Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài

Trái tim từng cơn đau nhói, tựa như bị vô số côn trùng gặm cắn, Lăng Khiêm Hi thống khổ cúi đầu nằm lên quầy bar, tay nắm thành quyền siết chặt. Đối Hạ Quân Thần nói những lời kia, trời biết lòng cô đau đớn nhường nào. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chẳng phải cô nên tin tưởng Hạ Quân Thần sao? Tận mắt thấy thì liền quyết định đó là sự thật? Cô không nên chưa hỏi gì đã vội kết luận! Em ấy đơn thuần, lương thiện như vậy cớ gì làm ra loại chuyện đó?

Lăng Khiêm Hi vỗ mạnh lên trán mình, gấp rút chạy ra ngoài quán bar. Nhất định là cô bị quỷ nhập, bằng không đột nhiên tất cả lý trí lại bay đi mất, hất bỏ toàn bộ tình cảm của các cô. Nói cái quỷ gì? Không muốn gặp lại em, suy nghĩ kiểu gì vậy? Một câu thật nghiêm trọng a!

Đèn xe chiếu vào cửa biệt thự, giương mắt nhìn lên, phòng bên trong một mảnh tối đen, trong lòng Lăng Khiêm Hi căng thẳng cực độ, Tiểu Quân không có ở nhà sao? Hay vẫn còn ngủ? Liếc mắt nhìn thời gian trên di động, đã hơn 4 giờ sáng.

"Tiểu Quân?" Nhấn vào công tắt đèn, toàn bộ căn phòng lập lức sáng lên, nhưng không thấy hình bóng của Hạ Quân Thần.

Hộp nhẫn đè lên một tờ giấy, trên mặt lưu lại những nét chữ tỉ mỉ, ngay ngắn.

[ Khiêm Khiêm: Chị có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, em không có quyền can thiệp. Cám ơn chị đã chăm sóc em đến bây giờ, những ngày ở bên chị chính là thời gian vui vẻ nhất trong đời em. Em không muốn trở thành vướng bận của chị, em đi. Lúc em tới trên người trắng tay, vốn không nên mang theo đồ vật gì, nhưng xin chị tha thứ cho lòng tham và sự ích kỷ của em, em lấy đi một chiếc nhẫn. Bất luận đi xa bao nhiêu, chị vĩnh viễn ở trong trái tim em.

Quân ]

Cuối cùng là một dấu chấm tròn, hình như mặt sau còn viết vài chữ, nhưng đã bị em ấy cố gắng xóa mất. Nước mắt Lăng Khiêm Hi không nhịn được rơi xuống, cô biết được ba chữ đó chắc chắn là [ Em yêu chị ]. Trong cuộc tình này Tiểu Quân vẫn còn rất tự ti, cũng có lẽ là thật sự sợ trở thành vướng bận của cô.

Khắc vào trong lòng, dung hòa ba chữ này vào trong máu, lại bị em ấy hung hăng bôi xóa che giấu như vậy. Lòng của em ấy, nhất định rất đau, rất đau đi!

Lăng Khiêm Hi lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve nó... Cô còn nhớ rõ, vẻ mặt của Hạ Quân Thần dương dương đắc ý khi nói ra ý nghĩa của nàng thiết kế. Hạnh phúc, thật chân thật... Nguyên viễn lưu trường, lại rời khỏi tầm tay cô. Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy hộp nhẫn tùy tiện để vào, lại phát hiện một quyển sổ bằng da, không phải nhật ký của Hạ Quân Thần đây sao?

[Hôm nay là ngày thứ ba tôi vào ở nhà chị Khiêm, khi đi mua đồ ăn cũng ghé mua sổ nhật ký, muốn ghi lại một vài thứ. Tôi biết tôi không thể ở nơi này mãi, cho nên muốn đem mỗi ngày ngọt ngào ghi nhớ thật kỹ vào đây.]

[Trời ạ! Tôi nhận ra, hình như tôi lỡ thích chị Khiêm! Nhưng chị ấy vĩ đại như vậy, có lẽ tôi nên âm thầm giữ trong lòng thôi. Chị ấy rất ít cười, bên trong ánh mắt thản nhiên ấy lại u sầu, thật khiến người ta đau lòng.]

