Tô Vũ rục rịch, trong biển ý chí của hắn, ba viên thần văn cường hãn đang chấn động.
Trong đó có một viên là chuẩn bị dùng để phá toái, trong nháy mắt phá nát thì lực trùng kích của nó tuyệt đối sẽ rất mạnh. Cộng thêm bùng nổ hai viên Nhật Nguyệt thần văn, Tô Vũ chưa hẳn đã có thể chống đỡ, hắn đã chuẩn bị tinh thần lần này biển ý chí có thể sẽ bị tổn thương nặng.
Tô Vũ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào sức chịu đựng mạnh mẽ của bản thân, không phải hắn tự tin, mà là do có sách họa màu vàng kim tồn tại trong đó.
"Mặc kệ, nếu biển ý chí thụ thương thì ta liền tiếp tục phá toái thần văn của Ngũ Đại để chữa trị!"
Tô Vũ mượn ba viên thần văn, cũng không định sẽ giữ lại cái nào.
Đương nhiên, vốn dĩ Liễu Văn Ngạn cũng không định đòi lại, nếu Tô Vũ nguyện ý, ông thậm chí còn muốn đem toàn bộ thần văn truyền thừa cho hắn.
. . .
Bình tĩnh!
Tô Vũ ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hai vị Nhật Nguyệt rất mạnh, thời cơ còn chưa tới, hắn cần phải tìm thời cơ tốt mới được, tốt nhất là chờ khi hai vị kia tới gần một chút.
"Trước tiên để thần văn chữ “Trấn” trấn áp Nhật Nguyệt tứ trọng trong nháy mắt, sau đó chữ “Lục” sẽ trực tiếp đánh giết tên Nhật Nguyệt nhị trọng, sau đấy quay đầu lại giết Nhật Nguyệt tứ trọng. . ."
Tên tới từ Tiên tộc là Nhật Nguyệt tứ trọng, còn Thần tộc là Nhật Nguyệt nhị trọng.
Tô Vũ lần lượt tính toán, cũng không dám nhìn chằm chằm hai tên kia, tuy hắn có thể che lấp mối nguy, thế nhưng dù sao đó cũng là Nhật Nguyệt, tốt nhất vẫn là ít nhìn thẳng bọn họ.
Bây giờ, hắn chỉ có thể gửi hi vọng vào việc thần văn của Ngũ Đại đủ trâu bò!
Danh tiếng Ngũ Đại lớn như vậy, mặc dù ngài ấy chết rồi nhưng thần văn chắc không đến mức quá phế nhỉ?
Không đến mức ấy chứ?
Tô Vũ cầu nguyện rằng nó hãy mạnh mẽ một chút!
Mà cơ hội của hắn giờ phút này cũng dần dần xuất hiện.
Nhật Nguyệt Tiên tộc lớn tiếng thông báo: "Muốn ra khỏi thành thì mau tới xếp hàng kiểm tra!"
Vị Nhật Nguyệt Thần tộc cũng nói: "Đều qua bên kia kiểm tra, chư vị là kiêu tử các tộc, ta nghĩ các vị cũng không hy vọng phát sinh xung đột!"
Đều là thiên tài, tinh anh của các tộc nên bọn họ mới khách khí một chút.
Hai vị Nhật Nguyệt bắt đầu nhìn chằm chằm những thiên tài kia, đồng thời không quên quan sát tấm gương to lớn ngay bên cạnh.
Mà thiên tài các tộc không quan tâm có nguyện ý hay không, đều phải lần lượt xếp hàng đi về phía tấm gương nọ.
Lúc này, các đầu Tử Linh cũng hội tụ về phía đó.
"Chen cái gì mà chen. . . Má nó, đám Tử Linh này thật phiền!"
Có người nghiến răng nghiến lợi mắng, đợi ra ngoài được rồi ta sẽ giết hết đám tụi mi!
Thật đáng ghét!
Tử Linh cứ chen chúc về bên này làm gì chứ, không thấy bọn ta sắp bị tử khí ăn mòn chết rồi à?
Tô Vũ quay đầu kiểm tra một hồi, còn có một số thiên tài chưa tới, không biết có phải là vì còn đang ở vòng trong chưa đi ra hay không. Nơi này thiên tài mà hắn nhận biết không có mấy ai, Thủy Ma tộc chỉ thấy mỗi Thiên Đạc, không thấy Ma Đa Na.
Thần tộc thì thấy được An Mân Thiên, các thiên tài khác cũng không thấy ai.
Tiên tộc Đạo Thành còn chưa xuất hiện, có khả năng y còn đang ở trong cổ ốc đột phá, hoặc là gặp cơ duyên gì đó.
Không thấy Long Chiến cùng Long Vô Ưu của Long tộc đâu cả, chẳng biết có phải là đang trên đường tới đây hay không.
. . .
Tô Vũ bắt chước đám Tử Linh, chen chúc về hướng bên kia, tới gần cường giả Nhật Nguyệt của Thần tộc.
Trong biển ý chí của hắn, ba thần văn xoay tròn đến lợi hại.
Thần văn chữ "Mưa" bắt đầu chậm rãi sụp đổ, tốc độ phá toái rất chậm.
Nhật Nguyệt Thần tộc dường như có điểm phát giác, nhìn thoáng qua bốn phía, thấy những thiên tài và cường giả các tộc đều đang chen nhau qua đây liền quát: "Chen cái gì! Mau tản ra hết đi, nhét chung một chỗ, tử khí nồng đậm là muốn hấp dẫn Tử Linh mạnh mẽ hay sao?"
Tử khí xung quanh hơi nồng đậm!
Nghe vậy, đám thiên tài giờ phút này cũng chỉ có thể trật tự xếp hàng giống một đám tiểu hài.
