Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vạn Tộc Chi Kiếp - Tô Vũ (FULL)

Mãi đến tận lúc một vầng bán nguyệt vỡ nát, tên Nhật Nguyệt Tiên tộc mới kịp lấy lại phản ứng.  

             "Giết!"  

             Ý chí lực của y bùng nổ, bao phủ bốn phương, từng viên thần văn hiển hiện, bốn vầng bán nguyệt hóa thành trường kiếm đánh về phía chữ "Trấn". Vừa tấn công, y vừa cấp tốc chạy ra hướng ngoài thành!  

             Đến bây giờ y cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!  

             Y chỉ biết là nơi đây có kẻ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Đối phương vừa mới tấn công tên Thần tộc, và giờ là chuẩn bị tấn công tới y.  

             Nguy cơ tử vong đang bao phủ lấy y!  

             Mà lúc này, Tô Vũ bỗng nhiên bay lên không, hóa về hình dạng của mình, hắn cầm trong tay thần văn chữ "Lục" như nắm giữ cự phủ, thân thể bành trướng, khí huyết sôi trào, Dương Khiếu nửa mở, một búa bổ thẳng về phía những người khác bên dưới!  

             Một búa này cường hãn khôn cùng.  

             Khi chữ “Trấn” còn đang trấn áp tên Nhật Nguyệt Tiên tộc thì Tô Vũ phải tranh thủ xử lý hết đám vướng bận này trước đã lại nói.  

             Thiên tài của Thần tộc An Mân Thiên còn chưa kịp trốn chạy, cự phủ còn chưa tới gần thì y đã tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng, oanh!  

             Một tiếng vang rền thật lớn, y và vài vị cường giả phụ cận trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn!  

             Ầm ầm!  

             Cổ thành bị phá hư, mặt đất rạn nứt, trong nháy mắt, vô số Tử Linh Lăng Vân, Sơn Hải xuất hiện.  

             Tử khí tức khắc tràn ngập toàn bộ cổ thành.  

             Bên trong tòa thành cổ, mấy vị cường giả tức thì kịp phản ứng, chớp mắt sau mấy bóng người phá không muốn vọt tới, có người phẫn nộ quát: "Lớn mật!"  

             Khốn kiếp!  

             Thế mà lại chết mất một vị Nhật Nguyệt!  

             Tô Vũ mới không quản thái độ của bọn họ, một búa lại lần nữa đánh xuống.  

             Mà chữ "Trấn" giờ phút này đã trực tiếp đem vị Nhật Nguyệt Tiên tộc kia trấn áp khó cục cựa, đối phương chỉ cách cửa thành vài bước, nhưng y lại không cách nào động đậy, trong lòng y cực kỳ khủng hoảng!  

             Y thét to: "Diệp Bá Thiên!"  

             Đây là Diệp Bá Thiên sao?  

             Diệp Bá Thiên sống lại rồi?  

             Giờ khắc này, tiếng hét ấy truyền vang, mà trong phút chốc nghe được thanh âm đó, những kẻ đang phá không phóng đến lập tức ngừng bước, thật sự là trong nháy mắt bèn ngừng bước!  

             Tiên tộc Minh Hòa cũng thế mà gã Huyết Hỏa ma tộc cũng vậy. . .  

             Giờ khắc này, ai ai cũng đều có cảm giác như một búa gõ thẳng vào tim, sự sợ hãi ập tới, như thể có cái gì đập mạnh vào lồng ngực khiến họ ngừng bước lập tức.  

             Diệp Bá Thiên?  

             Không, không có khả năng!  

             Sợ hãi, hoảng sợ, khủng hoảng, giãy giụa. . .  

             Đủ mọi loại cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng gieo xuống lòng bọn họ.  

             Kẻ vừa giết người chính là Diệp Bá Thiên sao?  

             Không thể nào!  

             Diệp Bá Thiên đã chết rồi!  

             Làm sao có thể là Diệp Bá Thiên?  

             Chỉ trong khoảnh khắc bọn hắn ngừng bước ấy, Tô Vũ lại bổ thêm mấy búa xuống!  

             Ầm ầm!  

             Vô số vị thiên tài, vô số cường giả các tộc căn bản không có bất luận sức phản kháng nào, mặc cho bọn hắn trốn chạy, phản kháng ra sao thì đều chạy không khỏi kết quả bị một búa đánh chết tươi.  