[Thật lâu không viết nhật ký, vết thương trên tay đã lành rồi! Khiêm Khiêm càng ngày cười càng nhiều, một dao này, thật xứng đáng.]

[Tình địch của tôi xuất hiện, rất khó chịu... Mọi chuyện chị ta làm tôi đều nhìn ra, thật ủy khuất. Nhưng tôi làm sao có thể tức giận? Chuyện mất mặt như vậy, Khiêm Khiêm sẽ rất khó xử, vẫn là nhẫn nhịn thôi! Tôi phải tin tưởng chị ấy!]

Lăng Khiêm Hi lật lung tung quyển nhật ký, từng câu từng chữ thật vui vẻ, giờ phút này lại chính là một lưỡi dao sắc bén, khiến cô đau không thở nổi. Cô xụi lơ nằm lên giường, từng giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, tụ lại trên drap giường, ướt đẫm.

Toàn bộ căn nhà, đều tràn ngập hơi thở quen thuộc của Hạ Quân Thần, Tiểu Quân bỏ đi, lòng của cô cũng hoàn toàn trống rỗng.

=====

Xe chậm rãi chạy trên đường, Lăng Khiêm Hi mở to hai mắt đã sưng vì khóc, lo sợ khoảnh khắc vừa nhắm mắt Hạ Quân Thần sẽ rời khỏi tầm mắt cô. Nhưng là, vẫn không có tin tức gì.

Chợ đêm hôm đó, nàng từng không ngượng miệng gọi cô bà chủ, nay giữa dòng người cuồn cuộn lại không còn thân ảnh quen thuộc.

Bờ biển kia, nàng từng thâm tình chân thành nói yêu cô, nay thủy triều lên xuống, tiếng cười vui vẻ đã không còn.

Em ấy đang ở đâu?

Còi ô tô tin tin kêu gào, tiếp đó một tiếng phanh gấp, nước đọng đêm qua còn trên mặt đất bắn đầy người Hạ Quân Thần, mà nàng, cách chiếc xe kia chỉ có nửa bước.

"Muốn chết hả? Đi đường không biết nhìn xe à!" Tài xế ló đầu ra mắng một câu rồi nghênh ngang chạy đi.

Đúng, đúng là hiện tại nàng rất muốn chết!

Sau khi chiếc xe kia rời đi, Bugatti màu xanh lọt vào tầm mắt Hạ Quân Thần, nàng lúng túng xoay người, đợi xe Lăng Khiêm Hi lướt qua nàng mới ngoái đầu nhìn lại, khát vọng đuổi theo vô cùng mãnh liệt, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn động cũng không thể động. Dưa hái xanh không ngọt, giờ phút này nàng có tư cách gì để tiến tới đâu?

Hạ Quân Thần tiếp tục vô định đi về phía trước. Trên đường lớn nước mắt lã chã rơi xuống, mọi người xung quanh đều nhìn nàng bắng ánh mắt kỳ quái, nàng mặc kệ tất cả, dùng mu bàn tay đã sớm dính đầy nước mắt lau lau hai má, dạ dày đói đến quặn đau, thế nhưng nàng không còn cảm giác thèm ăn.

Không biết đã đi bao lâu, nàng chỉ biết cơ thể mình mệt chết đi, mệt chết đi được, sắp gục ngã rồi. Tìm đại một góc ngồi xuống, Hạ Quân Thần che lại đôi mắt đau nhức, nàng không nhớ rõ đã khóc bao nhiêu lần, khóe mắt vừa khô rồi lại ước. Xòe lòng bàn tay ra, vết sẹo vì chắn một dao kia cho Lăng Khiêm Hi vẫn còn, nó từng được nàng gọi là ấn ký tình yêu, sau khi tất cả tan thành mây khói, lại trở thành thứ đáng buồn cười như thế!

Hạ Quân Thần nâng tay, xoa nhẹ đôi môi mình, đầu óc chợt lóe sáng hiện lên nụ cười xinh đẹp của Lăng Khiêm Hi, chị ấy cho nàng sự ấm áp, ôn nhu hôn, những điều mình từng cho rằng tuyệt vời nhất trên đời, chị ấy dành cho bao nhiêu người? Trái tim nàng, bị thương rất đau!

