Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Không lâu sau đó, có một hôm điện thoại của Đồ Tiểu Ninh hết pin, nên cô lấy điện thoại di động của Kỷ Dục Hằng để chơi, mà trước đó anh đã thêm tính năng nhận dạng khuôn mặt của cô vào điện thoại rồi, cho nên, cô cứ việc sử dụng nó như điện thoại của mình.

Cô mở WeChat của anh, định đăng xuất ra để đăng nhập vào WeChat của mình, nhưng thay vì bấm vào mục “Đăng xuất” thì cô lại bấm nhầm vào mục “Chuyển tài khoản” ở ngay sát phía trên, lúc này cô chợt phát hiện anh có một tài khoản khác.

Cô thầm nghĩ Kỷ Dục Hằng, anh hay lắm, không ngờ anh còn giấu em một bí mật nhỏ như vầy, cô hơi do dự, cuối cùng vẫn tò mò bấm vào.

Anh từng nói rằng cô được lấy điện thoại di động của anh, muốn xem gì thì xem, vậy bây giờ cô cũng không tính là xem trộm.

Cô đăng nhập vào tài khoản đó, mới nhìn thấy tên của WeChat này là [Mưa tiếng ve]

Cô siết chặt ngón tay, đây chẳng phải là tên một bài hát trong album thứ năm của nhóm nhạc Dirge sao? Đó là bài hát cuối cùng trong cuốn băng cát-xét mà anh nhặt được lúc còn học cấp hai.

Tài khoản này cũng không hề kết bạn gì cả, cũng chẳng kết bạn với tài khoản chính của anh, danh sách bạn bè trống trơn. Cô vô tình bấm qua xem những bài đăng trên dòng thời gian của anh, bắt đầu đọc từ bài đầu tiên, đọc mãi, đọc mãi, càng đọc thì tay cô bắt đầu run run, rồi cô lướt thẳng đến bài cuối cùng, bắt đầu đọc lại thêm lần nữa.

Bài ở tận dưới cùng và cũng là bài đăng đầu tiên trên dòng thời gian là vào tháng 7 năm 2018.

Mùa mưa tiếng ve năm nay, anh lại gặp được em lần nữa.

Đồ Tiểu Ninh, lâu rồi không gặp.

Với hình ảnh đính kèm: một tấm ảnh chụp cái tên Đồ Tiểu Ninh được anh viết nắn nót bằng bút mực.

Hôm nay cô ấy nạp tiền vào thẻ ăn bị bác làm ở căng tin lừa, trông cô ấy bực bội lắm, giống thời cấp 2 vậy, nhưng hình như cô ấy không còn nhớ mình nữa.

Cô ấy vẫn còn loay hoay và bất cẩn như xưa, sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên đấy.

Với hình ảnh đính kèm: Một lọ kem thảo dược của cô.

Trước đây không biết cảm giác lo lắng là cảm giác gì, nhưng đây là lần đi xem mắt đầu tiên, vì đối phương là cô ấy, nên tôi rất lo lắng.

Tiếng ve, mưa tiếng ve, chỉ hơn kém nhau có một chữ, em có còn nhớ không?

Với hình ảnh đính kèm: Nhà hàng món Nhật Kikugawa, với tấm bảng tên bằng gỗ: “Thiền Ngữ”.

Anh tưởng em vẫn cứ luôn thích mùi bạc hà.

Với hình ảnh đính kèm: Hộp kẹo singum Extra mà hôm đó cô để dành cho anh.

Bức ảnh chụp chung đầu tiên của cả hai, hy vọng lần sau cô dâu và chú rể trong hình sẽ là hai chúng ta.

Với hình ảnh đính kèm: Một bức ảnh chụp chung với nhau trong tiệc cưới của vợ chồng lớp trưởng.

Hôm nay cô ấy đã khóc.

Đừng sợ, sau này có anh bảo vệ em

Với hình ảnh đính kèm: Ánh hoàng hôn của buổi chiều hôm ấy.

Thời gian: Ngày mà cô bị giám sát ngân hàng tra hỏi.

Lúc lên đại học cô ấy đã có bạn trai.

Tôi đã đến trường học của cô ấy, đi trên con đường mà ngày thường cô ấy đã đi, nhưng cuối cùng thì tôi lại là người đến sau.

Thời gian: Ngày mà cô dẫn anh đi ăn bánh bao súp lần đầu tiên

Cô ấy có đủ cả cha lẫn mẹ, thật hạnh phúc, cô ấy đã lớn lên trong một gia đình êm ấm như vậy, cô ấy thật là hạnh phúc, thật là ngưỡng mộ cô ấy. Sau này chúng ta có thể trở thành người một nhà được không?

Thời gian: Vào cái ngày mà anh đến nhà cô lần đầu tiên.

Đồ Tiểu Ninh, hôm nay, anh thực sự đã rất vui.

Với hình ảnh đính kèm: Giấy chứng nhận đăng kí kết hôn của họ.

Anh rất hy vọng rằng, em chính là một trong số những cô gái vươn ra ngoài hành lang để ngắm anh, cho dù chỉ cần có mỗi mình em ngắm anh cũng được.

Với hình ảnh đính kèm: Tấm hình cô quậy phá hồi cấp hai.

Thời gian: Đêm đầu tiên mà anh ngủ lại ở nhà cô.