             Trên không trung, Tô Vũ không quan tâm tới đám râu ria xung quanh, lúc này một búa của hắn nhắm thẳng về phía tên Nhật Nguyệt Tiên tộc vẫn còn đang bị trấn trụ.  

             "Không!!!"  

             Tên Nhật Nguyệt Tiên tộc bị chữ "Trấn" ghìm chặt như là bị núi lớn đè ép, y hoảng loạn gào thét, nguyên khiếu nổ tung, thần văn nổ tung, đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt ngày thường.  

             Y không muốn chết!  

             Y không muốn chết tại đây!  

             Y muốn chạy!  

             Nhưng mà không còn kịp nữa rồi. . .  

             Oanh!  

             Một búa hạ lạc, âm thanh vang vọng như phóng thẳng vào đầu mọi người. Cả người tên Nhật Nguyệt Tiên tộc bị đánh thành hai nửa, một búa nện xuống, biển ý chí trực tiếp vỡ tan.  

             Đến tận lúc này, thiên địa ban thưởng vẫn còn chưa rơi xuống.  

             Bởi vì mọi thứ diễn ra quá nhanh!  

             Có lẽ cũng là vì thiên địa còn đang tính toán xem nên ban thưởng cho Tô Vũ thế nào.  

             Mà Tô Vũ làm gì còn có tâm trạng hay thời gian bận tâm tới chuyện ấy, hắn vừa hồi hộp, vừa kích động vừa lại vừa hăng máu, hạ búa đánh chết đối phương xong, hắn liền vội vàng thu lấy huyết dịch cùng thi thể của người nọ.  

             Mà giờ khắc này, bên phía phủ thành chủ lại xuất hiện thêm một con Nhật Nguyệt Tử Linh càng mạnh mẽ hơn, khí tức cường đại vô cùng, đó là Nhật Nguyệt trung kỳ.  

             Bốn con Nhật Nguyệt Tử Linh!  

             Mà bên ngoài phủ thành chủ, Liễu Văn Ngạn cũng phải líu lưỡi.  

             Ôi không, phút chốc đã xuất hiện bốn con, lại còn có một con Nhật Nguyệt trung kỳ, tử khí nồng nặc xộc vào thân thể khiến ông cũng khó mà nuốt trôi.  

             . . .  

             Cùng lúc ấy.  

             Ngoài cửa thành.  

             Ở trong thành có hai vòng Nhật Nguyệt rơi vỡ, Mặc Hà đương nhiên cũng nhìn thấy, chứng kiến cảnh tượng này khiến gã kinh hãi tột độ!  

             Ngay khi thấy cây búa lớn là hung khí chấn vỡ Nhật Nguyệt, gã sợ hãi thốt lên: "Diệp Bá Thiên?"  

             "Không. . . Không phải!"  

             Mặc Hà rất nhanh đã kịp phản ứng, gã cách cửa thành rất gần nên muốn vào thành chém giết gia hỏa cầm búa này. Đó không phải là Diệp Bá Thiên, mà chỉ là mượn thần văn của Diệp Bá Thiên!  

             "Băng Hồng, đó không phải là Diệp Bá Thiên, mau tiến vào giết hắn!"  

             Mặc Hà hét lớn!  

             Gã muốn đi, nhưng Diệp Hồng Nhạn vẫn còn ở đây, đời nào bà buông tha cho gã rời khỏi.  

             Mặc dù gã có thể áp chế Diệp Hồng Nhạn, nhưng nếu muốn thoát khỏi sự dây dưa của bà thì thực lực gã còn chưa đủ.  

             Đúng lúc này, sắc mặt gã chợt biến đổi!  

             "Không có khả năng!"  

             Nhân tộc điên rồi!  

             13 đạo khí tức cường giả kéo tới, Ám Ảnh lấy tốc độ nhanh đến mức cực hạn, thoáng chốc đã xuất hiện, một kiếm xuất ra nhắm thẳng đến Băng Hồng!  

             Mà Trịnh Bình ở một bên thì trợn tròn mắt.  

             Xảy ra chuyện gì?  

             Diệp Hồng Nhạn thì vội ra lệnh: "Sơn Hải tập trung giết hết tất cả mọi người bên ngoài để diệt khẩu! Nhật Nguyệt theo ta vây giết hai người bọn chúng! Nhanh!"  

