Tô Vũ chạy dọc theo phương hướng ngược lại, rời xa cửa thành bên kia.
Rất nhanh hắn đã rời xa mấy chục dặm.
Kỳ thật bây giờ hắn có khả năng rời khỏi, cứ để đám người kia ở lại cổ thành chờ đợi, nhưng Tô Vũ không cam tâm rời đi như thế, tới Chư Thiên chiến trường chính là nơi nào nguy hiểm thì xông pha, chỗ không nguy hiểm thì tới làm gì, đi cũng chẳng có lợi ích gì lớn.
Có bao nhiêu nguy hiểm thì sẽ có bấy nhiêu cơ duyên.
Đang nghĩ ngợi, truyền âm phù vẫn luôn bị che giấu khi ở trong cổ thành bỗng nhiên lại hơi hơi chấn động.
Tô Vũ khẽ giật mình, truyền âm phù?
Truyền âm phù của hắn thì người ở Nhân cảnh khẳng định là không có cách nào truyền tin tới, tại Chư Thiên chiến trường người biết tần suất truyền âm phù của hắn thì chẳng được mấy ai. Lão cha của hắn biết, Liễu Văn Ngạn cũng biết và. . . hết rồi.
Hai người này tìm mình sao?
Tô Vũ cấp tốc lấy truyền âm phù ra.
. . .
Cùng lúc đó.
Trên Dục Hải bình nguyên, Liễu Văn Ngạn thoáng ngây ngẩn, mẹ nó, ta chỉ tùy tiện phát tin thế mà lại thành công?
Cái quỷ gì đây?
Tiểu tử kia bị người ta giết xong, thi thể cũng được mang ra ngoài rồi à?
Ông lấy ra một phần bảng danh sách nhìn thoáng qua, tên của Tô Vũ vẫn còn ở đó.
Chưa chết!
Chưa chết? Ngươi không phải còn đang ở trong cổ thành sao?
Cổ thành không phải là bị tử khí phong tỏa rồi sao?
Làm sao lại truyền âm thành công rồi?
Kì quái!
Truyền âm trên Chư Thiên chiến trường nhiều khi còn phải xem vận khí, một khi ở vào một địa điểm đặc thù nào đó thì truyền âm cơ hồ sẽ không có khả năng thành công, mà bây giờ ông có thể thành công, đại biểu đối phương đã thu được tin tức.
Thật cổ quái!
. . .
Liễu Văn Ngạn cảm thấy cổ quái, Tô Vũ thì lại không để ý, hắn nhìn thoáng qua truyền âm phù, đối phương cũng không nói gì nhiều mà chỉ hỏi tình hình hắn như thế nào.
"Không có việc gì!" Tô Vũ trả lời một câu, Liễu lão sư đại khái không biết tình huống của hắn bây giờ.
Dù sao, ông chỉ là Đằng Không cảnh, rất đáng thương.
Ông lại không tính là thiên tài, có lẽ cũng không có điểm bảng.
Ở Tiên Phong doanh rất nguy hiểm, chưa chắc bọn họ đã có thời gian quản chút chuyện bát quái này, Liễu lão sư hiện tại còn đang ở Tiên Phong doanh chiến đấu với đám pháo hôi. Sao ông có thể nắm tin tức ở chỗ hắn được?
Nào ngờ, truyền âm phù lần nữa chấn động.
"Tiểu tử, năm đó ta truyền thụ đao pháp cho ngươi, tám đao là thật, một đao là giả!"
Tô Vũ sững sờ, đây là đang muốn dùng ám hiệu với ta sao?
Cái gì mà tám đao là thật?
Vô nghĩa!
"Bốn đao là thật, đao thứ năm là giả, lão sư, ngài có chuyện tìm ta phải không? Cứ nói thẳng đi, ngài hết tiền rồi hả? "
. . .
Trong Dục Hải bình nguyên.
Liễu Văn Ngạn càng thấy cổ quái hơn!
Thật sự là tiểu tử Tô Vũ kia.
Không đúng, tiểu tử ngươi không phải đang bị nhốt trong Thiên Diệt cổ thành sao?
"Ngươi ở trong cổ thành à?"
"Ồ, lão sư biết hả?"
"Ngươi bây giờ còn ở trong cổ thành không?"
"Lão sư, có phải ta biết 28 môn ngôn ngữ hay không?"
Liễu Văn Ngạn bó tay, lúc này ngươi còn chưa tin ta, mẹ nó, phải là ta không tin ngươi là Tô Vũ mới đúng.
"18 môn, bớt nói nhảm! Giờ ngươi còn ở trong cổ thành à?"
"Không!" Tô Vũ đã xác định người mà mình truyền âm thật sự là Liễu Văn Ngạn, hắn cấp tốc trả lời: "Ta đã ra khỏi thành rồi!"
"Ra khỏi thành rồi?"
Vẻ mặt Liễu Văn Ngạn cực kỳ dị dạng, toàn bộ Chư Thiên chiến trường đều bị ngươi làm cho oanh động, đều đang cấp tốc đuổi qua bên kia chuẩn bị tóm cổ ngươi, giết ngươi. Kết quả tiểu tử nhà ngươi lại nói rằng ngươi không ở trong đó.
