Tô Vũ cạn lời, mẹ các ngươi, sao cứ thích mời ta thế?
Tiên tộc đều vậy à?
Đạo Thành và Cửu Huyền lúc trước cũng bày ra thái độ “mời khách” này, mời Tô Vũ đến Tiên giới, giờ thì hay rồi, Cửu Huyền đã chết, Đạo Thành thì tuyên bố trước sau gì cũng tự tay giết chết Tô Vũ.
Tiên tộc các ngươi thật là hiếu khách!
Nhiều kẻ vừa mới chết như vậy, giờ lại muốn mời ta lên đó.
“Ba vị Sơn Hải, một vị là Sơn Hải đỉnh phong, một vị là Sơn Hải thất trọng, một vị là Sơn Hải lục trọng...”
Không yếu, có thể nói là rất mạnh!
Ba vị Sơn Hải hộ đạo, nói như vậy, đám Tiên tộc trẻ tuổi kia đều có bối cảnh hậu trường, có điều không quá mạnh, có lẽ là gia tộc Nhật Nguyệt, lần đầu tiên xa nhà.
Nếu thường xuyên ra ngoài, hộ đạo giả sẽ không đi theo.
Các tộc đều hiểu đóa hoa trong nhà ấm là kẻ vô dụng.
Cho nên, những người như Đạo Thành và Ma Đa Na sẽ không có hộ đạo giả. Đương nhiên bọn họ đều có thủ đoạn bảo mệnh cường đại, nếu tới đường cùng, có thể triệu hoán vô địch... bất quá vô địch có tới hay không thì khó nói.
Có hộ đạo giả đi theo, nếu không phải là lần đầu tiên ra ngoài thì chính là nhị đại ăn chơi trác táng.
Tô Vũ phán đoán một chút, nhiều thanh niên nam nữ như vậy, khả năng là đám ăn chơi trác táng không lớn, thực lực cũng tàm tạm, có lẽ là lần đầu tiên xa nhà.
Tô Vũ cảm thụ động tĩnh bốn phương, rồi hắn mở miệng: “Vậy làm phiền chư vị tiên nhân...”
Hắn lộ vẻ không hề tình nguyện.
Trên thiên thuyền, thanh niên kia hài lòng vung tay lên, một thanh trường kiếm bay về phía Tô Vũ.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nhanh chóng lùi lại, có điều thanh kiếm lớn kia vẫn lơ lửng ở trước mặt hắn.
Thanh niên Tiên tộc bên trên nói: “Đi lên đi!”
Tô Vũ lộ vẻ kinh ngạc cảm thán, đạp lên kiếm, trong lòng thầm mắng, ngu ngốc!
Dùng cái tiên kiếm Huyền giai mà làm như Thiên binh vậy, cho rằng ta là kẻ chưa trải đời chắc?
Phi kiếm chở hắn nhanh chóng bay lên trên phi thuyền.
Ba vị Sơn Hải lại tra xét hắn lần nữa, không tra xét sâu, chỉ phán đoán cơ bản, không thấy có gì nguy hiểm.
Hoặc thực lực đối phương là thật, hoặc là đối phương cường đại hơn xa bọn họ, ba vị Sơn Hải không nói gì.
Nếu cường đại hơn bọn họ, vậy thì không cần tra xét.
Vấn đề không lớn.
Sau đó Tô Vũ lên phi thuyền.
Diện tích không nhỏ, boong tàu rất rộng, trung gian là khoang thuyền, hẳn là để nghỉ ngơi trong đó.
Giờ phút này, đám thanh niên Tiên tộc đều ở trên boong tàu, ở đây còn có một bộ bàn ghế, nhìn bọn họ rất nhàn nhã, tựa như chỉ đang đi chơi. Tô Vũ trông thấy cốc trà trên bàn còn đang tản ra nhiệt khí, và cả ít mùi rượu.
Đám Tiên tộc này có lẽ vừa uống trà, uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
Thật biết hưởng thụ!
13 thanh niên nam nữ, 6 Lăng Vân, 7 Đằng Không.
Lăng Vân sơ kì chiếm đa số, một vị trung kỳ, một vị hậu kỳ.