             7 vị Sơn Hải đỉnh phong không nói hai lời, nghe lệnh xong lập tức tản ra đánh về bốn phía!  

             Diệp tướng quân đã nói phải diệt khẩu sạch sẽ những gia hỏa có mặt ở đây.  

             Bọn họ chỉ cần tuân theo lệnh của bà là được.  

             Mà mấy vị Ám Ảnh Nhật Nguyệt còn lại thì mau chóng phóng thẳng về hướng Băng Hồng, Băng Hồng điếng người, nghẹn họng kinh hãi.  

             Vì sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiều Nhật Nguyệt Nhân tộc như vậy?  

             Còn có Nhật Nguyệt cao trọng cùng giai với gã.  

             Cộng thêm Trịnh Bình nữa thì tất thảy có bảy vị Nhật Nguyệt cảnh!  

             "Nhân tộc các ngươi muốn khai chiến sao?"  

             Ám Ảnh căn bản không để ý tới, khai chiến thì khai chiến thôi!  

             Từng vòng, từng vòng Nhật Nguyệt bay lên, Ám Ảnh quát: "Trịnh Bình, giết đi, ngươi thất thần làm cái gì?"  

             Giết!  

             Nhiều Nhật Nguyệt cảnh như thế, đồng thời ra tay cái đã, giết rồi lại nói!  

             Diệt khẩu toàn bộ!  

             Trưởng đội Ám Ảnh vệ kỳ thật cũng rung động, phát sinh chuyện gì đây?  

             Cửa thành hình như sắp sửa phong bế!  

             Không phải chúng ta muốn giết vào trong để cứu Tô Vũ đi sao?  

             Làm sao lại chiến đấu ở ngoài thành thế này?  

             Mà phía dưới, 7 vị Sơn Hải đỉnh phong đã bắt đầu sát lục, tốc độ cực nhanh, cường giả đều đã vào trong, ở lại đây vây xem đều là những kẻ yếu, chẳng có được mấy vị Sơn Hải, đương nhiên không thể ngăn nổi Sơn Hải đỉnh phong, vả lại còn không chỉ là một vị!  

             Phốc phốc!  

             Tiếng binh khí va chạm vào da thịt vang lên!  

             Sát lục!  

             Giết chóc!  

             Mà Diệp Hồng Nhạn thì điên cuồng vô cùng, bà quấn chặt lấy Mặc Hà, giận dữ hét lên với Ám Ảnh vệ: "Nhanh, giết Băng Hồng rồi tới giúp ta!"  

             7 vị Nhật Nguyệt mà còn giết không được Băng Hồng thì đúng là phế vật!  

             Vốn có 4 vị Nhật Nguyệt ở lại giữ cổng, hai vị đã vào trong cửa thành, bên ngoài chỉ còn mỗi hai tên này.  

             Mà hai vị bên trong đều đã bị giết.  

             Nếu giết thêm hai tên còn lại thì Nhật Nguyệt đang ở trong thành cổ cũng đừng hòng thoát ra được.  

             Ám Ảnh giờ phút này kỳ thật cũng rung động tâm loạn, nhưng mà họ đều không đoái hoài tới điều gì khác nữa, thói quen nghe lệnh làm việc đã ăn sâu vào trong máu.  

             Trưởng đội Ám Ảnh vệ bạo hống: "Kết trận, giết!"  

             Vài vị Nhật Nguyệt cấp tốc kết trận, Trịnh Bình bị gạt ra bên ngoài, ngơ ngác đứng nhìn, mà đúng lúc này, ở trong thành có một người bị Tô Vũ đá bay ra, lao cái rầm xuống dưới chân ông.  

             "Trịnh phủ trưởng, dẫn hắn đi, đừng làm chậm trễ sự tình!"  

             ". . ."  

             Tần Phóng ho ra máu, đệt!  

             Đậu má!  

             Tình huống gì thế?  

             Mà Trịnh Bình cũng chỉ ngây ngốc chốc lát, ông mau chóng tiếp nhận Tần Phóng, không còn mạch não để quản nhiều chuyện nữa. Ông ngốc trệ nhìn về phía cửa thành đang có dấu hiệu dần dần bị phong tỏa lần thứ hai, rồi lại nhìn Tần Phóng, ngơ ngác hỏi: "Chúng ta. . . có đi không?"  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận