Trung tâm thương mại...
Hôm nay, Lam Di Tinh đi cùng với Phan Nhất mua một số thức ăn trong việc chăm sóc bà lão hàng xóm cạnh nhà cô. Thời gian này, sức khỏe của bà yếu đi. Do hiện tại chẳng còn ai bênh cạnh chăm sóc cho nên cô quyết định đến thăm khám cũng như nấu vài món ngon đến đem cho bà.
Do ở cơ quan bất ngờ có việc cho nên Phan Nhất chỉ có thể lái xe đưa cô đến. Anh ngồi ở bên trong xe, nói vọng ra:
- "Di Tinh, xin lỗi vì không cùng em tiếp tục mua thức ăn, cơ quan đột nhiên xảy ra chuyện."
Vẻ mặt anh tỏ ra có chút nuối tiếc và cảm thấy có lỗi với cô. Ngay lập tức, Lam Di Tinh khẽ bật cười, liền sau đó đáp:
- "Công việc của lính cứu hỏa em hiểu mà. Một lát em sẽ bắt taxi về, anh yên tâm."
Nói rồi, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Phan Nhất nghe cô nói những lời này mới cảm thấy nhẹ lòng liền lập tức quay đầu xe, sau đó căn dặn người trước mặt:
- "Nếu có chuyện bất tiện cứ gọi điện cho anh nhé. Anh sẽ đến đón em."
- "Anh yên tâm, em biết rồi."
Ngay khi chiếc xe phía trước khuất dạng, Lam Di Tinh liền xoay người mà lặng lẽ đi dạo vòng khu thương mại. Thoáng chốc, trên tay cô đầy ắp thức ăn, nào là thịt cá, rau quả tươi tốt cho sức khỏe. Không may, chiếc túi đựng rau củ của cô bị thủng khiến vài quả táo rơi ra mà lăn khắp nơi xuống đất. Ngay lập tức, Lam Di Tinh cúi người xuống nhặt từng quả táo thì bất ngờ một dáng người quen thuộc cùng lúc cúi xuống giúp cô nhặt những quả táo lên mà đưa về phía cô.
Lam Di Tinh ngẩng mặt lên nhìn người đối diện. Ngay khi nhìn thấy, khóe miệng định thốt lên hai tiếng "cảm ơn" nhanh chóng thu lại mà mạnh tay giật lấy số táo trên tay người đối diện, sau đó đứng bật dậy mà xoay lưng bước về phía trước.
- "Lam Di Tinh, cô không nói một câu cảm ơn với tôi sao?"
Từ đằng sau, Tống Khải Hoàn lập tức cất giọng. Nghe thế, Lam Di Tinh xoay người lại, đối diện nhìn anh, lạnh giọng đáp:
- "Tống thiếu gia, kẻ thấp hèn như tôi sao có tư cách nói chuyện với anh chứ? Chẳng phải khi trước anh bảo tôi tránh anh càng xa càng tốt sao?"
Hóa ra, cô vẫn nhớ như in chuyện lần trước anh mạnh tay xô ngã cô xuống đất. Theo thói quen, Tống Khải Hoàn bước từng bước về phía người đối diện, anh tỏ ra có chút tội lỗi toang đưa tay chạm lên chỗ vết thương trên tay Lam Di Tinh thì đột nhiên truyền đến giọng nói từ xa đang gọi mình:
- "Khải Hoàn, con đâu rồi?"
Từ trong đám đông, Tống phu nhân chầm chậm bước ra, bên cạnh bà ta còn có cả thuộc hạ bảo vệ, miệng không ngừng gọi lớn tên anh. Ngay lập tức, sắc mặt vốn lo lắng liền trở nên lạnh nhạt, anh lớn tiếng đáp trả:
- "Đúng vậy. Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi càng nhanh càng tốt. Mẹ tôi đã kể lại mọi chuyện xấu mà cô đã làm đối với tôi rồi."
- "Chuyện xấu?"
Lam Di Tinh tỏ ra khó hiểu mà đứng ngẩn ra. Ngay lập tức, Tống Khải Hoàn nắm lấy tay cô chạy thật nhanh trước khi Tống phu nhân nhìn thấy cô.
Suỵt...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!