Tô Vũ cảm thấy, nếu không phải là đỉnh cấp cường giả như Ma Đa Na, vậy hắn chỉ cần một búa là có thể gõ chết toàn bộ đám Tiên tộc ở đây.
“Bái kiến chư vị tiên nhân!”
Tô Vũ chắp tay, thanh niên Tiên tộc mời hắn lên ban nãy chủ động bắt chuyện: “Không tự giới thiệu một chút ư?”
“Nhân tộc, Đại Hạ phủ, Trịnh Vân Kỳ.”
“Trịnh Vân Kỳ?”
Thanh niên kia suy tư: “Cường giả họ Trịnh nổi tiếng nhất Đại Hạ phủ hẳn là Trịnh Bình phủ trưởng của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, ngươi quen Trịnh phủ trưởng không?”
Tô Vũ bình tĩnh đáp: “Có quen, nhưng chỉ từng gặp một lần, ta xem như dòng nhánh bên Trịnh gia, hàng cháu của Trịnh phủ trưởng, cùng thế hệ với cháu trai Trịnh Vân Huy của Trịnh phủ trưởng.”
Tô Vũ lại nói: “Chư vị tiên nhân, có gì muốn hỏi, Vân Kỳ biết gì thì sẽ nói hết, Nhân Tiên liên minh, Trịnh mỗ không dám qua loa.”
“Thức thời đấy!”
Thanh niên mỉm cười, phất tay nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi, đừng khẩn trương! Chúng ta không có ác ý. Nếu có lòng xấu xa, một Đằng Không như ngươi dù cảnh giác như thế cũng vô dụng.”
Dứt lời, y tự giới thiệu: “Ta là Vân Thăng.”
“Vân tiên quân!”
Tô Vũ khách sáo đáp, Vân Thăng nhắc nhở: “Ngồi xuống đi!”
“Không dám...”
“Ngồi xuống!”
Vân Thăng bình thản lặp lại, Tô Vũ ngại ngùng nghe theo, đám người Vân Thăng cũng ngồi xuống phía đối diện, một đám Tiên tộc đồng loạt nhìn về phía Tô Vũ.
Một thiếu nữ thoạt nhìn không lớn lắm tươi cười mở miệng: “Nhân tộc, ngươi muốn đến chỗ nào trong Tinh Thần hải?”
Tô Vũ trả lời: “Thiên Hà đảo, ta muốn đi thu thập Địa Hải Thần kim. Địa Hải Thần Kim có giá trị rất cao, Thiên Hà đảo cách lối vào Tinh Thần hải không xa, độ nguy hiểm không lớn...”
“Thiên Hà đảo?”
Vân Thăng ngẫm nghĩ, khẽ cười: “Đích xác, Thiên Hà đảo thừa thãi Địa Hải Thần Kim, nhưng hiện tại Thiên Hà đảo chưa chắc đã an toàn, chỗ đó cách Cửu Tinh đảo chỉ hơn 5000 dặm...”
Tô Vũ vội nói: “Không sao, quanh Cửu Tinh đảo cũng không có gì nguy hiểm. Ta đã tra xét rồi, Thiên Vực liên minh trên Cửu Tinh đảo vẫn luôn duy trì trật tự bốn phía, chỉ cần không quấy rối thì sẽ không gặp nguy hiểm.”
Vân Thăng bật cười, những người khác cũng vậy.
Vô tri!
Đó là tin tức trước đây, bọn họ thấy Tô Vũ một thân một mình, thân phận địa vị cũng không cao, không biết tình huống hiện tại cũng là điều dễ hiểu.
Hiện tại phụ cận Cửu Tinh đảo không còn an toàn nữa!
Rất nhiều thiên tài đang chạy đến đó.
Nơi có càng nhiều thiên tài thì càng nguy hiểm, đây là định luật bất biến.
Vân Thăng lười nhiều lời, y hỏi: “Ngươi biết Tô Vũ Đại Hạ phủ không?”
“Tô Vũ...”
