Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nói đến chuyện mang thai thì Kỷ Dục Hằng thực sự khá nghiêm túc, từ nửa năm trước đã cai rượu cai thuốc lá, mỗi lần đi xã giao đều sẽ nói mình đang chuẩn bị kế hoạch sinh con, một giọt rượu cũng không uống, kết quả luôn bị người ta trêu đùa, “Kỷ tổng à, vậy anh càng phải cố gắng hơn để được lên chức làm cha nhé, nếu không những ngày tháng cai thuốc cai rượu sau này còn dài dài.”

Kỷ Dục Hằng chỉ cười không nói gì, im lặng uống nước lọc, những trường hợp tiếp thị hoặc xã giao khó tránh sẽ hút vài điếu thuốc, có thể cố gắng hạn chế đến đâu anh sẽ cố gắng, thực sự nếu không từ chối được thì về nhà sẽ tắm rửa trước, sau đó mới lại gần Đồ Tiểu Ninh.

Đồ Tiểu Ninh sau 3 tháng uống axit folic thì bắt đầu cuộc sống đi tiểu mỗi ngày, cô lên mạng mua rất nhiều que thử rụng trứng, cách vài giờ lại đi thử một lần, không dễ dàng gì thử được ra dương tính mạnh thì lập tức nhắn tin cho anh.

Đồ Ninh lú: [Ông xã, nhiệm vụ tối nay là phải đẩy lùi tất cả các hoạt động xã giao.]

A [Em thử rồi à?]

Đồ Tiểu Ninh gửi hình chụp que thử hiện rõ vạch dương tính mạnh cho anh xem.

Qua một lúc anh mới trả lời.

A [Ừ. Được, anh biết rồi. ]

Quả nhiên Kỷ Dục Hằng tan làm đúng giờ, Đồ Tiểu Ninh vì để tăng thêm bầu không khí còn đặc biệt mặc một chiếc váy ngủ ren màu đen gợi cảm.

Anh vừa bước vào nhà cô đã lao vào lòng anh, “Ông xã, bắt đầu đi.”

“Bây giờ?”

“Thời kỳ rụng trứng nhanh lắm, nên cố gắng làm cho sớm.”

Kỷ Dục Hằng nhìn dáng vẻ không gì nghiêm túc hơn của cô có chút muốn cười, Đồ Tiểu Ninh lườm anh, “Anh cười cái gì?”

Anh ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ, “Không có gì.”

Đồ Tiểu Ninh vỗ vỗ anh, “Cố lên ông xã, tranh thủ một lần bách phát bách trúng.”

Kỷ Dục Hằng không nói nhiều, vừa vào phòng đã dùng chân đóng cửa vào, bắt đầu hành sự.

Hai tuần sau, Đồ Tiểu Ninh bắt đầu dùng que thử thai, nhưng lại là trắng, cô nghĩ lại đợi thêm mấy ngày nữa thử lại xem sao, sau đó thì lại đợi đến chu kỳ kinh nguyệt.

Cô thất vọng cực kì, buổi tối Kỷ Dục Hằng về nhà, cô khóc lóc thảm thương nói với anh, “Ông xã, lại thất bại rồi.”

Kỷ Dục Hằng xoa xoa đầu cô, “Em đừng lúc nào cũng đặt nặng vấn đề này, quá gấp gáp cũng không có lợi cho việc có thai.”

“Nhưng em rất mong có bảo bảo, cực kì muốn.” Suy nghĩ muốn làm mẹ một khi đã có thì không có cách gì ngăn cản nó xuất hiện trong đầu.

“Thoải mái chút đi.” Kỷ Dục Hằng an ủi cô.

“Nhưng mà cái cô gì ở trong ngân hàng đó, chồng cô ấy vừa động vào cô ấy đã mang thai, còn ai đó nữa vừa kết hôn, đến lần thứ hai gì đó đã mang thai, làm sao người ta mang thai dễ dàng như vậy?” Đồ Tiểu Ninh sốt ruột nói.

Kỷ Dục Hằng vừa thay quần áo vừa nói, “Thể chất mỗi người khi sinh ra đã không giống nhau, có thể làm một lần đã trúng thì chỉ là số ít.” Lại nhìn cô rồi kéo qua, “Em phải thả lỏng một chút, cứ gấp như vậy sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.”

Đồ Tiểu Ninh dựa lên người anh, anh dịu dàng dỗ dành cô, “Đừng gấp gáp, sẽ có thôi, duyên phận đến rồi, con sẽ đến thôi.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu,chỉ có thể tiếp tục chờ đợi đến tháng sau, tháng sau tiếp tục thực hiện kế hoạch, tháng đó chu kỳ của cô thật sự đến chậm rồi, cô suy nghĩ kĩ càng trước xem có phải do nội tiết tố bị thay đổi hay không, chung quy chuyện lần trước dọa cô sợ chết khiếp rồi, thế là cô không nói với Kỷ Dục Hằng, tự mình về nhà thử xem.

Cô cũng không ôn hi vọng gì nhiều nên khi thử xong thì tiện tay vứt que thử lên bồn rửa tay rồi đi nghịch điện thoại, mãi đến lúc đi tẩy trang mới để ý đến que thử nằm ở một góc nên tiện tay nhặt lên xem, vừa muốn bỏ xuống thì cô lại nhấc vội lên dụi dụi mắt nhìn.

Má ơi, là 2 vạch, còn rất đậm.

Phản ứng đầu tiên của cô là thử lại một lần nữa xem có phải thật sự mang thai không. Thế là lại đợi đi tiểu thêm một lần nữa rồi thử lại, vẫn là 2 vạch đậm.

Buổi tối Kỷ Dục Hằng về đến nhà, cô liền lao vào lòng anh.

“Ông xã.”

Kỷ Dục Hằng giống như mọi ngày ôm lấy cô, cô nói với anh, “Thành công rồi.” Sau đó không đợi anh có cơ hội nói gì đã đưa cho anh xem que thử.

Kỷ Dục Hằng nhìn que thử rồi lại nhìn cô, Đồ Tiểu Ninh chỉ gật đầu với anh, tất cả đều không nằm trong tưởng tượng.

Đó là lần đầu tiên Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy anh lúng túng như vậy, anh dường như muốn ôm lấy cô nhưng lại có chút không dám ôm mạnh mẽ như trước nữa, Đồ Tiểu Ninh tự dựa qua, ôm lấy anh rồi hôn cằm anh.

“Ông xã, chúc mừng anh đã làm cha rồi.”

Hai cách tay Kỷ Dục Hằng ôm trọn lấy cô, anh nhất thời không nói gì, cứ ôm như vậy rất lâu, Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp đập tim anh rộn ràng.

Qua một lúc cô mới nghe thấy, “Cảm ơn em, bà xã.”

Đồ Tiểu Ninh giang tay ôm trọn eo anh, “Cũng cảm ơn anh, ông xã.”

Hai người cứ như vậy ôm nhau, hạnh phúc cảm nhận có một sinh linh bé nhỏ sắp đến.

Đồ Tiểu Ninh từ thời kỳ đầu mang thai, mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra định kì Kỷ Dục Hằng đều đi cùng cô, số lần đi nhiều rồi, cô được bệnh viện ưu ái mời tham gia vào nhóm các bà mẹ tương lai, cô vừa vào nhóm đã được mọi người chào đón nhiệt tình.

[Woa, cô là bà mẹ tương lai có ông chồng cực kì đẹp trai đó hả?]

[Tôi có từng gặp chồng cô, chồng cô lần nào cũng đưa cô đi bệnh viện khám thai, vừa đẹp trai lại còn dịu dàng nữa chứ!]

[@Đồ Ninh lú, thật hâm mộ cô quá.]

Trong lòng Đồ Tiểu Ninh thầm nghĩ, nhóm này tích cực khen Kỷ Dục Hằng là thật sự chào đón cô sao?

Tuy bọn họ nói đều là sự thật, nhưng lần đầu tham gia nhóm cô cảm thấy không nên quá kiêu ngạo, thế là khiêm tốn một chút.

[Đồ Ninh lú: Chồng tôi là sợ tôi khi mang thai sẽ bị ngốc 3 năm, nên sau khi mang thai lúc nào cũng đi cùng tôi như vậy.]

Trong nhóm im lặng một hồi, rồi lại tiếp tục rào rào.

[Lãng mạn quá đi à…]

[Chồng nhà người ta.]

[Ôi ghen tỵ quá đi mất, nếu không phải chồng cô là hoa có chủ, tôi thật sự muốn mang chồng cô về quá.]

Đồ Tiểu Ninh, “….”

Cô thể hiện tình yêu rồi à? Cô còn chưa nói Kỷ tổng nhà cô từ sau khi cô mang thai thì đều chăm chỉ đưa cô đi bệnh viện, xã giao có thể hủy thì sẽ hủy, mỗi ngày tan làm đúng giờ về nhà nấu cơm cho cô ăn.

Thời kỳ sau mang thai bụng Đồ Tiểu Ninh ngày càng to, chất lượng giấc ngủ ngày càng kém, nửa đêm chân còn sẽ bị chuột rút, cô vừa động đậy Kỷ Dục Hằng đã tỉnh dậy.

“Lại bị chuột rút à?” Anh bật đèn ngồi dậy.

“Ừ.”

Kỷ Dục Hằng đặt gối lên đầu giường, sau đó nhẹ nhàng đỡ cô dậy, nhẫn nại giúp cô xoa bóp chân.

Ánh đèn màu quýt chiếu lên người anh dịu dàng ấm áp khiến người ta say mê, Đồ Tiểu Ninh quyến luyến dựa qua, cằm tựa lên vai anh, “Ông xã, anh thật tốt, rất nhiều người nói kiếp trước em đã cứu cả dải ngân hà mới gặp được anh.”

“Từ góc độ lý luận mà nói, vận may của em cũng là vận may của anh, vì thế có thể là vận may kiếp trước của anh khiến kiếp này anh gặp được em.”

Trong lúc vô hình Đồ Tiểu Ninh lại bị anh ôm vào lòng, nhịn không được tiến đến hôn anh một cái, “Biết cách nói chuyện như thế, rất khó có thể tin anh là một sinh viên ban tự nhiên đó.”

Kỷ Dục Hằng cười ngăn cô tiến lại gần, “Tùy tiện nói mà em cũng tin à? Tiểu hồ đồ Ninh.”

Đồ Tiểu Ninh vỗ anh một cái, “Mới khen anh vài câu đã thế rồi.”

Thấy cô lại muốn tiến tới, Kỷ Dục Hằng lại hơi lùi ra sau, có ý muốn trốn tránh cô.

Đồ Tiểu Ninh tủi thân, “Anh cứ trốn tránh em mãi làm gì thế?”

“Không trốn em, anh sợ không khống chế được bản thân.” Kỷ Dục Hằng thẳng thắn.

Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nhìn, hiểu rồi, cô cười tủm tỉm, “Kỷ tổng, những ngày tháng ăn chay này không dễ chịu nhỉ?” Sau đó mặt dày tiến về phía anh, “Bây giờ đã có thể rồi.”

Kỷ Dục Hằng lại một mặt chính nhân quân tử, “Thôi, chút lý trí này anh vẫn còn.”

Một chút này? Anh dùng từ ngữ này.

Cô thật muốn trợn mắt với anh.

Nhưng mà, anh có thể, nhưng cô thì không ổn nha. Thế là lại dán chặt lấy anh, nũng nịu gọi, “Ông xã~~~~~.”

Kỷ Dục Hằng rất có nguyên tắc gõ nhẹ đầu cô, “Vẫn nên nghiêm chỉnh chút.”

“Không sao, anh nhẹ nhàng một chút là được mà.” Đồ Tiểu Ninh liếc nhìn anh, thiếu chút nữa thì dán lên người anh.

Kỷ Dục Hằng cũng bị cô quyến rũ đến mức hơi thở có chút không ổn định, nhưng vẫn dùng chút lý trí cuối cùng để kiềm chế lại.

Đồ Tiểu Ninh dày vò ý chí của anh, cô hôn anh, “Ông xã.”

Lại hôn yết hầu của anh, “Chồng ơi.”

Lại hôn xương quai xanh của anh, “Chồng.”

Chút nghị lực còn sót lại của Kỷ Dục Hằng cuối cùng cũng bị cô đánh bay, hai người lại nằm trở lại.

Cuối cùng Đồ Tiểu Ninh nằm gọn trong lòng anh, muốn hôn anh nhưng không tự quay người được, Kỷ Dục Hằng nhổm dậy cúi xuống hôn cô.

“Ông xã, bây giờ em sưng phù như thế, ngộ nhỡ khi sinh xong vẫn cứ như vậy mãi không gầy lại được, thì anh có ghét bỏ em không?” Cô vừa hỏi vừa nghịch ngón tay anh.

Kỷ Dục Hằng cầm tay cô đưa lên miệng hôn, nói, “Vậy cũng tốt, bây giờ thân hình này ôm mới thích.”

Đồ Tiểu Ninh không khách sáo đẩy anh ra.

Anh lại cười, “Anh nói thật, bây giờ anh không thể một tay cũng nắm không hết rồi.”

Đồ Tiểu Ninh giơ tay đánh anh, “Đồ đáng ghét nhà anh, vậy thì trước đây anh chê em ngực nhỏ ý gì.”

“Anh chưa hề nói.”

“Anh nói rồi!”

“Không có.”

“Anh chính là nói rồi!”

Anh kéo cô quay lại, “Ừ, anh nói rồi.”

“Đáng ghét.”

“Ừ, anh đáng ghét.”

Kỷ Dục Hằng ôm lấy thân hình mềm mại của cô, đáy lòng cũng một mảnh ấm áp.

Nếu mà sinh ra con gái, vậy thì anh có hai cô con gái rồi.

Nghĩ đến đây, anh bất giác cười, giơ tay ra xoa xoa chiếc bụng tròn của cô.

Dường như trong ý thức luôn hy vọng đó là con gái.

Bé con dường như cảm nhận được cha đang chạm mình, nên đạp nhẹ Đồ Tiểu Ninh một cái.

“Ôi, động đậy rồi kìa, con vẫn chưa ngủ kìa?” Đồ Tiểu Ninh cũng giơ tay sờ bụng.

“Đông tĩnh vừa rồi, con có ngủ thì cũng bị chúng ta làm cho tỉnh.” Kỷ Dục Hằng nói.

Đồ Tiểu Ninh mặt đỏ bừng, “Cái anh này.”

Kỷ Dục Hằng nhìn biểu cảm ngại ngùng của cô, trong lòng khẽ rung động, tiến đến hôn cô.

Hai người lại khó tách rời nhau ra.

Bé con lại đột nhiên đá cô một cái, còn mạnh hơn lúc nãy.

“Con đang kháng nghị sao?” Đồ Tiểu Ninh có chút lo lắng hỏi.

Kỷ Dục Hằng lại đi xoa xoa bé con, “Ngoan, ngủ đi, đừng giày vò mẹ con.”

Rất thần kì, bảo bảo dường như có thể nghe hiểu những gì anh nói vậy, thật sự không động đậy nữa.

“Lợi hại vậy sao? Bảo bảo thật sự có thể nghe hiểu lời của anh kìa?” Đồ Tiểu Ninh nhìn bụng mình hỏi.

Kỷ Dục Hằng vỗ đầu cô, nhắc nhở, “Em cũng có thể ngủ được rồi.”

“Vâng.” Đồ Tiểu Ninh đáp, nũng nịu đòi ôm, “Ông xã, muốn anh ôm em ngủ cơ.”

Kỷ Dục Hằng ôm cô ngủ.

Đồ Tiểu Ninh nằm gọn trong lòng anh, có một câu vẫn chưa hỏi, “Ông xã, đợi sau khi bảo bảo ra đời, anh có còn chiều chuộng em thế này nữa không?”

“Còn chứ.”

“Vậy anh không được thiên vị đâu ha.”

“Vậy thì không được rồi.”

Đồ Tiểu Ninh muốn động đậy phản đối lại bị anh giữ lại, anh nhẹ nhàng nói tiếp, “Sẽ chiều em hơn bảo bảo.”

Đồ Tiểu Ninh bị ngọt đến mức lại không nỡ để bảo bảo chịu ấm ức, “Vậy cũng không được. Phải chiều cả hai như nhau.”

“Được.”

Cô nhìn anh cười ngọt ngào, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ xuống.

Dường như lưu động trong không khí đều là vị kẹo đường.

Mấy tháng sau—

Lúc Đồ Tiểu Ninh sinh con, Kỷ Dục Hằng lúc đó mới biết thế nào là tay chân bận không ngừng, bệnh viện đưa cho anh một văn kiện, những điều khoản bên trong luôn là những tình huống xấu nhất, một người trước nay luôn tỉ mỉ như anh lại chỉ một mắt 10 hàng lướt qua, đối với những chuyện không phát sinh anh sẽ không lãng phí thời gian mà xem, vì thế bảo anh kí cái gì thì anh kí cái đó, cũng không biết đã ký bao nhiêu.

Đồ Tiểu Ninh bắt đầu cơn đau co thắt, lúc mở được 2 phân, y tá đẩy cô vào phòng đợi sinh, nhưng lại bảo cô đợi thêm nữa.

Đồ Tiểu Ninh đau thắt dữ dội, “Tôi, tôi đợi không nổi rồi cô y tá, bây giờ cho tôi vào phòng sinh đi.”

Y tá là người có kinh nghiệm nhiều năm, bà nói, “Mở 3 phân thì vào.”

“Vậy thì sinh mổ đi, tôi không muốn sinh thường nữa.”

“Làm gì có chuyện cô nói thế nào là thế đấy, cô phù hợp điều kiện sinh thường, cố chịu chút là được rồi.”

Đồ Tiểu Ninh khóc không ra nước mắt, “Chồng ơi.”

Kỷ Dục Hằng nắm chắt lấy tay cô, “Đừng sợ, có anh đây rồi.”

“Em muốn tiêm giảm đau.”

“Ừ, tiêm, tiêm.”

Y tá nhìn một cái, nói với anh, “Lát nữa cô ấy vào phòng sinh sẽ rất mất sức, tốt nhất bây giờ là giúp cô ấy bổ sung năng lượng, ăn chút socola hoặc uống chút bò húc gì đó.”

Kỷ Dục Hằng kinh ngạc, đây là trạng thái trước giờ anh chưa từng trải qua.

Y tá:” Đứng ngây ngốc đó làm gì, còn không mau đi mua?”

Kỷ Dục Hằng lại sợ anh đi rồi thì cô lại mở 3 phân, y tá nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của anh, biết đây là lần đầu làm cha, nên nhẹ giọng nói, “Cô ấy lúc này không nhanh như vậy đâu, siêu thị ở bên dưới, không thể nào trùng hợp đến mức anh vừa đi trên đường thì cô ấy mở 3 phân đâu.”