Anh nghiêm khắc với em, cũng vì muốn tốt cho em, em phải biết tự mình lớn lên, anh hi vọng một ngày nào đó em sẽ hiểu.

Thời gian: Lần đầu tiên cô ấy đi tư vấn khách hàng về lại bị anh từ chối.

Ninh Ninh, anh muốn dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này, kể cả anh. Mà em, chỉ cần em mãi mãi là chính mình, thế là đủ rồi.

Ngày tháng: Đêm động phòng đầu tiên của hai người họ.

Ngọt lắm, cô ấy mua đấy.

Với hình ảnh đính kèm: Ly Flat White của Starbucks mà cô mua cho anh.

Món đồ đầu tiên mà cô ấy đặc biệt mua riêng cho tôi, thích thật!

Với hình ảnh đính kèm: Lọ kem dưỡng da mà cô mua cho anh.

Tấm hình chụp chung thứ hai.

Với hình ảnh đính kèm: Tấm ảnh hai người họ chụp chung cảnh ruộng bậc thang ở đảo Bali.

Cô ấy đã lo lắng cho tôi.

Với hình ảnh đính kèm: Những chú khỉ ở đảo Bali.

Em còn đẹp hơn cả đảo tình nhân khi về chiều.

Với hình ảnh đính kèm: Hình ảnh cô tràn ngập trong ánh hoàng hôn ở đảo tình nhân.

Anh không bao giờ nghĩ rằng em phiền phức, anh muốn bị em làm phiền cả đời.

Thời gian: Ngày mà cô với anh cãi nhau ở đảo Bali.

Cô ấy sợ bị mất cân bằng áp suất.

Sau này anh đều sẽ đi máy bay cùng em.

Thời gian: Sau khi máy bay hạ cánh từ đảo Bali về Hồng Kông.

Ai mới là quý nhân của ai, người trong cuộc làm sao biết được. Ninh Ninh, em cũng là người trong cuộc thì làm sao em biết được.

Với hình ảnh đính kèm: Hình chụp cô đứng trước cổng trường đại học Hồng Kông.

Là do anh chưa đủ tốt.

Thời gian: Ngày mà cô ấy từ chối không cho anh mua nhẫn kim cương Tiffany.

Cô ấy nói rằng, không có người đàn ông nào là quan trọng đối với cô ấy cả. Ninh Ninh, câu nói này của em thật tàn nhẫn. Bao nhiêu năm qua, ngoại trừ ở bên cạnh em, thì anh chẳng còn nơi nào để đi cả, anh chỉ muốn bước vào trái tim của em mà thôi.

Thời gian: Ngày mà bạn học của Triệu Phương Cương quấy rối cô, rồi cô cãi nhau với anh, trong lúc tức giận cô lỡ nói rằng anh không phải là người quan trọng đối với cô.

Cam hấp muối, mà cô ấy cho nhiều muối quá nên hơi đắng, nhưng vì đây là món cô ấy làm, nên trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Là do anh đã quá nóng vội, anh nên cho em nhiều thời gian hơn.

Thời gian: Bệnh viêm phế quản của anh tái phát, lần đầu tiên cô ấy làm cho anh món cam hấp muối.

Anh nghĩ, dù chúng ta có đầu bạc răng long đi nữa, thì chúng ta cũng sẽ nắm tay, dìu nhau đến siêu thị.

Thời gian: Lần đầu tiên họ đến siêu thị mua đồ cùng với nhau.

Ninh Ninh, hôm nay em chính là cô dâu của anh, em mặc sườn xám trông rất rất rất đẹp. Anh không thể tổ chức cho em một đám cưới thịnh soạn hơn, đây cũng chính là nuối tiếc lớn nhất trong lòng anh.

Thời gian: Ngày mà hai người họ về quê ngoại tổ chức đám cưới.

Ninh Ninh, anh thật lòng rất muốn có con, anh lớn lên trong một gia đình không đầy đủ cả cha lẫn mẹ, nếu như anh có con với em, anh sẽ yêu thương nó hết mực. Anh sẽ rất mệt nếu cứ phải ở một mình quá lâu, anh chỉ muốn có thêm một sợi dây gắn kết giữa hai chúng ta, một chỗ dựa tinh thần.

Em nghĩ rằng công việc quan trọng hơn. Anh mới là người đã ích kỷ, anh nên tôn trọng em hơn. Chỉ có điều do anh không biết cách thể hiện tình cảm khi đối mặt với em. Anh xin lỗi vì anh đã khiến em cảm thấy không thoải mái.

Thời gian: Cô ấy ngớ ngẩn lầm tưởng mình có thai rồi, đó là ngày hai người chiến tranh lạnh.

Cô ấy vẫn quan tâm đến tôi. Ninh Ninh, cảm ơn em vẫn còn quan tâm đến anh.

Thời gian: Lúc anh bị nổi mề đay, nhưng vẫn đến nhà của Lăng Duy Y để đón cô.

Anh không nỡ, anh thậm chí còn không nỡ để em chịu đau khổ, thì sao lại nỡ để người khác bán em đi được.

Thời gian: Sau khi cô đưa anh đến phòng khám tư để khám bệnh nổi mề đay, cô nói rằng anh để cho cô bị Triệu Phương Cương bán đi.

