Liễu Văn Ngạn cười nói: "Không phải ngươi không có hi vọng giết Nhật Nguyệt!"
"Hả?"
Liễu Văn Ngạn sờ sờ cằm, vuốt ve sợi râu, cười ha hả nói: "Tiểu tử, nếu ngươi muốn báo thù, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi hãy cân nhắc hậu quả kĩ càng!"
Dứt lời, ông thầm truyền âm qua: "Sư phụ của ta thì ngươi cũng biết rồi đấy, thần văn của ông ấy đã truyền thừa cho ta, ngươi cũng từng nghe rồi! Năng lực ẩn giấu của ta không mạnh, nhưng ta có thể cho ngươi mượn thần văn dùng một chút, thần văn của Ngũ Đại rất mạnh, nếu biển ý chí của ngươi có thể tiếp nhận thì ta sẽ cho ngươi mượn dùng một thời gian. Thế nhưng thời gian không thể quá dài, bằng không, biển ý chí của ngươi sẽ bị nổ nát. Đến lúc đó, có thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong, ngươi muốn giết người nào thì sẽ dễ hơn rất nhiều!"
Hai mắt Tô Vũ phát sáng, thế này cũng được ư?
"Có thể mượn dùng ạ?"
"Cái khác thì đương nhiên khó, bất quá ta có điểm đặc thù, thần văn của ta vốn chính là mượn tới. . . Mấu chốt là độ dung hợp, độ phối hợp, cùng với cường độ biển ý chí của ngươi. Nếu như nó quá yếu, bị no bạo thì cũng đừng trách ta!"
Ánh mắt Tô Vũ phát sáng, thử một chút thì biết.
Nếu có một viên thần văn Nhật Nguyệt đỉnh phong để dùng, dù cho chỉ có nhất kích chi lực thì có một viên thần văn định thân cũng quá lợi hại rồi, định trụ một vị Nhật Nguyệt, sau đó đánh chết ngươi!
Liễu lão sư vẫn là càng già càng lợi hại a!
Thế mà còn có thể mượn thần văn, quá lợi hại!
Thấy Tô Vũ mừng rỡ, Liễu Văn Ngạn liền phũ: "Đừng cao hứng quá sớm, ta nói rồi, chủ yếu phải xem mức độ phối hợp của thần văn. Không phải thần văn nào cũng có thể bị ngươi tùy tiện thu nạp, nếu đơn giản như vậy thì khi xưa cấy ghép thần văn, sẽ không có người phải chết."
Trong lòng ông không khỏi thở dài một phen, năm đó người cấy ghép thần văn không ít, cuối cùng sống sót được không còn mấy vị.
Hạ Vân Kỳ, Hồ Bình, Triệu Minh Nguyệt. . . chính là một trong số ít đó.
Tô Vũ hơi khựng lại, thận trọng đáp: "Ngay cả lão sư cũng có thể thành công, vậy thì ta. . . Hẳn là có thể chứ?"
Ngươi có ý gì?
Liễu Văn Ngạn yên lặng nhìn chằm chằm hắn, lời này của ngươi đúng là ngỗ nghịch.
Cái gì gọi là ta cũng có thể thành công, cho nên ngươi hẳn là có thể?
Ta, Liễu Văn Ngạn, là thiên tài năm đó dưỡng tính giết Đằng Không!
Ta còn là Đằng Không giết Nhật Nguyệt, mặc dù chỉ là giết thần văn Nhật Nguyệt, nhưng đó cũng là do ta giết, tiểu tử ngươi mà muốn so với ta thì vẫn còn kém xa.
"Ta đã từng giết Nhật Nguyệt!"
Liễu Văn Ngạn đơn giản nói một câu. Ngươi thì có cái gì để hung hăng càn quấy?
Thứ ngươi làm ta cũng từng làm.
Nhưng ngươi giết được Nhật Nguyệt nào chưa?
Nếu như không có thì mau im miệng!
Tô Vũ quả nhiên lập tức ngậm miệng, lời này không có cách nào phản bác. Tuy rằng Liễu lão sư là mượn dùng ngoại lực, nhưng chính hắn cũng mượn dùng ngoại lực tinh huyết.
Cảnh giới bây giờ của hắn là Lăng Vân, nhưng cũng mới chỉ giết được Sơn Hải đỉnh phong.
Liễu Văn Ngạn thì trâu khỏi bàn, còn giết được thần văn phân thân của vô địch cảnh kia kìa.
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, ngài từng lên Liệp Thiên bảng chưa?"
". . ."
Liễu Văn Ngạn không thèm để ý tới hắn.
Ngươi quản ta à?
Ta thích lên thì lên, không thích liền không lên.
Liệp Thiên bảng đại gia ngươi.
Bất quá, trên thực tế ông đúng là đã từng lên bảng. Có điều mới chỉ tới Hoàng bảng. Nhưng không thể phủ nhận Liễu Văn Ngạn đích thật là thiên tài, bằng không thì Diệp Bá Thiên cũng chướng mắt, đời nào muốn nhận ông làm đồ đệ.
Ông sinh ra ngay tại Chư Thiên chiến trường, hiển nhiên là đã từng giết người tại đó, đáng tiếc, chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn.