Kỷ Dục Hằng quay sang nhìn Đồ Tiểu Ninh, tay sờ má cô, giọng dịu dàng dỗ dành, “Anh đi rồi sẽ về ngay, để mẹ vào ở cùng em.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, cố nhịn đau nói, “Anh nhanh lên nhé.”

“Ừ.”

Hôm đó các y tá trong bệnh viện nhìn thấy một người đàn ông ăn vận chỉnh tề, bước chân vội vã đi đi lại trong hành lang và cầu thang bộ.

Chỉ là đối với Đồ Tiểu Ninh thì quả thật là mọi chuyện đều có khả năng, Kỷ Dục Hằng vừa đi thì cô đã mở đến 3 phân, bị đẩy vào phòng sinh, trên đường còn gọi, “Chồng tôi đâu? Chồng tôi vẫn chưa quay lại.”

Y tá, “Phòng sinh chồng cô cũng không vào được, bây đừng cô đừng la hét nữa, giữ sức đi.”

Đồ Tiểu Ninh không nhìn thấy Kỷ Dục Hằng nên bắt đầu sợ hãi, mẹ cô thì lại nắm chặt tay cô vỗ vỗ động viên, “Đừng sợ, đừng sợ, cha mẹ đều ở đây, lát nữa Dục Hằng sẽ quay lại thôi, cha mẹ đều ở bên ngoài đợi con.”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, đau quá nên cũng không kịp nói với mẹ cái gì, đã bị y tá đẩy vào phòng sinh.

Lúc Kỷ Dục Hằng quay lại chỉ thấy cha mẹ vợ ở ngoài, anh lo lắng hỏi, “Ninh Ninh đâu ạ?”

Mẹ vợ nói với anh, “Vào phòng sinh rồi, vừa mở 3 phân.”

Nếu không phải lon nước khá cừng, thì có khi nó đã bị anh bóp nát trong tay luôn rồi.

Ba người chờ ở ngoài phòng sinh, Kỷ Dục Hằng không lúc nào ngồi yên, dì út và chú cũng mau chóng chạy đến, nhìn phòng sinh vẫn còn sáng, hai tay dì út đan vào nhau cầu nguyện.

Lần sinh này tận hai tiếng đồng hồ, Kỷ Dục Hằng cảm giác từng giây dài như cả năm, bỗng cửa phòng sinh mở ra, anh là người đầu tiên lao đến.

“Chúc mừng, chúc mừng, là một cô công chúa, mẹ con bình an.” Y tá bế đứa trẻ đi ra, Đồ Tiểu Ninh nằm xe đẩy theo sau.

Kỷ Dục Hằng nhìn lướt qua con rồi đi đến bên cạnh Đồ Tiểu Ninh, trên trán cô vẫn còn lấm tấm mồ hôi.

Anh nghiêng người sờ má cô, giọng dịu dàng, “Ninh Ninh… đau không?”

Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Sau đó có tiêm gây tê nên không sao rồi, may mà có thuốc chứ không cũng không chịu nổi.” Cô nắm nhẹ lấy tay anh, “Con đâu?”

Mẹ cô ôm lấy đứa cháu ngoại cười dí sát bên cạnh cô, “Nhìn xem, giống con lúc mới sinh y như đúc.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn đứa trẻ với khuôn mặt đỏ hỏn nhăn nhúm, phản ứng đầu tiên chính là xấu thật sự, làm gì có chút nào giống cô.

Dù sao cũng giống như cô mong chờ, là con gái, tâm nguyện ước thành rồi, thật tốt.

Có được con gái, Đồ Tiểu Ninh cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là tiểu tình nhân của cha, Kỷ Dục Hằng dường như mỗi ngày đều nhìn con gái không biết chán vậy, anh dường như sắp dán lên người con bé rồi.

Ngoài bón sữa, thay bỉm, ôm bé đều là anh tự làm, mỗi lần bế con, anh đều nhẹ nhàng như sợ làm bé đau, giống như bảo bối trân quý nhất thế gian vậy, đừng nói là bé khóc, bé chỉ cần động đậy là anh đã rối lên cả nửa ngày.

Đồ Tiểu Ninh mỗi lần đều cười anh, “Anh như vậy, sau này con gái gả cho người ta có mà khóc thành cẩu.”

Tầm mắt Kỷ Dục Hằng dừng trên thân hình nhỏ bé của con gái, trên người anh, trên tay anh đều là mùi sữa của cô bé, ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều, giọng nói lại chắc nịch, “Gả cái gì mà gả? Con gái anh, anh nuôi cả đời.”

Đồ Tiểu Ninh khịt mũi, “Xem xem anh kìa, tư tưởng cổ hủ, anh không cho gả đi cẩn thận con bé lại hận anh.”

Kỷ Dục Hằng sờ tay con bé, lại không nhịn được sờ mặt con gái, mềm mại giống như một đám hoa bông vậy, “Cổ hủ thì cổ hủ, trên thế giới này yêu thương con bé nhất chỉ có anh, không ai có thể vượt qua.”

Đồ Tiểu Ninh cạn lời.

Qua một hồi cô bé lại họ hẹ, Kỷ Dục Hằng lại sửng sốt, “Con bị sao vậy?”

Đồ Tiểu Ninh vẫn còn tức ngực, vừa xoa vừa nói, “Nằm mơ đó.”

“Vừa ra đời cũng có thể nằm mơ ư?”

Đồ Tiểu Ninh lại cười, “Người ta nói mang bầu ngốc 3 năm, em thấy anh vừa làm cha đã ngốc rồi, nào còn là học thần Kỷ cái gì cũng tinh thông nữa đâu.”

Kỷ Dục Hằng lại nghiêng người nhìn con gái, cũng không phủ nhận, “Ngốc thì ngốc vậy, ngốc vì con gái anh cũng tình nguyện.”

“Tình yêu yếu đuối.” Đồ Tiểu Ninh nhìn con gái họ hẹ hai tiếng, giống như mèo hen.

Kỷ Dục Hằng lại nói, “Anh nghe nói con nhà người ta khóc đều trong trẻo có lực, sao con gái rượu của anh giống như bị gì đó chặn cổ họng khóc không ra tiếng thế?”

“Thục nữ đó.”

“Có cần đi bệnh viện làm một kiểm tra toàn thể.”

“….”

