Chín cánh cửa ầm ầm một tiếng mở ra!
Tử khí bên trong nội thành đã tiêu tán hơn phân nửa, ba đầu Nhật Nguyệt cảnh Tử Linh biến mất, vài con Tử Linh nhỏ yếu vẫn còn hoạt động, nhưng như vậy thì cũng coi như tương đối an toàn.
"Vào thành!"
Vô số bóng người dồn dập phóng về phía cổng thành.
Lúc bấy giờ, Diệp Hồng Nhạn hùng hổ xông lên, bộ dáng như thể cũng đang sốt ruột muốn vào trong.
Mà Mặc Hà lúc này lại đấm ra một quyền!
"Lưu lại đây cho ta!"
Mặc Hà quát lớn: "Tự khắc sẽ có người đưa Tần Phóng ra khỏi thành. Diệp Hồng Nhạn, ngươi muốn cứu Tô Vũ. . . Không có khả năng! Nhân tộc các ngươi hãy nghĩ kỹ đi, chỉ vì một tên Tô Vũ mà cùng vạn tộc chém giết, đến cùng có đáng giá hay không?"
"Đánh rắm!"
Diệp Hồng Nhạn thét lên, lần nữa phóng kiếm giết ra!
Bên ngoài, chiến đấu trong nháy mắt bùng nổ!
Hai vị Nhật Nguyệt chiến đến vang dội không trung, có điều Diệp Hồng Nhạn một mực bị áp chế, căn bản không có cách thoát thân để vào thành.
Trịnh Bình vừa định tiến nhập, Băng Hồng bất chợt xuất hiện, không vội ra tay mà là dùng lực lượng băng sương đông kết hư không, cản đường Trịnh Bình, thản nhiên nói: "Không nên ép ta giết ngươi!"
Trịnh Bình vô cùng phẫn nộ, ngửa mặt lên trời thét dài!
"Tộc ta không có cường giả nào đến giúp sao?"
Phẫn nộ!
Vô lực!
Hai vị Nhật Nguyệt cao trọng cản đường, làm sao có thể vào thành cứu viện?
Tô Vũ chết chắc rồi!
Nhưng ông lại bất lực, không thể làm gì giúp hắn.
"Người Đại Tần phủ đâu?"
Trịnh Bình phẫn nộ tột độ, vì sao người Đại Tần phủ lại không đến?
Bởi vì tin chắc Tần Phóng sẽ không chết sao?
Đại Hạ phủ bên này. . . Ông không muốn nhận xét.
Hạ phủ chủ không ở đó, hi vọng vào Hạ Hầu gia thì thôi đi, chính mình có thể tới đây cũng không tệ rồi, Nhật Nguyệt cao trọng của Đại Hạ phủ cũng không nhiều, chẳng lẽ hi vọng Hạ Hầu gia tự mình đến cứu viện?
Mà Đại Minh phủ cử Diệp Hồng Nhạn đến đã coi như ngoài dự liệu.
Còn có thể làm gì hơn?
Trịnh Bình phẫn nộ, không cam lòng, gào thét đầy giận dữ. . .
Diệp Hồng Nhạn nghe vậy thì câm nín. Ngươi gọi cái rắm, dáng vẻ bi thảm của ngươi thật phiền. Người không biết còn tưởng rằng Tô Vũ chết rồi cũng nên, tên kia không sao, còn đang nhảy nhót ở đằng kia kìa. Ngươi rống cái gì mà rống!
Mà giờ khắc này, đám tiểu sinh linh như Tô Vũ đều đang nhìn chung quanh, có kẻ muốn nhập thành, có kẻ sợ hãi, có kẻ nhỏ giọng thì thào: "Rất nhiều Tử Linh chết thì có phải bên trong sẽ có vô số cổ thành lệnh không? Tử Linh rung chuyển, có cổ thành lệnh là rất bình thường. . ."
"Vút" một tiếng, có sinh linh nghe thế lập tức lao vào trong.
Không ai ngăn cản!
Mặc Hà cũng tốt, Băng Hồng cũng vậy, căn bản không có ý tứ ngăn trở.
Muốn vào thì cứ tiến vào, chết sạch cũng chẳng sao.
Bọn họ không rảnh mà bận tâm đến đám rác rưởi đó.
Mà Mặc Hà một bên vừa áp chế Diệp Hồng Nhạn, một bên lớn tiếng đe dọa: "Muốn vào thành cũng được, nhưng ta cảnh báo trước, trước khi Tô Vũ chết thì bất kỳ ai cũng không được ra khỏi thành! Tô Vũ có thể ngụy trang thành Thôi Lãng thì cũng có khả năng ngụy trang thành những người khác! Chư vị hãy tự suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định!"
Chỉ cho tiến vào chứ không cho ra!
Đơn giản như vậy!
Đi vào chịu chết, ta không ngăn cản ngươi, nhưng muốn ra ngoài. . . Vậy không được, đợi ta giết Tô Vũ xong rồi hẵng nói.
