Hạ Quân Thần nhìn chính mình trong gương, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt kia kéo lên một nụ cười, trong đầu lại hiện ra thân thể Lăng Khiêm Hi xinh đẹp, lả lướt. Mùa hè đứng tắm thoải mái hơn tắm bồn rất nhiều, bên cạnh bồn tắm lớn là một buồng tắm đứng bằng thủy tinh. Hạ Quân Thần cởϊ qυầи áo, đi đến dưới vòi sen, từng dòng nước tuôn ra thấm ướt da thịt non mền như ngọc của nàng. Ước chừng qua hơn mười phút, rốt cuộc tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Quân Thần lấy khăn tắm bọc quanh người. Vừa ngẩng đầu thì phát hiện Lăng Khiêm Hi ở trong gương kia, nhìn nàng cười.
"Chị vào đây hồi nào?" Nàng quả nhiên không phát hiện yêu nữ này!
"Dọn dẹp xong thì đi vào!" Lăng Khiêm Hi tiến tới ôm eo Hạ Quân Thần, ánh mắt trêu ghẹo như quét qua lòng nàng, "Mùi sữa tắm không tệ, khơi gợi được những gì cần khơi gợi nga."
"Sao chị không ở ngoài?" Chết rồi, tim lại bắt đầu đập loạn, Hạ Quân Thần từ đầu tới chân khinh thường chính mình một lần, cũng quá mất mặt đi, đã ngủ chung lâu như vậy, Lăng Khiêm Hi đến gần, nàng lại chịu không được vài đụng chạm mập mờ như có như không ái muội trêu chọc.
Lăng Khiêm Hi khẽ cắn môi Hạ Quân Thần, hai đôi môi luân phiên ma sát, "Chị không thích quà được đóng gói kĩ quá." Cô gợi lên một nụ cười xấu xa, hướng Hạ Quân Thần chớp chớp mắt phải, gương mặt kia quá câu người, tay Lăng Khiêm Hi bắt đầu cởϊ qυầи áo, tóc dài vén ra sau lưng, sau đó mở vòi nước, ánh mắt nhu tình nhìn Hạ Quân Thần. Hai tay lướt trên da thịt trơn nhẵn, ngón tay thon dài tiện đường dừng trước ngực thoa sữa tắm, Hạ Quân Thần đứng cách cô không đến một mét, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cơ thể Lăng Khiêm Hi, máu toàn thân bắn thẳng lên đầu, xém chút chảy máu mũi. Trong lòng Lăng Khiêm Hi thầm cười trộm, cô bé này định lực không tệ. Một lúc sau, cô tắt nước, đẩy cửa kính bước ra, đưa tay lôi kéo, khăn tắm Hạ Quân Thần liền rớt xuống, bị Lăng Khiêm Hi chụp lấy, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, dùng khăn lột xuống từ trên người Hạ Quân Thần lau khô thân mình.
Đây là thế nào? Hạ Quân Thần giật mình, vừa rồi quá căng thẳng đi vào phòng tắm, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không nhớ đem theo, không có khăn tắm che chắn, toàn thân xícɦ ɭõa nhuộm một tầng đỏ hồng! Không thích đóng gói kĩ? Nhưng đóng gói thế này cũng quá qua loa rồi?!
Trong mắt Lăng Khiêm Hi lóe ra ánh sáng ái muội, dắt tay Hạ Quân Thần, đi đến bồn rửa tay lót gạch men sứ trắng, bồn rửa tay rất lớn, thiết kế hai tầng so le, kéo dài ra một khoảng trống dùng để khăn mặt, bình hoa hoặc vài thứ linh tinh khác, tất nhiên trong lúc cô ngắm người đẹp tắm thì đã tiện tay dẹp hết những thứ đó.
"Nằm xuống."
Nằm nơi nào? Trên gạch men sứ? Hạ Quân Thần ngây ngốc đứng bất động, bị Lăng Khiêm Hi ấn nằm xuống, ôn nhu hôn xuống khóe môi Hạ Quân Thần, Lăng Khiêm Hi đưa tay, dùng lực vừa phải xoa nắn trước ngực nàng, ngón trỏ nhẹ nhàng khiêu khích hạt đậu mẫn cảm kia, chọc thân thể Hạ Quân Thần từng đợt run rẩy. Nàng không dám làm cái gì, thậm chí không dám cử động, cơ thể cứng đờ tùy ý cuốn theo cơn lốc xoáy nhu tình của Lăng Khiêm Hi.
"Thả lỏng đi, em muốn nói gì không?" Tay Hạ Quân Thần nhẹ nhàng vuốt lưng Lăng Khiêm Hi, dường như hơi run, động tác Lăng Khiêm Hi dừng lại, định cho nàng một cơ hội đổi ý.
"Chị... Chị, nhẹ thôi..." Hai gò má Hạ Quân Thần đỏ bừng, thổ khí như lan nói một câu như vậy.
*Câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc": Hơi thở như hoa lan ( Dùng để miêu tả bộ dáng thở của mỹ nhân động lòng người.)
"Quả dưa ngốc, không được nửa đường dừng lại như lần trước, bằng không chị mặc kệ em nga..." Lăng Khiêm Hi khẽ cắn vành tai Hạ Quân Thần, giọng nói gợi cảm, ôn nhu lại tràn ngập tha thiết nỉ non vang lên bên tai Hạ Quân Thần, vô cùng mê hoặc. Không kiêng nể gì hôn một đường dài, khắp nơi trên da thịt trắng noãn của Hạ Quân Thần lưu lại ấn ký nóng bỏng. Lăng Khiêm Hi ngậm lấy hạt đậu nhỏ trước ngực Hạ Quân Thần nhẹ nhàng mút vào, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi hơi quét nhẹ, tiểu hồng đậu dần có phản ứng. Một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nhẹ vuốt ve nơi xương quai xanh bóng loáng.
"Ân..." Thanh âm rêи ɾỉ mềm nhẹ từ cổ họng lơ đãng tràn ra, Hạ Quân Thần hoảng sợ, nhanh chóng gắt gao mím môi. Lăng Khiêm Hi không nghe được tiếng kế tiếp, buông miệng ra, nhìn nàng quyến rũ cười nói, "Không cho khắc chế. Bất quá cũng không sao, hôm nay chị dạy em một câu, kìm lòng không đậu."
"A? Nga..." Hạ Quân Thần nâng tay che miệng mình, biểu hiện đầu tiên trên mặt là sửng sốt, tiếp là giật mình. Lăng Khiêm Hi buồn cười. Cô thật nghi ngờ quả dưa ngốc này không biết ý tứ lời nói của mình là gì? Vào thời điểm này mà còn có người trưng ra được vẻ mặt giật mình như vậy? Chăm chú nhìn thân thể trắng như tuyết mê người của Hạ Quân Thần, ngọn lửa trong lòng Lăng Khiêm Hi ngày càng mãnh liệt thiêu đốt. Từng nụ hôn tiếp tục tùy ý hạ trên người nàng.
Lăng Khiêm Hi ngồi xổm bên chân Hạ Quân Thần, tay dùng lực, tách hai chân nàng ra, ý thức Hạ Quân Thần rất mê man, Lăng Khiêm Hi hôn khiến toàn thân nàng khoan khoái, chỉ biết ngầm thuận theo hành động của Lăng Khiêm Hi.
"A -----" Hạ Quân Thần nhịn không được lớn tiếng kêu, cơ thể truyền đến cảm giác tê dại khiến mê ly trong mắt bị phủ lên một tầng kinh ngạc. Lăng Khiêm Hi chị ấy... chị ấy thế nhưng đang hôn nơi tối mẫn cảm nhất của nàng! Nàng chưa bao giờ được đối xử ôn nhu như thế, nhất thời không biết làm gì đáp lại.
"Không cần... Ưʍ..." Hạ Quân Thần bị Lăng Khiêm Hi hôn không ngừng dùng răng nhẹ nhàng khiêu khích, cọ xát, bụng dưới một trận co rút lại, máu trong cơ thể cực lực sôi trào, hô hấp và nhịp tim nhanh tới cực điểm. Cảm giác tê dại từ phía dưới lan ra toàn thân, đó là một loại kɦoáı ƈảʍ mà nàng chưa từng trải qua trước đây, có thể vùi lấp đi tất cả lý trí còn xót lại! Không thể khống chế, liên tục thở dốc.
Nàng chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn vô lực, ngọn lửa nơi lồng ngực càng ngày càng thiêu cháy đầu óc nàng thành một mảnh hỗn loạn, ngâm khẽ một tiếng ngồi dậy ôm lấy lưng Lăng Khiêm Hi, giờ phút này đại não đã không còn khả năng điều khiển lý trí cùng thân thể của nàng, ngón tay Hạ Quân Thần dùng lực bấu lấy tấm lưng non mềm của Lăng Khiêm Hi, Lăng Khiêm Hi bị Hạ Quân Thần cào sinh đau, hơi hơi nhíu mày, đình chỉ động tác, một lần nữa Hạ Quân Thần dựa theo động tác Lăng Khiêm Hi xụi lơ nằm lên gạch men sứ.
"Bây giờ chị... Có thể muốn em không?" Hơi thở ẩm nóng của Lăng Khiêm Hi thổi vào bên cổ Hạ Quân Thần, Hạ Quân Thần nhắm hai mắt, gật gật đầu, "Em khó chịu..." Lăng Khiêm Hi đùa nàng sao? Đã làm đến đây còn hỏi nàng vấn đề này? Nàng thật sự khó chịu, cả người lơ lửng như bông, không ngừng truyền yêu cầu về cho đại não, nàng cần được lấp đầy cơ thể trống rỗng này.
"Khó chịu ở đâu?" Lăng Khiêm Hi cố ý giở trò xấu, ngón tay đặt ngoài mật động Hạ Quân Thần chậm rãi vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng nâng đầu ngón tay xoa nhẹ nụ hoa, vẫn chậm chạp không đi vào.
"Em..." Hạ Quân Thần xấu hổ đỏ mặt, quay đầu đi nơi khác không dám nhìn thẳng ánh mắt Lăng Khiêm Hi. Lăng Khiêm Hi bật cười ra tiếng, hẳn là đầu óc mình mộng mị rồi, người ngượng ngùng như nàng làm sao dám nói ra? Cúi đầu hôn xuống cặp môi hơi sưng đỏ mang theo mười phần dụ hoặc, đầu lưỡi cùng lưỡi nàng chơi đùa, quấn lấy chặt chẽ, ngón giữa mảnh khảnh bắt đầu mò mẫm, tìm lối vào bên trong thân thể Hạ Quân Thần.
Lăng Khiêm Hi chuyển động rất nhẹ, sợ làm đau bảo bối trong lòng, nàng từng chịu đựng loại tổn thương kia, không thể để nàng ngày càng sợ hãi chuyện này. Được ngón tay ma lực của Lăng Khiêm Hi lấp đầy khiến Hạ Quân Thần không kiềm được phun ra tiếng rêи ɾỉ khôn ngừng. Cô dừng lại, tay trái sửa lại mái tóc rối bời của Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần mở mắt ra, ánh mắt vô tội trêu người chạm vào ánh mắt tràn ngập tình cảm của Lăng Khiêm Hi, Lăng Khiêm Hi trước mắt nét mặt ửng hồng, một chút mệt mỏi pha lẫn mồ hôi, con ngươi trong veo chứa đựng tình yêu đẹp đến say lòng người.
Khóe miệng Lăng Khiêm Hi hơi gợi lên tiếu ý,gương mặt toát ra yêu thương triền miên vô tận, kéo Hạ Quân Thần vào giữa cơn lốc xoáy, không thể kiềm chế chính mình. "Em muốn nữa không?" Giọng nói mềm nhẹ, ngọt ngào, toát ra vô hạn kiều mị.
Hạ Quân Thần khẽ cắn môi, ngại ngùng gật gật đầu, Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn cô bé trong lòng thẹn thùng, ngón trỏ cùng ngón giữa trượt vào trong mật động Hạ Quân Thần. Hạ Quân Thần nhắm mắt lại, hưởng thụ ôn nhu Lăng Khiêm Hi dành cho nàng, khoảng cách gần như vậy, cuồng nhiệt yêu nàng như thế, trong khoảnh khắc nàng đã triệt để tan chảy.
"A------" Theo tốc độ ngày càng tăng của Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần nhịn không nổi phát ra tiếng than nhẹ. Lăng Khiêm Hi thấy cô bé Hạ Quân Thần dưới thân hoàn toàn điên cuồng cùng mê loạn, nàng dần dần nâng cao giọng bật ra từng tiếng từng tiếng rêи ɾỉ khiến du͙ƈ vọиɠ của Lăng Khiêm Hi chôn vùi toàn bộ lý trí.
Triền miên, thở gấp, kíƈɦ ŧìиɦ, dưới ngọn đèn mờ nhạt trong phòng tắm cơ thể hai người quấn lấy nhau, tình yêu đi đôi du͙ƈ vọиɠ, nụ hoa kiều diễm nở rộ, đẹp đến tận cùng...
==========
Editor: *Khụ khụ* Xấu hổ!!!