Đúng lúc Lăng Duy Y và Tề Úc cũng đến, hai người ôm con trai ba tháng, lại nói đến tốc độ sinh bé con, bọn họ vẫn phong cách tốc chiến tốc thắng, kết hôn không lâu thì mang thai, còn nhanh hơn Đồ Tiểu Ninh.

Biết được Đồ Tiểu Ninh sinh rồi, hai người lập tức từ nhà cũ quay lại.

Hỏi thăm Đồ Tiểu Ninh xong xuôi, Lăng Duy Y đi qua xem bé con, con gái nhỏ vẫn đang say giấc ngủ. Không hề biết đến sự hiện diện của mọi người, khuôn mặt hồng hào xinh xắn, nhắm mắt ngủ, cặp lông mi dài mà cong vút.

Lăng Duy Y nhìn cả nửa ngày, “Chậc chậc, đều nói con gái giống cha, quả thật không sai, ngũ quan của con bé giống cha nó y như đúc, sau này chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân đó.”

Đồ Tiểu Ninh không vui, “Tại sao toàn nói giống cha nó vậy, rõ ràng là có chút giống tớ mà, cậu xem đôi chân kìa, dài bao nhiêu.”

Lăng Duy Y càng nhìn càng thích, lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Hay là chúng ta đính ước cho hai đứa nhỏ nhỉ, sau này con trai tớ cưới con gái cậu, xe tớ nhà tớ đều là của cậu, còn có hầm rượu nữa, đều là của cậu.”

Đồ Tiểu Ninh đang định nhiệt tình đồng ý thì nhìn thấy bộ dạng sát khí ngút trời của Kỷ Dục Hằng chỉ nói, “Con cháu tự có phúc của con cháu, sau này nói sau, sau này nói sau.”

Lăng Duy Y ôm con trai nhà mình thở dài, “Con à, mẹ đã cố gắng hết sức rồi, cha mẹ vợ con bây giờ không nhìn trúng con, sau này đành phải để con tự nỗ lực thôi.”

Đồ Tiểu Ninh, “…..”

Kỷ Dục Hằng, “….”

Chiều hôm đó Kỷ Dục Hằng đến DR, mọi người nhìn thấy anh thì rất kinh ngạc, nhìn thấy anh đến để làm gì thì càng kinh ngạc hơn.

“Kỷ tổng, sinh được thiên kim, chúc mừng, chúc mừng, còn đích thân đến đây phát trứng hỉ cho chúng tôi à?”

Kỷ Dục Hằng chỉ nghiêm túc phát trứng hỉ cho mọi người, cười nói, “Cảm ơn.”

Mọi người tiến đến nhận trứng hỉ đã chúc mừng lại còn cảm thán, “Nếu tính từ trước đến nay, chuyện như Kỷ tổng tự tay đến phát trứng hỉ cho đồng nghiệp của vợ, Kỷ Dục Hằng vẫn là người đầu tiên luôn, cũng là Đồ Tiểu Ninh nhà họ có phúc!”

Chương 137: Phiên ngoại: Mãi mãi

Sau khi sinh con xong Đồ Tiểu Ninh thật ra vẫn còn lo lắng con không thể di truyền được những ưu điểm của anh, chỉ di truyền những điểm của cô, nhưng mà sự thật chứng minh cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Con gái tuy khi sinh ra có chút nhăn nheo, nhưng sau đó nhan sắc bắt đầu đi trên con đường tiểu mỹ nữ xinh đẹp rồi, cô bé nhận được di truyền của cả hai, ngũ quan giống bố, đôi chân dài giống mẹ, hơn nữa đôi lông mi dài cong vút, mỗi khi cô bé nhắm mắt ngủ đều sợ nó chọc vào mắt.

Có nhan sắc rồi Đồ Tiểu Ninh lại bắt đầu lo lắng IQ, cô không chỉ một lần nhìn con gái đang say giấc ngủ mà hỏi Kỷ Dục Hằng, “Anh nói xem, IQ của con nếu di truyền từ em thì phải làm sao? Môn xã hội thì tốt còn môn tự nhiên thì kém, mấy môn kia dù thi có thi tốt đến đâu cũng chả có tác dụng, đến lúc đó cũng học một trường tầm thường như em.” Đồ Tiểu Ninh càng nghĩ càng lo lắng, càng lo lắng càng hoảng loạn.

Kỷ Dục Hằng vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh nhẹ nhàng sờ má con gái, chỉ nói, “Con gái của anh, chỉ cần lớn lên khỏe mạnh vui vẻ là được, những cái khác, tùy vào duyên phận.”

Đồ Tiểu Ninh thấy anh quá vô tư, cô nhắc trước với anh, “Em nói anh này, sau này anh không được chiều chuộng con bé quá, con gái chiều quá sau này lớn lên sẽ kênh kiệu đấy.”

Lúc Kỷ Dục Hằng nhìn con gái toàn bộ sự dịu dàng đều bộc lộ trên khuôn mặt, ánh mắt anh khóa chặt trên gương mặt con gái.

Đồ Tiểu Ninh đẩy anh, “Nghe thấy chưa?”

“Con bé bây giờ vẫn là trẻ sơ sinh, nói chuyện này còn quá sớm rồi, sau này nói sau.”

“…”

Hai người đặt tên cho cô bé là Kỷ Lạc Du, bọn họ cũng chưa có nghĩ qua tên trước khi sinh, là Kỷ Dục Hằng tự đặt, Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy đặt tên có hơi qua, hỏi anh, “Cứ thế mà định à? Có cần xem kỹ lại không?”

Kỷ Dục Hằng lại dùng bút lông ghi tên con gái lên giấy.

Nét chữ của anh như rồng bay phương múa đẹp đến nao lòng.

Anh vừa viết vừa nói, “Anh chỉ hi vọng con bé mỗi ngày đều được vui vẻ tươi cười.”

Đồ Tiểu Ninh bắt đầu lắc đầu, “Kỷ Dục Hằng, em thấy anh sắp tiêu đời rồi.”

Anh ngước mắt nhìn cô, “Làm sao?”

“Anh xem anh nuông chiều con bé thế nào kìa, anh sắp được tuyển vào hội cuồng con rồi đó.”

Anh cười, tiếp tục cúi đầu ghi tên con gái, lại dùng chữ thảo viết tên con gái tận mấy trang.

Đồ Tiểu Ninh đau đầu quá, một loại dự cảm sau này cô sẽ thành người xấu trong nhà vậy.

Cô bé Kỷ Lạc Du quả không phụ mong đợi, càng lớn càng xinh đẹp, giống như một thiên thần, có lần Đồ Tiểu Ninh bế con gái đi trung tâm thương mại, còn có người đến giữ lại hỏi có dự định để con cô bé chụp quảng cáo, tiến vào giới giải trí không?

Đồ Tiểu Ninh chỉ muốn con gái trải qua một tuổi thơ đơn thuần đẹp đẽ, bình thường bạn nhỏ Kỷ Lạc Du dường như đều do bà Đồ giữ, tuy bà Đồ luôn nghiêm khắc với Đồ Tiểu Ninh từ nhỏ, nhưng đối với đứa cháu ngoại bảo bối này, bà với ông Đồ lại hận không thể đặt cô bé trong lòng bàn tay, nâng niu như trứng mỏng.

Thế là bạn nhỏ Kỷ Lạc Du đến khi đi nhà trẻ vẫn không biết tự ăn cơm, bởi vì quen được bà ngoại đút.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nên như vậy, lúc mọi người đều ở nhà bắt đầu dạy dỗ con gái.

“Kỷ Lạc Du, con đã 3 tuổi rồi, phải tự học ăn cơm, không thể lại để bà ngoại đút cho ăn nữa.” Cô nói với con gái.

Kỷ Lạc Du ngồi trên chiếc ghế trẻ con ăn cơm đung đưa chân, “Bà ngoại đút.”

Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, nghiêm khắc, “Không được, con sắp phải đi nhà trẻ rồi, đến lúc đó tất cả các bạn nhỏ đều tự mình ăn cơm, chỉ mình con không biết ăn cơm, lúc đó cô giáo sẽ không thích con đâu.”

Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du vẫn đung đưa chân như cũ, không hiểu lắm khái niệm đi nhà trẻ.

Bà Đồ nhìn thái độ nghiêm túc của Đồ Tiểu Ninh, không nhịn được nói, “Không phải vẫn chưa đi học sao? Cũng không phải bắt buộc hôm nay phải học tự ăn, từ từ học là được rồi.”

Đồ Tiểu Ninh rất kiên quyết, “Không được, ngày này qua ngày kia, để đêm dài lắm mộng, chi bằng hôm nay học luôn.” Cô nhìn về phía mẹ mình, “Mẹ, mẹ không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”

“Con bé vẫn còn nhỏ mà.”

“Không còn nhỏ nữa, con của đồng nghiệp con sớm đã biết tự ăn rồi, căn bản không cần người lớn đút, hơn nữa còn nhỏ hơn con nhà mình.”

Đồ Tiểu Ninh đặt bát cơm lên bàn ăn của cô bé, giọng nghiêm túc, “Nào, con tự ăn đi.”

Kỷ Lạc Du ngước đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Mẹ ơi, con không biết.”

Đồ Tiểu Ninh vẫn nghiêm khắc nói, “Vậy thì học.”

Kỷ Lạc Du lại quay sang nhìn Kỷ Dục Hằng, “Cha ơi, con không biết.”

Kỷ Dục Hằng hôm nay cũng không giúp cô bé, mà nghiêm túc nói với cô bé, “Mẹ bảo con học, thì con phải học tự ăn cơm.”

Kỷ Lạc Du lại quay ra nhìn ông bà ngoại, đôi mắt đáng thương nhìn hai ông bà làm hai người già lại đau lòng, vừa định mở miệng nói đã bị ánh mắt Đồ Tiểu Ninh nhìn cảnh cáo.

Tất cả mọi sự cầu cứu đều thất bại, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du chỉ có thể tự mình ăn cơm, cô bé cầm thìa hướng đến bát cơm của mình, tuy động tác không hẳn là thuần thục, nhưng tốt hơn nhiều so với những gì Đồ Tiểu Ninh tưởng tượng, vì thế làm gì có chuyện con bé không biết, chỉ là lười mà thôi.

Buổi tối cô kể lể với Kỷ Dục Hằng, “Em coi như là phát hiện ra, con gái chúng ta rất thông minh, biết trong nhà ai hay chiều nó, nó sẽ nũng nịu với người đó, anh xem, ăn cơm rõ ràng tự biết, còn ăn khá tốt, còn giả vờ với em là không biết, con bé chẳng qua chỉ là lười!”

Kỷ Dục Hằng ngồi ở đầu giường đọc sách, “Thông minh giống anh, lười thì không thể giống anh rồi.”

Đồ Tiểu Ninh dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Anh là đang kiếm cớ nói móc em hả.”

Kỷ Dục Hằng bỏ sách xuống, “Anh nào dám nói móc em.”

Đồ Tiểu Ninh lườm anh, “Hứ, dù sao con bé cũng rất nhanh nhẹn, đôi mắt kia mỗi lần đảo qua đảo lại là bắt đầu có ý nghĩ xấu.”

Kỷ Dục Hằng cười, “Vậy không phải trước đây em luôn lo lắng IQ của con hay sao, bây giờ IQ cao rồi em lại không vui à?”

“Đứa trẻ này, vẫn là giống anh.” Đồ Tiểu Ninh tiếp tục kêu ca.

“Giống anh mới tốt, sau này mới không bị đàn ông lừa.”

Đồ Tiểu Ninh nhéo anh, “Đúng đó, nếu không gặp phải người đàn ông thông minh như anh, từ khi bắt đầu xem mắt đã bị lừa rồi.”

Kỷ Dục Hằng gấp sách lại, “Muốn lừa con gái anh, cũng phải xem xem gan có đủ lớn hay không.” Anh vừa nói vừa sát lại gần, “Hơn nữa, không phải ai cũng áp dụng hiệu quả cách mà anh theo đuổi em đâu.”

Đồ Tiểu Ninh dựa vào lòng anh, còn cứng miệng, “Cái đó mà anh gọi là theo đuổi hả? Vẫn chưa được hưởng thụ cảm giác được anh theo đuổi thì bị lừa đăng ký kết hôn rồi.”

Kỷ Dục Hằng này còn không nhận, “Đăng ký kết hôn là do em tự đề xướng trước chứ bộ.”

Đồ Tiểu Ninh không quản, “Vậy thì là do anh lúc đầu đã có kế hoạch rồi.”

Kỷ Dục Hằng nâng cằm cô lên, “Đây là muốn tính toán mấy chuyện trước kia với anh à?”

“Dù sao thì anh cũng cậy mình thông minh rồi suốt ngày bắt nạt em.” Đồ Tiểu Ninh nói.

Kỷ Dục Hằng cúi đầu hôn cô, “Còn em bây giờ có thể xem là lão đại rồi, trên dưới trong nhà ai dám bắt nạt em, em không bắt nạt bọn anh là đã tốt lắm rồi.”

Đồ Tiểu Ninh cố ý nói, “Anh mới là người bắt nạt em í.”

Kỷ Dục Hằng cười, áp người cô xuống, “Anh bắt nạt như thế nào nào?”

Đồ Tiểu Ninh đánh anh, “Đáng ghét.”

Qua mùa hè, bạn nhỏ Kỷ Lạc Du bắt đầu đi học mẫu giáo.

Hôm nhập học Kỷ Dục Hằng và Đồ Tiểu Ninh đưa cô bé đi, một gia đình hoàn mỹ thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Lúc những nhà khác đi, bé nào cũng khóc lóc gọi mẹ, chỉ có Kỷ Lạc Du là vẫn rất điềm tĩnh.

Lúc Đồ Tiểu Ninh đi còn không yên tâm lắm, nói với cô bé, “Kỷ Lạc Du, cha mẹ đi đây nhé, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, biết chưa?”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, còn vẫy tay với hai người họ, “Tạm biệt cha mẹ.”

Kỷ Dục Hằng còn không nỡ xa con hơn Đồ Tiểu Ninh, đứng bất động ở đó cả nửa ngày trời, Đồ Tiểu Ninh kéo anh, “Phải đi rồi, anh không định đi làm à?”

Ánh mắt Kỷ Dục Hằng vẫn dán trên băng ghế dài sau lưng cô bé, anh chỉnh lại bộ âu phục tây, tạm biệt con gái, “Lạc Lạc, hôm nay là ngày đầu tiên con đi học, con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đó.”

Kỷ Lạc Du gật đầu, hai bím tóc lắc qua lắc lại cực kì đáng yêu.

“Vậy con nói tạm biệt cha đi.”

“Con vừa nói rồi mà.” Cô bé rất thông minh.

Kỷ Dục Hằng ngớ người, Đồ Tiểu Ninh bên cạnh cười tủm tỉm.

Anh giơ tay nhéo nhéo mũi cô bé, “Vậy con thơm cha một cái được không?”

Cô bé suy nghĩ một hồi, dường như đang xem xét.

Kỷ Dục Hằng dỗ dành cô bé, “Con thơm cha thì cha mới có động lực đi làm.”

Thế là cô bé mới từ băng ghế dài đứng dậy ôm lấy cổ Kỷ Dục Hằng, thơm một cái

“Moaz—”

Kỷ Dục Hằng lại quay một bên má khác qua, “Cha muốn thơm cả hai bên.”

Cô bé lại thơm anh một cái nữa.

Sau đó Kỷ Dục Hằng lại thơm hai bên má của con gái, thơm xong hai bên thì lại thơm trán.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình thật sự sinh ra một đình địch, tần suất Kỷ Dục Hằng thơm con gái sắp bằng cô đến nơi rồi.

Giáo viên và các bà mẹ khác đứng một bên đều nhìn thấy tất cả, có người còn nhìn Đồ Tiểu Ninh cười, “Chồng cô vừa đẹp trai lại còn ấm áp.”

Đồ Tiểu Ninh chỉ quay lại cười một cái.

Thế là hôm đó Kỷ Dục Hằng đi làm muộn, Đồ Tiểu Ninh còn cười anh, “Anh đó, gia nhập hội cuồng con gái rồi.”

Kỷ Dục Hằng kéo cô lại nhéo một cái vào eo cô khiến cô phải xin tha thứ, “Đằng sau vẫn còn những phụ huynh khác kìa.”

“Sợ cái gì? Tình cảm vợ chồng chúng ta tốt.”

Đồ Tiểu Ninh ôm lấy cánh tay anh, hưởng thụ khoảnh khắc thuộc về hai vợ chồng, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh, vừa chớp mắt con gái đã đi mẫu giáo rồi.

Cô lại ôm lấy Kỷ Dục Hằng, “Con gái tuy rằng ngày đầu tiên đi học không khóc, trước đây em còn lo ở nhà con bé được cha mẹ chiều hư rồi, ngày đầu tiên đi học sẽ không quen mà khóc bù lu bù loa lên nữa chứ.”

Kỷ Dục Hằng ôm chặt cô, “Lúc anh còn nhỏ, ngày đầu tiên đi mẫu giáo cũng không khóc.”

Đồ Tiểu Ninh huých vào eo anh một cái, “Con gái lại giống anh rồi.”

Kỷ Dục Hằng khiêm tốn, “Giống em, giống em, phóng khoáng, không tính toán so bì nhỏ nhen, thật tốt biết bao.”

“Stop.”

Anh nắm tay cô kéo về phía mình, đặt lên đó một nụ hôn, “Thật đó.”

Đồ Tiểu Ninh được anh dỗ đến lửa giận hóa hoa nở, thuận tay nhéo nhéo nhéo mặt anh, “Kỷ tổng, anh ngày càng biết nói chuyện rồi đấy.”

“Nhờ có cô vợ chỉ bạo tốt.”

Đồ Tiểu Ninh lại huých anh, “Nịnh nọt.”

Anh lại hôn cô, hai người trên đường đi lấy xe cứ trêu ghẹo nhau suốt, nào giống cha mẹ đã có con, mà giống như đôi tình nhân mặn nồng.

Nhưng mà nói về IQ của Kỷ Lạc Du, sau này Đồ Tiểu Ninh đã chắc chắn quả thật là giống bố rồi không còn gì nghi ngờ nữa.

Có một hôm cô đi đón con tan học về, cùng những cha mẹ khác nắm tay con đi ra khỏi trường mẫu giáo, cha mẹ kia hỏi con mình, “Hôm nay giáo viên nói con không biết viết số, rốt cuộc là số nào mà con không biết viết?”

Đứa trẻ kia nói, “Số 4 ạ.”

“Tại sao không biết viết số 4 chứ? Không phải chỉ là nghiêng một nét, ngang một nét rồi lại dọc một nét là được sao?”

“Nhưng con cảm thấy vẫn khó lắm mẹ ơi.”