Tô Vũ cảnh giác, trong mắt lộ vẻ giật mình, Vân Thăng đạm nhiên nói: “Có sao đâu, biết thì thế nào, ta còn quen Đạo Thành đây, chẳng lẽ vì ngươi quen biết mà giận chó đánh mèo ư? Huống chi, chúng ta cũng không thân thiết với Cửu Huyền và Đạo Thành.”
Tô Vũ thở hắt ra, cẩn thận trả lời: “Không tính là quen biết, nhưng đã gặp rồi, khi hắn còn học tập ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, ta từng đến đó một chuyến, nhìn thấy một lần, lúc ấy hắn chỉ là Thiên Quân. Không nghĩ tới... Aiiz!”
Một tiếng thở dài cảm khái kèm theo chút kiêu ngạo, lại mang theo một chút bi ai, “Đáng tiếc, sau này hắn tới Đại Minh phủ, quan hệ với Đại Hạ phủ cũng dần xa cách, hiện giờ còn ở trên chiến trường Chư Thiên giết chóc tứ phương, không biết vô địch nhân tộc có dẫn hắn trở về hay không...”
“Chắc chắn sẽ không trở về.”
Vân Thăng khẳng định: “Cái này mà còn phải hỏi sao, hắn sẽ không về Nhân cảnh.”
Vân Thăng lại nói: “Có tin đồn Tô Vũ có di tích của vô địch Nhân tộc, ngươi biết không?”
Tô Vũ lúng túng: “Có nghe đồn, nhưng ta chỉ là nhân vật nhỏ, là thật hay giả thì không ai biết, việc này chắc chỉ có cao tầng may ra mới nắm rõ.”
Hắn lại bổ sung: “Vân tiên quân, ta không biết gì về việc này, ngài hỏi thì ta cũng không trả lời được. Chỉ vì hai tộc Nhân Tiên là minh hữu, nếu không, ta đã không lên thuyền của đại nhân rồi...”
Vân Thăng không quá để ý, có một nam tử trẻ tuổi khác hỏi: “Nghe nói Nhân cảnh không có lực áp chế, thật không?”
Tô Vũ gật đầu, “Đúng, một vài Yêu tộc ở Nhân cảnh có thể phát huy toàn bộ thực lực, điều này vạn giới đều biết.”
“Ngươi từng gặp Phủ Chủ Đại Hạ phủ chưa?”
Tô Vũ lắc đầu, “Ta chỉ thấy trên TV thôi. Phủ chủ đại nhân thường xuyên chủ trì một vài hoạt động chém đầu, xử quyết Vạn Tộc giáo hoạt động ở Nhân cảnh, mỗi lần bắt giữ được đại lượng giáo đồ, Phủ chủ đại nhân đều sẽ tự mình chủ trì chém giết!”
Nghe vậy, những người trẻ tuổi xung quanh đều cảm thấy hứng thú!
Kẻ cuồng sát!
Huyết Đồ Vương quả nhiên danh bất hư truyền.
Có tiểu tiên nữ hỏi: “Huyết Đồ Vương tàn nhẫn lắm à? Bộ dáng y hung tàn không?”
Tô Vũ không vui đáp: “Sao có thể! Phủ chủ đại nhân anh minh thần võ, sao lại nói là hung tàn?”
Sắc mặt hắn khó coi, vẻ mặt không vui rõ rệt.
Mọi người không nói gì, bọn họ từng nghe nói, Hạ Long Võ chính là lãnh tụ tinh thần của Đại Hạ phủ, Tô Vũ phản bác cũng là bình thường.
Quả nhiên, người Đại Hạ phủ đều thực hung hăng.
Một Đằng Không ngồi giữa đám cường giả mà còn dám nổi giận, người Đại Hạ phủ đều là sát phôi, lời đồn này xem ra không sai.
Đám Tiên tộc tựa như phát hiện đại lục mới, cảm thấy rất hứng thú với Nhân cảnh, liên tục đặt câu hỏi cho Tô Vũ.
“Ta nghe nói, Thiên Vũ tiên vương có hậu duệ đến Đại Hạ Văn Minh học phủ học tập, thậm chí chuẩn bị liên hôn với Hạ gia, ngươi đã gặp Thái tử Hạ gia chưa?”
“Gặp rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!