xuống đất. Ngay lập tức, cô vội đỡ lấy tay Tống Khải Hoàn thì phát hiện một bên bàn tay của anh bị bỏng. Cô chậm rãi đặt tay anh lên trên mép giường mà chậm rãi bước xuống, sau đó vô tình nhìn thấy tấm ảnh giữa cô với Đoàn Thế Khương rơi ra từ người Tống Khải Hoàn. Có lẽ, trong lúc cô bất tỉnh, tấm ảnh lúc đó rơi ra, suýt chút nữa đã bị ngọn lửa thiêu cháy, may thay có Tống Khải Hoàn nhặt lấy, tay anh vì thế mà bị bỏng.
Lam Di Tinh khẽ mĩm cười nhìn người đang ngủ say cạnh giường. Bất giác, cô khẽ đưa tay chạm lên gương mặt anh mà nhỏ giọng nói thầm:
- "Anh thực sự đã thay đổi vì tôi sao?"
Vài phút sau, Tống Khải Hoàn tỉnh giấc. Anh khẽ ngáp một hơi khiến Lam Di Tinh giật mình mà nhanh chóng rút tay ra khỏi gương mặt anh mà phóng trở lại giường. Ngay khi vừa mở mắt, anh lập tức hỏi han người trên giường:
- "Lam Di Tinh, cô tỉnh lại rồi."
Không ngờ Tống Khải Hoàn lại vui mừng quá khích đến vậy đến mức đôi mắt ngấn nước. Lam Di Tinh nhíu mày nhìn người đối diện, trầm giọng hỏi:
- "Anh sợ tôi có chuyện sao?"
- "Đúng vậy. Khi nãy tôi rất sợ, sợ cô sẽ rời xa..."
Không suy nghĩ gì, Tống Khải Hoàn lập tức trả lời cho đến khi nhận ra những lời lẽ mà bản thân đang thốt ra có chút gì đó không đúng cho nên anh lập tức ngưng lại mà im lặng, chỉ ngắm nhìn người trên giường.
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Lam Di Tinh bỗng nhiên cảm thấy có lỗi với người bạn trai đã mất mà bật khóc nức nở:
- "Phòng khám ấy là Thế Khương đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm của anh ấy tặng cho tôi, không ngờ tôi lại để người khác đốt nó đi chỉ trong chớp mắt."
Vừa nói, cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn tiến về phía giường mà ngồi xuống bên cạnh, ôm chầm lấy cô tựa vào lồng ngực rộng lớn của mình, nhỏ giọng an ủi:
- "Không sao rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Đoàn Thế Khương sẽ không trách cô. Chỉ cần cô an toàn, anh ấy đã yên tâm mà an nghỉ."
Vừa nói, Tống Khải Hoàn vừa vỗ nhẹ lên vai cô mà trấn an. Lam Di Tinh lúc này mới chợt nhớ ra vết bỏng trên tay anh mà lên tiếng hỏi han:
- "Phải rồi, tay của anh bị bỏng, tại sao không nhờ bác sĩ băng bó?"
Tống Khải Hoàn ngay khi được hỏi liền cúi nhìn xuống bàn tay mình, mĩm cười đáp:
- "Tôi không sao. Chỉ cần cô tỉnh lại là tốt rồi."
Không ngờ, anh lại lo lắng cho cô mà quên đi bản thân cũng đang bị thương khiến cô dần có chút ánh nhìn khác về con người này. Một lúc sau, Lam Di Tinh khẽ chau mày, nhớ lại mọi chuyện xảy ra, trầm giọng nói:
- "Rốt cuộc là ai đã cho người phóng hỏa phòng khám chứ?"
Cả hai đưa mắt nhìn nhau. Bản thân Tống Khải Hoàn tin rằng vụ việc này chắc chắn không liên quan đến mẹ anh do khi trước anh đã một mực tuyên bố trước mặt bà ấy về việc đứng ra bảo vệ cô nếu như bà dám cho người gây hại đến người con gái này.
Trong một căn phòng, bóng lưng người phụ nữ đang ngồi thư thả uống trà, ngay khi nghe tiếng bước chân mở cửa bước vào, bà ta lạnh giọng hỏi:
- "Thế nào? Mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?"
Giọng nói người đàn ông đứng ở phía cửa vang lên:
- "Vâng, thưa phu nhân. Con nhóc bác sĩ đó chắc đã chôn vùi dưới trận hỏa hoạn đó rồi."
- "Vậy là phòng khám ấy đã bị thiêu cháy toàn bộ, đúng chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!