Thì ra thời cấp hai em cũng có vươn ra ngoài hành lang để ngắm anh. (Phía sau câu này bỗng dưng có thêm biểu tượng emoji cười vui vẻ)

Thời gian: Hai người họ về quê ngoại, cô kêu anh biểu diễn tài mở lon nước bằng một tay.

Thực ra hôm nay, anh muốn đi xem phim cùng em, hai chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều điều mà các cặp đôi đang yêu nhau nên làm, anh chỉ muốn dành thời gian cho em nhiều hơn mỗi khi anh có thời gian rảnh.

Với hình ảnh đính kèm: Hai tấm vé xem phim đã đặt online.

Thời gian: Ngày mà Lăng Duy Y bị thất tình.

Anh đã mất cha từ khi còn nhỏ, Ninh Ninh, cha của em chính là cha của anh.

Thời gian: Ngày mà cha phải mổ sỏi thận lần thứ hai.

Đồ ngốc à, tự nhiên hôm nay em lại gọi ‘chồng ơi’ trong văn phòng làm việc thế hả. Nhưng mà, anh cũng thấy hơi vui vui. (Lại có thêm một cái emoji cười haha nữa)

Thời gian: Ngày mà cô ngớ ngẩn gọi anh là chồng trong văn phòng làm việc.

Mặc dù anh không hiểu lắm chuyện theo đuổi idol thần tượng là gì, nhưng ước mơ của em, anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện.

Thời gian: Ngày mà cô ấy bị lừa mua vé xem concert của idol.

Em đã trưởng thành rồi, thái độ nghiêm túc trong công việc của em, chắc là chính em cũng không nhận em đã nghiêm túc ra sao, em tập trung đến nỗi mà em thu hút ánh mắt của người khác, anh ước rằng chỉ có anh mới được ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú của em như thế nữa.

Thời gian: Ngày mà cô hợp tác với Ngân hàng B để đàm phán về thẻ tín dụng trong nước, lúc cô với Kiều Mục đứng trước cổng DR.

Ghế ở giữa của hàng ghế đầu tiên, chắc hẳn em sẽ vui lắm cho mà xem.

Với hình ảnh đính kèm: Chiếc vé VIP vào concert của nhóm nhạc Dirge.

Ninh Ninh, cảm ơn em đã cho phép anh bước vào trái tim của em. Vợ à, anh yêu em

Thời gian: Tiệc chúc mừng anh thăng chức, vào đêm mà cô uống say mèm chả biết trời trăng gì.

Của vợ mua cho đấy, mai mốt ngày nào anh cũng đeo nó.

Với hình ảnh đính kèm: Chiếc đồng hồ Rolex mà cô đã tặng cho anh.

Thời gian: Thời khắc sáng sớm lúc anh ấy tỏ tình với cô.

……

Kỷ Dục Hằng mới bước từ phòng làm việc ra, nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh ngồi ở phòng khách khóc như mưa.

Anh chỉ nghĩ chắc là cô lại đang xem bộ phim truyền hình cảm động nào đó mà thôi, anh bước tới lấy khăn giấy cho cô.

“Cảm động vậy sao, sau này bớt xem những bộ phim…”

Anh chưa kịp nói xong, Đồ Tiểu Ninh đã lao vào lòng anh, dính chặt lấy anh như một viên kẹo mạch nha.

Anh ôm cô, xoa tóc cô, giọng nói anh nhẹ nhàng, “Có chuyện gì vậy?”

Đồ Tiểu Ninh ôm chặt lấy anh không buông, “Em chỉ muốn ôm anh mà thôi.”

Kỷ Dục Hằng vòng tay, để mặc cho cô ôm.

Đồ Tiểu Ninh vùi đầu ôm anh một hồi, bỗng dưng cô ngẩng đầu, rồi kiễng chân lên hôn anh.

“Ông xã, em yêu anh.”

Bỗng dưng nghe được lời tỏ tình đột ngột như thế, đôi mắt Kỷ Dục Hằng sâu thẳm, anh cúi đầu xuống hôn lại cô.

“Anh biết.”

“Rất… rất… rất… rất… rất yêu anh, yêu anh rất là nhiều luôn ấy.” Hôn anh một hồi, Đồ Tiểu Ninh lại nói.

Kỷ Dục Hằng nở nụ cười ấm áp, “Đồ ngốc.”

Đồ Tiểu Ninh đưa hai tay áp lên hai má của anh, ánh mắt cô nhìn qua nhìn lại, hệt như cô nhìn thế nào cũng không đủ, “Vậy thì anh là chồng của đồ ngốc.”

Kỷ Dục Hằng cúi xuống hôn cô, còn Đồ Tiểu Ninh lại nghiêng người ra trước, lần này hai người hôn nhiệt tình hơn lần trước.

Cô nằm gọn trong lòng anh, mong muốn được hòa làm một với anh, mãi cho đến khi anh bị cô khiêu gợi đến mức không thể chịu đựng nổi nữa, mới vòng tay bế cô đi vào phòng ngủ.

Đồ Tiểu Ninh vòng tay qua cổ, ôm chặt lấy anh, tình cảm nồng nàn.

“Ông xã, chúng ta nên có con rồi nhỉ.”