“Về nhà mẹ dạy con.”

Đến cổng trường Đồ Tiểu Ninh và người ta từ biệt, đợi bọn họ đi xa rồi cô mới cúi đầu hỏi con gái, “Lạc Lạc, số 4 kia con biết viết không?”

Kỷ Lạc Du gật đầu, “Biết ạ.”

“Con cảm thấy khó không?”

“Không khó ạ, chính là nhãn hiệu xe của cha có thêm thêm một gạch dọc.”

Đồ Tiểu Ninh sững sờ, xe của Kỷ Dục Hằng là Lexus, logo xe Lexus có thêm một vạch dọc quả nhiên là số 4.

Má ơi, Đồ Tiểu Ninh nhìn lại con gái nhà mình, quả nhiên có chút cảm giác mình không xứng làm mẹ người ta.

Sau đó, lại có một lần lúc cô đi đón con thì cô giáo hỏi, “Bé Kỷ Lạc Du nhà chị rất thông minh, hơn nữa EQ cũng rất cao, hôm nay sắp xếp hoạt động nhà bếp, mọi người dùng đất sét làm món ăn, những đứa trẻ khác đều làm món mình thích, chỉ có Kỷ Lạc Du là hỏi giáo viên thích ăn gì? Làm cho các cô ăn. Buổi trưa ăn cơm còn luôn giúp cô giáo phát thìa cho các bạn.” Giáo viên cảm thán nói, “Hơn nữa cô bé có trí nhớ rất tốt, học cái gì cũng rất nhanh, thật sự rất thông minh.”

Đồ Tiểu Ninh nghe xong cũng rất ngạc nhiên, “Thật vậy sao?”

“Đúng vậy.” Cô giáo gật đầu lại hỏi, “Trong nhà có gen nào tốt không? Tôi cảm thấy con gái cô có thể bồi dưỡng được.”

Đồ Tiểu Ninh nói, “Cha con bé là học bá của đại học, có thể là con bé giống cha.”

Hai mắt giáo viên phát sáng, “Chồng cô cũng thật giỏi quá nhỉ? Vừa là tổng giám đốc ngân hàng, lại còn từng là sinh viên hàng đầu hồi đại học, bây giờ đàn ông vừa đẹp trai lại có tài lại còn biết kiếm tiền như vậy, tìm đâu ra chứ, cô kiếp trước chắc đã cứu cả dải ngân hà rồi.”

Đồ Tiểu Ninh sững người, cô không nhớ mình từng nói Kỷ Dục Hằng là tổng giám đốc ngân hàng, dù cho có ghi ở thông tin phụ huynh thì cũng chỉ ghi là làm việc ở ngân hàng.

Thế là cô hỏi, “Cô giáo, làm sao cô biết chồng tôi là tổng giám đốc ngân vậy?”

“Kỷ Lạc Du nhà cô nói đấy.”

“Con bé nói như nào?”

“Thì trước đây lúc các bạn nhỏ đang chơi đùa, bạn nhỏ khác sẽ là khoe cha mình là cảnh sát có thể bắt kẻ xấu, còn có bạn nói cha mình là bác sĩ có thể cứu người, mọi người đều sợ thua kém, trẻ con có lẽ có một loại tâm lí đố kị, Kỷ Lạc Du nhà cô chỉ nói, “Cha tớ là tổng giám đốc ngân, quản lí rất nhiều rất nhiều tiền đó.”

Trong đầu Đồ Tiểu Ninh phút chốc vẽ ra cảnh tượng đó, có chút thẹn thùng đồng thời lại có chút muốn cười.

Trở về cô nói lại với Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng cũng có chút ngạc nhiên.

“Làm sao con bé biết những chuyện này?”

Đồ Tiểu Ninh nhận lấy bộ vest anh đưa treo lên giá treo quần áo, “Có thể trước đây mẹ có nói qua với con bé, không ngờ con bé lại nhớ giỏi vậy.” Đồ Tiểu Ninh lại giúp anh phủi phủi áo cho bằng phẳng, “Nhưng mà con còn nhỏ như vậy, có tính so bì thì không tốt cho lắm, có thời gian dạy dỗ lại con bé.”

Bé con đang chơi xe ở ban công nghe thấy tiếng động thì mở cửa xe ngó ra, nhìn thấy Kỷ Dục Hằng thì nhảy xuống xe chạy đến.

“Cha.” Cô ngọt ngào gọi, ôm chặt hai chân Kỷ Dục Hằng.

Kỷ Dục Hằng bị cô bé gọi như vậy tim đều bị tan chảy rồi, sự mệt nhọc của cả một ngày phút chốc tan theo mây khói.

Anh bế cô bé lên thơm rồi lại thơm.

Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du giơ tay ra sờ môi anh, “Cha uống rượu rồi.”

“Con không thích cha uống rượu à?”

“Không thích, cũng không thích cha hút thuốc.”

“Cha cũng không thích, nhưng đó là công việc của cha.”

“Vậy cha hút ít thuốc lại, uống ít rượu lại.” Cô bé ôm cổ anh nói.

Kỷ Dục Hằng lại yêu chiều thơm con gái thêm vài cái, “Được, cha nghe Lạc Lạc.”

Nói xong nhấc bổng cô bé lên, để cô bé ngồi trên vai mình.

Bạn nhỏ Kỷ Lạc Du thích nhất là ngồi lên vai cha, cô bé ôm đầu anh rồi giơ tay chỉ ra ban công, “Muốn đi xem hải đăng.”

“Được.” Kỷ Dục Hằng đưa cô bé đi xem.

Đồ Tiểu Ninh nhìn hai cha con quấn quýt nhau, cảm thấy mình có hơi dư thừa, cô cười cười, vào phòng lấy quần áo ngủ cho Kỷ Dục Hằng.

Đi qua phòng khách, cô dừng lại, nhìn chiếc giường ngay ngắn gọn gàng dường như có thể nhìn thấy mẹ chồng lúc còn sống và dáng vẻ lúc bà ngồi đó.

Cô lại nhìn ra ban công, khóe mắt hơi đỏ.

Tận trong đáy lòng cô thầm nói, bây giờ có Lạc Lạc rồi, bọn họ là một nhà ba người, Dục Hằng rất tốt, mẹ yên tâm, bọn con sẽ mãi sống hạnh phúc, mãi mãi….
Nhấn Mở Bình Luận