Nghe thế, Tô Vũ hóa thân thành Thiết Dực điểu nhất tộc vội vàng hô: "Đại nhân thánh minh, Tô Vũ mà chưa chết thì chúng ta tuyệt đối sẽ không ra khỏi thành, chúng ta chỉ đến vì thu hoạch một chút cổ thành lệnh, bảo đảm sẽ không khiến chư vị đại nhân thêm phiền!"
Dứt lời, hắn vội vàng phóng về phía nội thành.
Sở dĩ hắn muốn tiếp lời Mặc Hà chính là vì hấp dẫn càng nhiều người tiến vào, thuận tiện cho Liễu Văn Ngạn vào trong mà không bị ai chú ý.
Cường giả Nhân tộc thì bị ngăn cản, nhưng những kẻ yếu như bọn họ thì sao?
Không sao cả!
Tiến vào càng nhiều người càng tốt, càng nhiều người chết thì Tử Linh mới càng xuất hiện đông.
Quả nhiên, Tô Vũ vừa nhắc đến cổ thành lệnh làm rất nhiều người động tâm!
Đúng vậy, Tử Linh bị giết, nhất định sẽ có vô số cổ thành lệnh rơi lại!
Tiến vào đi tìm một chút xem, thử thời vận. Đây chính là đại cơ duyên!
Một tấm cổ thành lệnh có giá trị không nhỏ, bán cho Liệp Thiên các sẽ đổi được hàng loạt tài nguyên!
Lúc bấy giờ, vô số sinh linh vội vã phóng vào thành!
Mặc Hà không để ý, chỉ cần không phải cường giả Nhật Nguyệt của Nhân tộc thì gã lười quản. Dù gì cũng chỉ cho tiến vào chứ không cho đi ra, đi vào nhiều ít đều được, một đám không sợ chết thì kệ xác bọn chúng.
Lúc này, Liễu Văn Ngạn cũng kịp thời đuổi tới.
Ông không cải trang nhiều, chỉ đơn giản biến mái tóc trắng thành màu đen, thoạt nhìn trẻ tuổi sáng láng hơn hẳn.
Liễu Văn Ngạn lén lút đi theo dòng người ùa vào, không ai để ý đến ông!
Đành chịu, thực lực quá yếu!
Mặc dù là Nhân tộc nhưng cũng không phải ai thuộc Nhân tộc đều sẽ bị giết. Giết kẻ yếu không có ý nghĩa!
Mặc Hà quét một vòng, không phát hiện bất luận vị cường giả nào ẩn giấu thực lực thì mặc kệ, tùy ý bọn họ.
Bọn hắn chỉ phụ trách chặn đường cường giả Nhật Nguyệt của Nhân tộc.
Dù là Sơn Hải muốn nhập thành thì cũng không cần bận tâm.
. . .
Liễu Văn Ngạn vào trong hết sức thuận lợi.
Mà Tô Vũ thì đã sớm nhập thành.
Giờ phút này, ngọc phù xuyên qua còn chưa tới thời hạn ba ngày.
Tô Vũ tính toán một phen. Khoảng cách ba ngày cũng không xa, ước chừng tầm bảy, tám tiếng đồng hồ. Cũng có nghĩa là tối đa trong bảy tiếng tới, hắn và lão sư nhất định phải rời đi.
Tốt nhất là trong vòng năm tiếng đổ lại, tránh cho thời gian dài, ngọc phù xuyên qua lại mất hiệu lực thì coi như xong đời.
. . .
Mà nháy mắt ngay khi Tô Vũ vừa đặt chân vào bên trong.
Tượng đá đột ngột mở mắt!
Má.
Trong lòng nó điên cuồng mắng!
Hỗn đản kia lại quay trở về đây rồi!
Đáng chết!
Nếu muốn quay lại, mấy hôm trước ngươi còn đi làm gì?
Dứt khoát lưu tại trong thành rồi, hại ta mừng hụt, cảm thấy tháng ngày thanh tĩnh của mình đã quay lại.
Tượng đá hết sức phẫn nộ, hết sức nổi nóng!
Ta chỉ muốn lẳng lặng làm một bức tượng đá, ngươi lại vào thành làm cái gì?
Lần này tới nhiều Nhật Nguyệt như vậy. . . Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết người hay sao?
Tượng đá im lặng, tiếp tục nhắm mắt.
Thôi, mắt không thấy thì tâm không phiền!
. . .
Sau khi vào thành, mấy vị Nhật Nguyệt cảnh bỏ qua tử khí, bỏ qua hết thảy, dựa theo thống nhất trước đó mà bắt đầu phân tán ra, bắt đầu từ vòng 18, bao vây toàn bộ cổ ốc bên trong.
Vòng bên ngoài thì bọn họ đã quét nhanh một lượt, hầu hết đều là cư dân cổ thành, trừ phi Tô Vũ đã chuyển đổi thành cư dân, bằng không thì hắn nhất định sẽ không ở vòng ngoài như vậy.
Vòng bên trong cũng khó mà dò xét.
Cổ ốc xưa nay vẫn luôn hết sức thần bí.
Bao gồm phủ thành chủ cũng đều bị bao phủ bởi một tầng tử khí bên trong, không thể quan sát rõ ràng.
Nội thành vẫn còn có một ít Tử Linh đang thơ thẩn du đãng khắp nơi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!