Kỷ Dục Hằng bế cô đặt lên giường, anh chỉ hỏi: “Cái đó của em hết được bao lâu rồi?”

“Một tuần rồi.”

Thấy Kỷ Dục Hằng còn đang tính toán suy nghĩ, cô kéo anh xuống, “Mặc kệ, dù sao thì bây giờ em cũng muốn có con, từ bây giờ em sẽ chuẩn bị mang thai.”

Kỷ Dục Hằng bị cô hôn tới tấp, đợi cô ngưng xíu là anh hỏi ngay, “Anh nhớ chuẩn bị trước khi mang thai 3 tháng là phải bổ sung axit folic cơ mà?”

Đồ Tiểu Ninh mỉm cười tinh nghịch, “Em đã ăn uống bổ sung nó từ lâu rồi.” Rồi cô kéo quần áo của anh.

Kỷ Dục Hằng bóp nhẹ eo cô, thuận tay kéo quần áo cô lên.

Giọng anh trầm trầm bình tĩnh, “Được, vậy thì sinh một đứa.” Nói xong, thân hình của anh che chở thân hình tuyệt đẹp của cô.

Đồ Tiểu Ninh cũng vòng hai tay ra quấn chặt lấy anh.

Cô sẽ không bao giờ nói với anh rằng, cô đã xem tài khoản WeChat phụ của anh.

Cô sẽ tiếp tục giữ bí mật này trong trái tim của mình.

Ông xã, cảm ơn anh đã cưng chiều em, yêu em và tha thứ cho em, âm thầm bảo vệ em, em cũng yêu anh.

Cuộc đời thăng trầm, thế gian có biết bao nhiêu con người, tuy em chỉ là một người vô danh, nhưng may mắn có anh là người chồng em yêu nhất trong cuộc đời này.

Chương 133: Nhẫn kim cương và váy cưới.

Chiếc nhẫn kim cương

Vào một ngày cuối tuần, cả hai đến gian hàng của Tiffany trong trung tâm thương mại để chọn một chiếc nhẫn kim cương, mặc dù Đồ Tiểu Ninh nhiều lần nói rằng anh không cần mua hàng hiệu đắt đỏ như vậy, nhưng Kỷ Dục Hằng vẫn nhất quyết không đồng ý.

Đồ Tiểu Ninh biết tính tình của anh, nếu như cô lại cứ khăng khăng cự tuyệt, anh sẽ lại âm thầm giận dỗi, phải hơn mấy ngày không chịu nói chuyện.

Cuối cùng cô chỉ đành thỏa hiệp, nhìn các loại nhẫn chói mắt ở quầy, Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy mình đang nhìn màu bạc trắng.

Những món đồ xa xỉ từng được khao khát trong thời kỳ thiếu nữ giờ đã thực sự nằm trong tầm tay, cô phát hiện bản thân cũng không có cái loại phấn khích mà cô chưa từng có trong thế giới trí tưởng tượng của mình.

“Chào quý khách, cô thích loại kiểu dáng nào? Hay cô đã từng xem qua kiểu dáng của chúng tôi ở trên mạng chưa? Có thể đưa hình cho tôi, tôi sẽ tìm cho cô.” Cô nhân viên rất nhiệt tình.

Đồ Tiểu Ninh nhìn một hồi cũng không ra rõ ràng, cô nhân viên hỏi: “Cô thích kim cương tròn hay kim cương vuông?”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy hình tròn thì quá phổ biến, nên nói, “Hình vuông.”

Cô nhân viên lấy ra một chiếc, “Đây là mẫu kim cương vuông kinh điển của cửa hàng chúng tôi, loại này khoảng bảy mươi phân, cô có thể đeo lên thử trước.”

Đồ Tiểu Ninh thử một chút, hỏi, “Có loại năm mươi phân không?”

Cô nhân viên gật đầu, “Có.”

Cô vừa định cầm lấy thì Kỷ Dục Hằng lại nói.

“Lấy cái một carat đi.”

Đồ Tiểu Ninh đứng bên cạnh nhìn anh, sau đó cười xấu hổ nhìn cô nhân viên đã dừng lại, “Chúng tôi xem một chút.”

“Vâng ạ.”

Đồ Tiểu Ninh đẩy anh sang một bên, “Một carat đắt lắm!”

Kỷ Dục Hằng lại nói, “Nhưng bảy mươi phân vừa nãy em đeo trên tay nhìn rất nhỏ, năm mươi phân thì còn nhỏ như thế nào nữa?”

“Nhẫn kim cương cũng không phải là đeo thường xuyên, thỉnh thoảng mới đeo, cần cái lớn để làm gì? Vừa vừa là được rồi, anh thực sự nghĩ anh là ông chủ nhà có quặng đấy hả?” Đồ Tiểu Ninh nói.

Kỷ Dục Hằng không dong dài với cô nữa, nắm tay cô đi tới quầy, “Anh nói một carat là một carat, nếu không sẽ là hai carat.”

Anh thực sự rất cứng đầu, Đồ Tiểu Ninh cũng hết cách với anh, cuối cùng anh đã mua một chiếc một carat, màu E, vs1, giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ. Khi Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy Kỷ Dục Hằng quẹt thẻ, trong lòng thực sự rất xót của.

“Kỷ Dục Hằng, anh là người đàn ông phá sản, em có thể mua một chiếc xe với số tiền đấy rồi!” Cô không thể không phàn nàn trong khi đang thu dọn đồ đạc.

