Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vẫn Luôn Là Anh

6.

Lần đầu tiên gặp A Từ, anh đang mặc một bộ đồ đua xe, bất ngờ xông vào tầm mắt của tôi.

Lúc ấy tôi nghĩ, bộ dáng người này thật là đẹp mắt, thậm chí còn đẹp hơn mấy nam diễn viên tên tuổi nhiều, vì vậy tôi lấy hết dũng khí lao lên xin Wechat.

Sau khi ở bên nhau, A Từ thường xuyên nói rằng cũng may đôi mắt của tôi đẹp, nếu không anh cũng sẽ không vừa nhìn vào đôi mắt ấy liền thêm Wechat của tôi.

Tôi đánh anh, hỏi anh chỗ khác thì xấu sao?

Anh giả vờ đau, cười tủm tỉm ôm lấy tôi, ở bên tai tôi nói: “Oản Oản chỗ nào cũng đẹp.”

Trình Cảnh Từ cũng từng nói như vậy, đó là khi tôi chủ động đề nghị ở bên hắn, hắn ngồi trên sofa, với khí thế của bề trên, thong dong mở miệng:

“Em nên cảm thấy may mắn vì có một đôi mắt đẹp.”

Tôi đã từng ảo tưởng rằng, người mà Trình Cảnh Từ muốn thông qua tôi tìm kiếm, chính là tôi mà hắn đã thấy khi còn là A Từ.

Cho đến khi cô gái tên Tô Vũ xuất hiện, tôi mới dần nhận ra rằng, có lẽ ngay cả A Từ cũng chỉ đang tìm kiếm bóng hình của một người khác trong tôi mà thôi.

Hôm đó tôi vừa hoàn thành cảnh quay đêm, còn chưa kịp thay quần áo thì một nhân viên đoàn phim đã đến nói với tôi rằng có người tìm tôi.

Tôi phủi đi bùn đất trên người, đi đến, nhìn thấy bóng lưng của một người phụ nữ, chỉ nhìn một cái bóng lưng thôi, tôi cũng đoán được cô ấy nhất định rất đẹp.

Đúng như dự đoán, một gương mặt vô cùng xinh đẹp quay lại.

Tôi hơi sửng sốt, người như cô ta rõ ràng không cùng thế giới với tôi, điềm tĩnh, tao nhã, giữa hai chân mày đầy vẻ dịu dàng.

Cô ta là ai? Tại sao lại tìm tôi?

“Cô là… bạn gái của Cảnh Từ?” Cô ta dừng lại, như thể cần nghĩ ra một từ thích hợp để diễn tả thân phận của tôi.

Cảnh Từ...

“Xin chào, tôi tên là Tô Vũ, là… bạn của Cảnh Từ.”

Tôi thay bộ quần áo khác, cùng cô ta đến bệnh viện.

Gần đây tôi bận quay phim, một thời gian dài đều trực tiếp ở lại khách sạn tranh thủ ngủ vài tiếng, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện cho Trình Cảnh Từ, đúng là mấy ngày rồi không gặp mặt.

Vậy nên, chuyện hắn nằm viện tôi không hề hay biết, rõ ràng ở trong điện thoại, hắn cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

“Cô Giang, tôi nghĩ cô hẳn là biết, Cảnh Từ có bệnh đau đầu.”

Tôi im lặng nhìn cô ta, không lên tiếng, đợi cô ta nói tiếp.

“Một năm trước, tại tiệc đính hôn của tôi và một người khác, Cảnh Từ đột nhiên về nước. Có lẽ chính là lúc đó, anh ấy gặp được cô, tôi không biết hai người nhận thức như thế nào, cũng không biết tại sao hai người lại xảy ra tai nạn xe hơi, tôi chỉ biết, vào ngày sinh nhật của anh ấy, tôi nhìn thấy anh ấy suýt ch.ết…”

“May mắn, anh ấy được cứu trở về, may mắn hơn là, anh ấy đã quên mất cô. Mà hiện tại, tôi cũng đã hủy hôn với người kia.”

Tôi đè xuống sự hoảng hốt trong lòng, nắm chặt ly nước trong tay, nhìn cô ta, “Cho nên?”

“Ha ha~ Cô Giang, cô vẫn chưa hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là một sự ngoài ý muốn vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời của Cảnh Từ, đoạn ký ức kia có thể khôi phục lại được hay không, đối với anh ấy mà nói căn bản không quan trọng, quan trọng là...”

Giọng nói của cô ta vẫn mềm mại ôn hòa như cũ, “Cô không nên quấn lấy Cảnh Từ nữa, nhìn thấy cô, chỉ khiến bệnh đau đầu của anh ấy nặng hơn mà thôi.”

“Cô dựa vào cái gì nói rằng nhìn thấy tôi sẽ làm bệnh tình nặng hơn? Dựa vào cái gì nói…”

Cô ta ngắt lời tôi, “Giang Oản, cô không cảm thấy… chúng ta có một số chỗ rất giống nhau sao?”

Tôi ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta.

Đã thấy cô ta cúi đầu cười khẽ, sau đó đứng lên, bước vài bước, quay lưng về phía tôi để lại một câu: “Ha ha~ cô đoán xem lúc trước A Từ vì cái gì mà thích cô?”
Nhấn Mở Bình Luận