Ung dung tự tại ở đó không bao lâu, ông theo chân Ngũ Đại về Nhân cảnh, không ngờ tại đây lại tao ngộ một lần thất bại lớn nhất trong đời.
Lão sư của ông đã chết trận.
Sau đấy, ông kế thừa thần văn của lão sư. Cứ như vậy ngủ đông. Lần ngủ đông này kéo dài suốt 50 năm, đến nỗi bây giờ ông đã già. Dựa theo số tuổi hiện tại, mặc dù ông cũng có thể vượt cấp giết người, nhưng so với những thiếu niên còn trẻ tuổi khác thì căn bản ông không có bất kỳ ưu thế nào, tự nhiên không có khả năng lại lên bảng.
Nhưng ông thật sự đã lên Hoàng bảng, bài danh hơn 300.
Thôi được rồi, nói ra chuyện này trước mặt một kẻ đứng hạng ba Thiên bảng thì không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ tổ tự rước lấy nhục.
Coi như chính mình chưa từng trải qua đi.
Liễu Văn Ngạn qua loa đáp: "Ta thành danh là tại Nhân cảnh, khi đó mới dưỡng tính, lại không cùng vạn tộc chém giết qua, lên bảng kiểu gì! Huống chi Liệp Thiên bảng chính là bảng danh sách mổ heo. Có cái gì tốt, phàm là cường giả đứng đầu các bảng, có mấy ai có kết thúc yên lành!"
Diệp Bá Thiên như thế, Hạ Long Võ. . . Có lẽ cũng sẽ như thế.
Bá chủ một bảng thì tính là gì!
Còn không phải đều tiến vào con đường chết sao?
Liễu Văn Ngạn đổi chủ đề: "Bớt nói nhảm đi, chúng ta mau tìm địa phương an toàn để thử chuyển di thần văn xem sao. Có lẽ phải đơn độc chuyển dời từng cái, chuyển nhiều sẽ làm no bạo biển ý chí của ngươi, khiến ngươi không có cách nào phát huy uy lực thần văn."
Tô Vũ gật đầu, đề xuất ý kiến: "Thiên Đoạn cốc hết sức an toàn!"
". . ."
Liễu Văn Ngạn câm nín, đại gia nhà ngươi, người ta đều coi Thiên Đoạn cốc là hiểm địa, ngươi lại cho rằng nơi đó là chỗ an toàn.
Mặc dù mấy hôm trước Tô Vũ và Hoàng Đằng đã tiêu hao hàng loạt đao khí cùng lực lượng thần thánh, khiến Thiên Đoạn cốc đã giảm bớt uy hiếp, nhưng địa phương kia vẫn không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đi.
"Được thôi!"
Liễu Văn Ngạn cũng lười phản bác, vậy liền tới bên kia đi.
Hai sư đồ cấp tốc di chuyển về phía Thiên Đoạn cốc. Vừa đi, Tô Vũ vừa hỏi: "Lão sư, rốt cuộc ngài có bao nhiêu viên thần văn Nhật Nguyệt?"
Cái này hắn rất tò mò.
Thần văn chiến kỹ của Diệp Bá Thiên có 22 viên, nhưng lần trước Liễu Văn Ngạn đã bạo nổ mấy cái, hiện tại không rõ còn thừa lại bao nhiêu.
Liễu Văn Ngạn đáp: "Không ít, hiện tại còn thừa lại 14 viên, vốn nguyên bản là 15 viên, nhưng ta đã cho nha đầu Ngô Gia kia một viên rồi."
Chuyện này Tô Vũ có biết.
Trước khi đi, Liễu Văn Ngạn đã đưa một sợi dây chuyền cho Ngô Gia, khi ấy Bạch Phong đã truyền âm nói cho mình nghe bên trong sợi dây chuyền kia có ẩn chứa một viên thần văn Nhật Nguyệt.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, truyền âm nói: "Lão sư, trước đó có người tìm ngài muốn lấy, vì sao ngài không cho?"
Trước kia đám người Kim Vũ Huy đã tìm Liễu Văn Ngạn, bao gồm Đại Chu phủ Chu gia cũng muốn lấy, nhưng ông đều không cho.
Nói là không thể cụ hiện, không ngờ là gạt người?
Liễu Văn Ngạn nhắc tới chuyện này lại thấy bất đắc dĩ, truyền âm đáp lại: "Khi đó thật sự không được, không có cách nào chia tách, không có cách nào cụ hiện. Sau này Bạch Phong giúp ta phát nổ mấy cái thần văn ngoại tộc, thần văn chiến kỹ bị mở ra, lúc đó mới có thể cụ hiện. Nhưng khi đấy không phải đều đã trở mặt rồi còn gì?"
Đã trở mặt, ta trả lại cái rắm!
Lại về sau, bởi vì trận chiến của Tô Vũ nên Chu Phá Long đã đồng ý thần văn đổi thần văn, xóa bỏ toàn bộ ân oán.
Kể từ đó, ông có cụ hiện thần văn hay không cũng không cần để ý tới Chu gia nữa.
Trùng hợp như vậy?
Tô Vũ hồ nghi nhìn thoáng qua Liễu Văn Ngạn, vừa vặn trở mặt với bọn họ xong, ngài liền liền lấy ra được?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!