Không phải nói đã phong thành rồi sao?
Ngươi ra ngoài bằng cách nào?
Liễu Văn Ngạn thực sự thấy ông sắp hồ đồ luôn rồi!
Ông không hiểu gì cả, rõ rang nghe nói có rất nhiều Nhật nguyệt bao vây, tiểu tử này làm sao lại ra được?
"Ngươi ở ngoài thành thật à?"
"Đúng vậy!"
"Ngươi không có việc gì?"
"Dĩ nhiên, lão sư, sao ta có thể bị gì được!"
Liễu Văn Ngạn thấy lòng thật mệt mỏi, ngươi không có việc gì, không có việc gì. . . Mẹ nó, ngươi đang giày vò cái gì a?
"Ngươi không sao. . . vậy thì có thể tới phụ cận Thiên Đoạn cốc được không?"
"Làm sao vậy?"
"Ta có chuyện!"
Liễu Văn Ngạn rất muốn gào thét, "Ta đang ở gần Thiên Đoạn cốc, lạc mất đại bá rồi, hiện tại có mấy tiểu tử để mắt tới ta, chuẩn bị phục sát ta, ngươi có ở gần đây không?"
". . ."
Ngơ ngẩn!
Tô Vũ thật sự ngây người ra luôn rồi, lão sư tới Thiên Đoạn cốc là vì đi cứu mình sao?
Then chốt nhất là ông và Liễu đại bá lại lạc mất nhau, bây giờ còn đang bị người phục sát?
Tô Vũ dở khóc dở cười.
Hắn đoán được tình huống như thế nào rồi, ở thời khắc mấu chốt Liễu Văn Ngạn có thể bùng nổ chiến lực Nhật Nguyệt, có lẽ ông biết mình gặp nguy hiểm nên muốn đi cứu viện. Bất quá tại Dục Hải bình nguyên tốt nhất đừng bùng nổ ra chiến lực mạnh mẽ, bằng không sẽ gặp phiền phức.
Ông bộc phát ra chiến lực Nhật Nguyệt thì sẽ xuất hiện mối nguy.
Kết quả, hiện tại ông chỉ là Đằng Không đỉnh phong, có lẽ không thể giải quyết được phiền toái ấy.
Thậ là thảm!
Đương nhiên, hắn cũng rất cảm động, lúc này người nguyện ý tới cứu hắn sẽ không có mấy ai, thế nhưng Liễu lão sư vẫn tới. Mặc dù hắn cảm giác lão sư không quá đáng tin cậy, ông lạc mất Liễu gia Đại bá, chính ông cũng bị người ta tập kích, nhưng nói thế nào thì ông cũng đã đến đây.
Nếu thật sự bùng nổ toàn bộ chiến lực thì ông cũng tính là một vị Nhật Nguyệt cảnh, vẫn có chút tác dụng.
Cũng không biết Liễu lão sư hấp thu thần văn thế nào rồi.
Thần văn của Ngũ đại rốt cuộc đã bị ông chưởng khống bao nhiêu?
. . .
Giờ khắc này Liễu Văn Ngạn cũng hết sức xấu hổ, rất bất đắc dĩ.
Ông không sợ mấy gia hỏa chuẩn bị vây giết mình, nhưng mà thân phận ông dễ bị bại lộ, thân phận ông một khi bại lộ, ra khỏi địa bàn Nhân tộc thì kỳ thật sẽ rất nguy hiểm.
Dục Hải bình nguyên chính xác là nơi vô cùng phiền toái!
Ông đi cùng Liễu đại bá, kết quả, Đại bá nửa đường thế mà không còn hình bóng, hiện tại cũng liên lạc không được, chỉ sợ đã bị vây hãm ở đâu đó, chỉ có thể chờ đợi.
Hiện tại ông rất muốn đi cứu Tô Vũ, nào ngờ Tô Vũ lại ra ngoài được rồi!
Mẹ nó!
Tô Vũ đã giết cả Sơn Hải đỉnh phong, bảo hắn tới cứu ta thì không sao đâu nhỉ?
Liễu Văn Ngạn hết sức xấu hổ, cũng rất thất vọng.
Aiiz!
Nhân sinh a!
Một năm trước, ông vẫn là đại lão Đằng Không, tiểu tử Tô Vũ thì chỉ là Khai Nguyên dưỡng tính, hiện tại thì hay rồi, chỉ chớp mắt, lão tử truyền âm cho ngươi, ngươi há miệng liền hỏi có phải lão sư thiếu tiền hay không...
Thật là làm cho người ta tổn thương lòng tự tôn!
Liễu Văn Ngạn ta đường đường là thiên kiêu cả đời, ta lại thiếu tiền tiêu à?
Nói đùa cái gì chứ!
Mà nói lại, tiểu tử này không phải giết người nhiều nên phát tài rồi chứ?
Ông tìm một chỗ gần Thiên Đoạn cốc để dừng chân, thôi được rồi, chờ tiểu tử này tới cứu viện đi, thật xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!