Anh lại thong thả nói với cô, “Anh đã rất quan tâm đến suy nghĩ của em, nếu không, theo phương pháp chọn của anh, trực tiếp từ hai carat trở lên.”

Đồ Tiểu Ninh vỗ anh một cái, “Thật sự cho rằng tiền là để vơ vét đúng không!” Sau đó lại thở dài, “Sớm biết trước thì em nên đến một nơi miễn thuế để mua nó, như vậy sẽ tiết kiệm được mười nghìn tệ.”

Kỷ Dục Hằng bình tĩnh ngồi nhìn cô, “Ai đã lôi anh đi khi ở Hong Kong?”

Anh lại kể ra chuyện này, Đồ Tiểu Ninh đứng dậy vươn tay nhéo mặt anh.

“Đáng ghét, vậy bây giờ còn không phải anh nằng nặc kéo em đến chỗ này.”

Cô nhân viên đóng gói gửi cho họ, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ‘tranh cãi’.

“Tình cảm của hai người thực là tốt, anh nhà cũng thật cưng chiều chị nhà.” Cô nhân viên ngưỡng mộ nói.

Sau đó Đồ Tiểu Ninh mới nhận ra cô nhân viên đang đứng sau lưng mình, cô cầm lấy hộp nhẫn và mỉm cười nhìn cô ấy.

Cô nhân viên dặn dò cô về việc chăm sóc và các vấn đề về sau bán hàng, sau đó Đồ Tiểu Ninh chào tạm biệt và bước ra khỏi quầy bán hàng.

Cô tay trong tay với Kỷ Dực Hằng đi dạo trong trung tâm mua sắm, và lẩm bẩm khi cô ấy đi bộ, “Sau này, em sẽ truyền lại chiếc nhẫn này như một vật gia truyền của gia đình trong tương lai.”

Kỷ Dục Hằng nghe vậy cười cười, “Em dự định truyền lại như thế nào?”

“Nếu như chúng ta sinh con gái, chiếc nhẫn này sẽ là của hồi môn của con bé trong tương lai, nếu như là con trai, vậy thì tặng chiếc nhẫn này cho con dâu làm quà ra mắt.” Cô trịnh trọng nói.

“Chỉ đưa cho con gái của mình thôi, em mà tặng cho con dâu chiếc nhẫn cũ này, không phải ngọc cũng không phải vàng. Người ta nghĩ thế nào về em hả mẹ chồng tương lai?” Kỷ Dục Hằng nhìn cô.

Đồ Tiểu Ninh đẩy anh ra, “Chiếc nhẫn kim cương hơn một carat trở lên là đã có thể mang ra làm tài sản đảm bảo giá trị tiền gửi rồi đó, anh có biết không?”

Kỷ Dực Hằng một tay nắm lấy bả vai của cô, “Em còn chưa mang nó đã muốn suy nghĩ lâu dài như thế?”

“Đúng vậy, ai bảo nó đắt thế.” Đồ Tiểu Ninh nâng niu cầm chiếc túi đựng hộp nhẫn như đang ôm một đứa bé.

Kỷ Dục Hằng lại nói, “Đây là của em, em không được phép đưa nó cho bất cứ ai, cho dù là con cái sau này.”

“Nhưng dù sao cũng phải để lại một ít cho con cái chứ.” Đồ Tiểu Ninh nhấn mạnh.

Kỷ Dục Hằng vẫn bước đi vững vàng, “Đồ cho con cái anh đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Đồ Tiểu Ninh lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, “Cái gì vậy?”

“Bất kể là con trai hay con gái, thì từ năm đầu tiên sinh ra mình đều mua thỏi vàng, mỗi năm mua một thỏi, đến khi tròn 20 tuổi thì tặng con khi kết hôn.”

Đồ Tiểu Ninh sửng sốt khi nghe nói: “Vàng, thỏi vàng? Thỏi vàng lớn cỡ nào?”

Anh thong thả nói, “Đương nhiên là loại kim loại quý lớn nhất và dày nhất được bán trong ngân hàng hàng năm.”

Đồ Tiểu Ninh không nhịn được đẩy anh lần nữa, “Còn nói em nghĩ đến chuyện lâu dài, rõ ràng là anh nghĩ còn lâu hơn cả em nữa.” Cô dừng lại một chút lại nói, “Hơn nữa anh có cần mua chiếc lớn nhất không? Anh muốn học cường hào cưới con gái tặng vàng à? Nếu không phải con gái mà là con trai, thì lễ vật đính hôn của chúng ta là 20 thỏi vàng à?”

Đồ Tiểu Ninh nghĩ đến cảnh ấy lại thấy buồn cười.

Kỷ Dục Hằng nhìn cô, “Em cười cái gì vậy?”

Đồ Tiểu Ninh lắc lắc tay, vẫn còn không nhịn được cười, “Không, không có gì.”

Một lúc sau, không kìm được, cô bắt đầu ôm bụng cười.

Kỷ Dục Hằng nắm lấy cô, “Có gì buồn cười sao?”

“Ông xã, anh không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng thì ai cũng phải kinh ngạc, dáng vẻ anh chăm chú thật sự rất đáng yêu, thật sự rất buồn cười.” Đồ Tiểu Ninh càng nghĩ càng cười như được mùa.