Tô Vũ chậm rãi theo hang di chuyển tới gần cường giả Thần tộc.
Nhật Nguyệt Thần tộc nhìn lướt qua Tô Vũ, khẽ nhíu mày, con Tử Linh này quả nhiên là không có trí tuệ, khí tức Nhật Nguyệt của y phát ra mà một đầu Đằng Không Tử Linh cũng dám tới gần, lá gan thật là không nhỏ.
Y không thèm để ý, Đằng Không Tử Linh quá phế, dù nó có nằm sấp trên người y thì cũng ăn mòn không nổi.
Đánh chết nó thì lại phiền phức, rất nhanh sẽ bị Tử Linh trong thành quấn thân.
Giết cũng giết không xong, những cường giả như y trong ngày thường lười tới cổ thành chính là vì đám Tử Linh này, phiền phức vô cùng!
Đang nghĩ ngợi, vị Nhật Nguyệt này bỗng giật nảy mình, bởi vì y bất chợt có cảm giác nguy hiểm tồn tại.
Thần quang trong mắt y bùng nổ, y nhìn thoáng qua chung quanh, tại sao y lại có cảm giác nguy hiểm?
Có Tử Linh mạnh mẽ hoặc là những vật khác xuất hiện sao?
Mang theo lòng nghi hoặc, y tức khắc tập trung ý chí lực quan sát chung quanh một thoáng.
Còn về Tô Vũ đang tới gần thì y không để ý lắm. . .
Cảm giác nguy hiểm không phải do Tô Vũ tạo thành, mà là do thần văn phá toái tạo thành. Khi chữ "Mưa" phá toái, một cỗ lực lượng cực kỳ cường hãn nháy mắt đã kích phát trong biển ý chí của Tô Vũ!
Lúc này mới tạo thành cảm giác nguy hiểm cho vị Nhật Nguyệt kia.
Mà đúng lúc đó, Tô Vũ không chờ đợi thêm nữa!
Biển ý chí giống như động đất, ý chí lực cường hãn cùng dư vị thần văn khơi dậy rung chuyển, biển cả mãnh liệt, sóng lớn nổi lên bốn phía!
Tô Vũ không lên tiếng!
Thần văn chữ "Lục" trong nháy mắt hấp thu hàng loạt ý chí lực, đánh ra nhất kích!
Cùng lúc đó, chữ "Trấn" phóng thẳng về phía vị Nhật Nguyệt Tiên tộc ở một bên khác!
Giờ khắc này, mới có một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bốc lên trong thành!
Cực kỳ mạnh mẽ!
Biển ý chí của Tô Vũ rung chuyển, thậm chí bắt đầu rạn nứt, 180 Thần khiếu nhanh chóng liên kết, cấu thành một tấm lưới lớn, duy trì toàn bộ biển ý chí không sụp đổ.
Hai thần văn đồng thời phát ra.
Sắc mặt tên Nhật Nguyệt Thần tộc ở ngay trước mặt Tô Vũ đã hoàn toàn thay đổi!
Cái gì vậy?
Trong mắt của y chỉ có một mảnh màu đỏ như máu, mơ hồ giống như thấy được một cây búa lớn, một người tay cầm cự phủ đi về phía y.
"Ngươi. . . Diệp. . ."
Diệp Bá Thiên!
Y nhận biết cây búa này, y đã từng gặp qua!
Đây là búa của Diệp Bá Thiên!
Giờ khắc này, tâm thần của y đại chấn, hoảng sợ vô cùng, không có khả năng, Diệp Bá Thiên đã chết rồi mà!
Thần văn vừa ra, y thế mà sợ tới điếng người.
Bởi vì y dường như thấy được Diệp Bá Thiên đang chậm rãi từng bước đi tới!
Mà năm đó khi y thấy cây búa này thì nó đã lập tức đánh chết một vị Nhật Nguyệt cửu trọng cảnh của Thần tộc, vị tiền bối của y đã bị đánh chết tươi!
"Không. . ."
Y cực kỳ sợ hãi!
Mà Tô Vũ bấy giờ cũng đang phát động thần văn chữ "Kiếp".
Làm cho tất cả mọi người sinh lòng hoảng hốt!
Tai họa đến nơi!
Hết thảy mọi chuyện đều quá nhanh.
Nhanh đến đột ngột!
Không thấy địch nhân tập kích mà chỉ đột nhiên bạo phát.
Vị Nhật Nguyệt Tiên tộc cũng đợi đến khi thần văn chữ "Trấn" buông xuống thì mới cảm nhận được mối nguy, sắc mặt y đại biến, quát lớn một tiếng!
"Người tới!"
Mà ngay một khắc này, trên không, chữ "Lục" hóa thân thành búa mang theo khí thế vô tận đánh xuống!
Khi những người khác còn mờ mịt chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì một búa kia đã bổ xuống rất nhanh.
Mà vị Nhật Nguyệt Thần tộc thì sợ hãi vạn phần, nhưng y lại không cách nào động đậy, cả người đều bị sợ đến choáng váng, mãi đến khi búa lớn buông xuống, y mới nổi giận gầm lên một tiếng, tuyệt vọng gào thét, nguyên khí bùng nổ, khiếu huyệt nổ tung!
"Không!"
Tiếng rống tuyệt vọng vang lên, đó không phải Diệp Bá Thiên!
Ông ta đã chết rồi!
Ông ta đã bị vạn tộc vây giết!
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng rung trời động đất.
Một búa đập xuống, thân thể tên Nhật Nguyệt Thần tộc kia trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, một vầng bán nguyệt rơi vỡ!
Y trực tiếp bị một búa đánh chết!
Nhanh, tàn nhẫn, mạnh!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!