Kỷ Dục Hằng nhìn cô cười đến đau bụng thì đưa tay nhéo eo cô.

“Lại cười?”

Đồ Tiểu Ninh đâu phải là đối thủ của anh, né tránh ở đâu cũng không xong, “Ông xã, em sai rồi em sai rồi.”

Giữa trung tâm mua sắm chật ních người, họ không coi ai ra gì mà cứ rải ‘cơm chó’, khiến cho người đi đường nhìn cũng đủ no rồi.

Một đứa trẻ đi qua nhìn thấy, lắc lắc tay mẹ mình: “Mẹ ơi, tiếp theo hai cô chú đó có hôn nhau không?”

Khi mẹ đứa bé nhìn qua, cô ấy cũng bị cho ăn một tô cơm chó, điểm mấu chốt là ngoại hình của cặp đôi kia rất nổi bật.

Không khỏi thở dài, đúng là trai đẹp thì đều là chồng của người khác, sau đó kéo con của mình vừa đi vừa nói, “Các cô chú đang đùa giỡn, con đừng nói linh tinh.”

Bộ ảnh cưới.

Trước ngày tiến hành hôn lễ hai người mới chụp ảnh cưới.

Đồ Tiểu Ninh theo nhân viên đi chọn váy cưới, mắt cũng hoa hết cả lên, cô lúc này rất ghen tị với đàn ông, mấy bộ vest đi tới đi lui chỉ có như thế, màu sắc đơn giản, Kỷ Dục Hằng thì thậm chí không đi xem, mà chỉ nói với nhân viên rằng màu đen đơn giản nhất là được.

Đồ Tiểu Ninh choáng váng trong việc lựa chọn kiểu váy cưới trong khu dành cho nữ, cô cảm thấy chúng đều khá đẹp mắt, cuối cùng phải nhờ nhân viên chọn giúp cô.

Tổng cộng là bốn bộ, hai bộ váy cưới và hai bộ lễ phục. Hướng dẫn viên thấy cô vừa cao vừa gầy nói, “Cô có vóc dáng đẹp, rất phù hợp với phong cách trưởng thành và gợi cảm.”

Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ gợi cảm? Có thể gợi cảm bao nhiêu?

“Chồng của tôi không thích những bộ trang phục quá hở hang, vì vậy vẫn nên kín đáo một chút.” Cô nói với nhân viên hướng dẫn.

Nhân viên hướng dẫn lại nói, “Đó là bình thường không cho cô gợi cảm ở trước mặt người khác thôi? Đây là bộ ảnh cưới của hai người, vẻ đẹp của cô chỉ thuộc về một mình anh ấy, anh ấy nhất định sẽ rất thích.”

Trong khi nói chuyện, nhân viên hướng dẫn lấy một số bộ từ giá treo, màu sắc rực rỡ.

“Cần phải thử nhiều như vậy sao?” Đồ Tiểu Ninh cho rằng cô ấy lấy quá nhiều.

“Đều thử hết.” Nhân viên dẫn đường treo tất cả váy cưới và lễ phục đã chọn lên giá mắc áo lăn, phụ giúp đẩy nó và đưa Đồ Tiểu Ninh vào phòng thử đồ.

“Chồng của cô thật đẹp trai, hai người yêu từ lúc còn là học sinh sao?” Nhân viên hướng dẫn vừa đi vừa trò chuyện với cô.

“À, chúng tôi là xem mắt.” Đồ Tiểu Ninh nói thật.

Nhân viên hướng dẫn mở to hai mắt, giọng điệu có chút kinh ngạc, “Chất lượng xem mắt bây giờ cao như vậy sao?”

Đồ Tiểu Ninh chỉ cười cười không nói chi tiết.

Kỷ Dục Hằng đã đợi trong phòng thử đồ từ lâu, anh bắt chéo chân ngồi, đang cúi đầu chăm chú lật xem một tờ tạp chí tài chính và kinh tế.

Các cô gái trong cửa hàng chụp ảnh không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp hoàn hảo, thầm nhủ: “Tôi có thể tìm được một người chồng như vậy ở đâu?”

Lúc này, Đồ Tiểu Ninh tiến lên phía trước, bọn họ nghe tiếng nhìn lại, có người thở dài nói: “Cho nên thế giới này nhìn đâu cũng phải xem mặt, vợ của soái ca cũng là một mỹ nữ, nam thanh nữ tú, khuôn mặt thật có tướng phu thê.”

Tiếp đến Đồ Tiểu bắt đầu mặc thử chiếc váy cưới giống như một con rối, bộ đầu tiên là một chiếc váy nàng tiên cá màu trắng thắt eo, sau khi mặc vào, cô vô cùng kinh ngạc.

Vóc dáng cô cao gầy, vô cùng phù hợp với những mẫu cúp ngực, để lộ rõ xương quai xanh và khuôn ngực đầy đặn.

“Nhìn đẹp quá!” Nhân viên hướng dẫn khen ngợi.

Vì có thắt lưng nên ngực được nâng lên rất nhiều, cô cảm thấy ngực mình bị bóp chặt quá.

Cô cảm thấy chiếc này sẽ không qua được ‘chốt kiểm soát’ của Kỷ Dục Hằng đâu.

Cô đang định đi thay cái khác, bị nhân viên hướng dẫn ngăn cản, “Thay ra làm gì? Vô cùng xinh đẹp! Chiếc váy cưới này là chiếc tuyệt nhất ở của tiệm chúng tôi, nếu vóc dáng cô dâu không chuẩn thì không thể mặc nó, mà nếu có vóc dáng mà không có nhan sắc cũng không thể nổi bật được, còn cô mặc lên muốn vóc dáng có vóc dáng, có nhan sắc có nhan sắc.”

“Nhưng mà, nói chung vẫn cảm thấy sao sao ấy.” Đồ Tiểu Ninh thực ra cũng không thích phong cách hở vai trần này cho lắm.

“Cô để chồng cô xem thử đi, nói không chừng anh ấy lại thích?”

Đồ Tiểu Ninh bĩu môi, anh ấy mà thích mới là lạ đó.

Nhân viên hướng dẫn kéo rèm cửa, Đồ Tiểu Ninh mặc váy cưới bước ra, nhẹ nhàng nâng váy lên, cô khẽ gọi: “Dục Hằng.”

Kỷ Dục Hằng ngước mắt lên, ánh mắt ngưng lại.

“Chiếc váy cưới này như thế nào?” Đồ Tiểu Ninh thăm dò hỏi anh.

Vài giây trôi qua, anh không lên tiếng, cô đợi lần nữa mà vẫn không thấy đáp lại.

Cô hiểu ngay là anh không thích, vì vậy cô định quay người lại đi thay đồ.

“Đẹp lắm.” Ai ngờ vừa định đi thì anh lại lên tiếng.

Đồ Tiểu Ninh vẫn còn bất ngờ, anh không thấy quá hở sao?

“Thật không?” Cô lại hỏi.

Ánh mắt anh vẫn dán vào người cô, “Thật.”

Vẻ mặt nhân viên hướng dẫn rất hài lòng, “Cô thấy chưa! Tôi đã nói rồi! Chồng cô nhất định sẽ thích!”

Đồ Tiểu Ninh cũng nở một nụ cười với cô ấy, nói: “Vậy trước tiên giữ lại bộ này.”

“Được.”

Đã có một chiếc váy cưới hở vai, tiếp theo, tôi sẽ chọn một chiếc có cầu vai, nhân viên hướng dẫn đã thử một chiếc váy nửa vai chéo màu xanh nhạt cho Đồ Tiểu Ninh, vừa có phóng khoáng, bộ ngực lấp ló, một phong cách hoàn toàn khác với cô nàng sexy vừa rồi, thục nữ lại như tiên nữ.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bộ này trái lại có chút tươi mát, lại vén rèm lên hỏi Kỷ Dục Hằng.

“Ông xã, bộ này thì sao?”

Anh ngước mắt lên nhìn, “Rất đẹp.”

Lúc sau lại chọn hai bộ lễ phục, một màu đỏ rượu và một màu sâm panh.

Sau khi thử quần áo, Đồ Tiểu Ninh bước đến ghế sô pha nơi Kỷ Dục Hằng đang ngồi, than thở mệt quá, trực tiếp ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh.

Các cô gái trong tiệm chụp ảnh bất ngờ không kịp đề phòng bị nhồi nhét cẩu lương, trời ạ, hai anh chị có định để những cẩu độc thân chúng tôi được sống không vậy.

Kỷ Dục Hằng ôm lấy cô, “Chỉ thử vài bộ váy cưới thôi đã thấy mệt rồi sao? Nếu ngày mai chính thức chụp ảnh thì sao?”

“Cho nên em cũng hơi hoảng, ai biết chụp ảnh lại phiền phức như này.”

Kỷ Dục Hằng nhấc bắp chân đang đong đưa trong không trung của cô ấy lên và để cô ấy ngồi trong vòng tay của mình, “Vậy thì tối nay nghỉ ngơi sớm.”

Đồ Tiểu Ninh gật gật đầu, dựa vào người anh, Kỷ Dục Hằng hạ cằm xuống, hôn lên vành tai của cô.

Một số nhân viên trong phòng thử đồ rời đi ngay lập tức, tất cả đều bày tỏ rằng họ không thể đợi thêm nữa. Vẫn phát cẩu lương sao? Quá tàn nhẫn với họ rồi.

Sáng sớm hôm sau, Đồ Tiểu Ninh đi chụp ảnh cưới với Kỷ Dục Hằng.

Có tổng cộng sáu cặp vợ chồng được chụp cùng một lúc, địa điểm chụp lần lượt được sử dụng, Đồ Tiểu Ninh trang điểm và làm tóc rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Kỷ Dục Hằng đứng bên ngoài đợi cô, ánh mắt khẽ động đậy, rồi đi về phía cô.

Anh mặc một bộ vest đen và thẳng thớm, trông giống dáng vẻ tuấn tú như thường ngày khi đi làm, nhưng mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng hơn, lúc này trông anh đẹp trai đến mức khó tin nổi.

Đồ Tiểu Ninh đồng thời nhìn chằm chằm vào chuyên viên trang điểm, không khỏi thốt lên: “Ông xã, thật đáng tiếc khi anh không đi làm minh tinh đó. Anh đã bỏ lỡ một cơ hội kiếm cơm bằng khuôn mặt này rồi.”

Kỷ Dục Hằng khựng lại một lúc, nắm lấy tay cô, “Đi thôi, chụp sớm nghỉ sớm.”

“Vầng.” Đồ Hiểu Ninh cầm lấy vạt váy cưới, bước đi có chút chậm, Kỷ Dục Hằng phát hiện, vươn tay giúp cô nhấc lên, nhanh hơn chuyên viên trang điểm phía sau đang giơ tay định giúp.

Họ chụp rất nhiều bối cảnh, hàng trăm bức ảnh đã được chụp, và Đồ Tiểu Ninh gần như kiệt sức vào cuối ngày.

“Chân của em sắp phế luôn rồi.” Khi chụp xong bối cảnh cuối cùng, cô hận không thể trực tiếp ngồi thẳng xuống bãi cỏ, sau đó nhìn Kỷ Dục Hằng vẫn đứng thẳng, không khác gì khi mới chụp những tấm đầu tiên.

“Ông xã, anh không mệt sao? Anh vừa ôm vừa nhấc bổng em đó.” Đồ Tiểu Ninh hỏi.

Kỷ Dục Hằng đưa tay lên vuốt chóp mũi nhỏ của cô, “Thể lực của anh tốt hơn em mà.”

“Anh cũng khỏe quá rồi đấy.”

Vất vả lắm mới hoàn thành buổi chụp hình, Đồ Tiểu Ninh vừa muốn reo lên giải phóng, thì nhiếp ảnh gia chạy tới thảo luận với bọn họ, “Có thể phiền các bạn chụp thêm vài bộ không? Cặp hai vị quá bắt mắt. Chúng tôi muốn đưa ảnh của hai vị lên WeChat, Weibo và các quảng cáo trực tuyến khác làm ảnh trưng bày của cửa hàng chúng tôi, lần này sẽ giảm giá 50% bộ ảnh cưới của các bạn, có được không?”

Tuy rằng thường ngày Đồ Tiểu Ninh rất thực dụng, nhưng cô thực sự rất mệt, cũng không muốn bị lợi dụng hình ảnh như vậy, hơn nữa chẳng phải đưa lên quảng cáo thì cả toàn bộ thành phố C đều có thể nhìn thấy nhan sắc tuyệt vời của Kỷ Dục Hằng sao? Cô không phóng khoáng như thế đâu.

Cô vừa chuẩn bị lên tiếng từ chối, Kỷ Dục Hằng đã giành trước một bước, “Xin lỗi, vợ tôi hôm nay thực sự rất mệt, hơn nữa lời đề nghị đó liên quan đến sự riêng tư của chúng tôi, cho nên không thể giúp đỡ được.”

“Không sao khoongn sao, tôn trọng ý kiến riêng của hai vị, thế nhưng vợ chồng các bạn thật sự rất thích hợp để làm người mẫu.”

Đồ Tiểu Ninh chỉ cảm thấy mình như được hưởng ké ánh hào quang từ Kỷ Dục Hằng, chỉ cười cười nói mấy câu cảm ơn.

Kỷ Dục Hằng cũng không nhiều lời nữa, nắm tay Đồ Tiểu Ninh quay về phòng thay đồ.

Đồ Tiểu Ninh một mạch kéo cánh tay anh, cố ý hỏi, “Vừa nãy anh từ chối người ta làm gì? Nếu như đưa anh lên quảng cáo, nói không chừng thực sự có công ty giải trí đến tìm anh ký hợp đồng đấy.”

Kỷ Dục Hằng nắm chặt cổ tay cô, “Vậy sao em không trả lời?”

Đồ Tiểu Ninh vờ không biết, “Anh đều giành nói hết rồi, chỗ đâu mà em nói.”

Kỷ Dục Hằng nhìn cô, “Chỉ có anh mới được nhìn thấy vẻ đẹp của em thôi.”

ĐồTiểu Ninh trong lòng ngọt như mật, nhưng cô lại trêu chọc anh, “Kỷ tổng, anh thật bá đạo.”

Kỷ Dục Hằng nghe không hiểu, “Cái gì?”

Đồ Tiểu Ninh cười trộm, “Em khen anh đấy.”

Kỷ Dục Hằng là ai chứ, làm sao có thể dễ dàng bị lừa gạt được, “Vậy em nói lại lần nữa đi.”

“Nói cái gì, mau trở về thôi.”

Kỷ Dục Hằng đưa tay ra túm lấy cô, Đồ Tiểu Ninh vừa cười vừa né tránh.

Cuối cùng bị anh ôm vào trong lòng, cô nhìn anh vòng tay qua cổ anh, ánh nhìn trìu mến.

Cô khẽ gọi, “Ông xã.”

“Ừ?”

“Cảm ơn anh vì đã hoàn thành giấc mơ đám cưới của em.”

Kỷ Dục Hằng nghiêng người hôn cô, “Không có gì.”

Đồ Tiểu Ninh liền ngửa đầu hôn anh, “Ông xã, em yêu anh.”

Anh cúi đầu hôn cô sâu hơn, “Anh cũng vậy.”

Mấy cô nhân viên đứng cách đó không xa lại than thở, lại bị cho ăn cẩu lương như thế này, bọn họ đi làm không nổi nữa.
Nhấn Mở Bình Luận