Có lẽ mình chỉ là một con rối bé nhỏ không đáng bận tâm giữa một đám rối, cứ cho rằng nàng cố sức nhón chân hết mức có thể vẫn không với tới được.

Hạ Quân Thần yêu quá cố chấp, rất dốc lòng, một khi nói ra lời ước hẹn chính là cả đời, yêu sâu đậm, thế nào cũng tổn thương. Là Lăng Khiêm Hi đưa nàng khỏi quá khứ tối đen, nàng cho rằng hạnh phúc đã bắt đầu, lại không lường trước được, đây là bắt đầu bi kịch khác.

Thế nhưng, nàng không thể vãn hồi, yêu là yêu! Nếu Lăng Khiêm Hi lựa chọn rời đi, như vậy, nàng sẽ dùng nửa đời còn lại này để hoài niệm về những ngày hạnh phúc tốt đẹp các cô đã từng có.

=====

"Mở cửa! Mở cửa nhanh!"

"Ai vậy? Vừa hơn nửa đêm!" Hạ Khang Dụ ở trần đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người đến là Lăng Khiêm Hi thì vô cùng kinh ngạc, gã vẫn chưa quên chuyện mình bị cô chỉnh đốn, nhìn chằm chằm A Ken phía sau cô, giọng nói run rẩy cảnh giác hỏi, "Cô muốn làm gì?"

"Tiểu Quân có về đây không?" Lăng Khiêm Hi mở miệng, thanh âm phản phất sự mệt mỏi, cô rất mệt!

"Không có, con bé làm sao?" Từ chuyện lần trước đến nay gã cũng không nhận được tin tức gì của Hạ Quân Thần.

Nếu không có về, cô cũng không nhiều lời với Hạ Khang Dụ, đã biết trước đi chuyến này không có kết quả, Hạ Quân Thần không ngốc đến mức trở lại ngôi nhà này.

Nhưng nàng bỏ đi trừ chiếc nhẫn thì thật sự không mang theo gì cả, di động cũng để lại phòng ngủ, quần áo trong ngăn tủ vẫn còn đầy đủ, thậm chí không biết nàng có mang tiền hay không. Hạ Quân Thần đã rời đi được ba ngày, Lăng Khiêm Hi lợi dụng toàn bộ mối quan hệ mình có, Lăng Thiệu Thành, Phạm Duẫn Hách, Tần Tín Lỗi, Tả Dương Kiệt, phát động cả lực lượng cảnh sát, lật tung thành phố H lên, cũng không thấy bóng dáng của nàng, dường như nàng đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.

Rơi vào đường cùng cô mới chạy tới J thị, khi tuyệt vọng con người sẽ cố gắng thử mọi cách. Nhà bà ngoại không có, nhà Hạ Khang Dụ cũng không có. Nhưng, vì sao Hạ Quân Thần lại nhẫn tâm như thế? Nàng thật sự dứt khoát bỏ mình mà đi sao? Một chút tung tích cũng không để lại.

Đến bây giờ, những người được phái đi thăm dò đều không tìm được tin tức gì.

Lăng Khiêm Hi yên lặng ngồi bên cửa sổ, nhớ lại từng đoạn từng đoạn kỷ niệm cùng Hạ Quân Thần, gương mặt khi thì mỉm cười, khi thì buồn chán. Cô không nên nghi ngờ nàng! Hai người ở bên nhau, sự tin tưởng tối thiểu nhất cũng không có, vậy tình cảm kia còn lại gì? Tại sao cô lại hồ đồ như thế! Dựa vào suy đoán của bản thân liền nhận định Hạ Quân Thần phản bội mình. Nhưng mà cái bαo ƈαo sυ kia là ai bỏ vào? Rõ ràng có người muốn hãm hại nàng! Tình yêu các cô tan vỡ, ai là người có lợi nhất? Nghĩ đến điều này, con ngươi Lăng Khiêm Hi ngày càng băng lãnh, ngực không khỏi chua xót, cô chính là kẻ vô cùng ngu xuẩn.

"Khiêm Khiêm." Lăng Khiêm Hi bị một tiếng quát to kéo về thực tại, tưởng có tin tức gì, lại thấy một mình Lăng Thiệu Thành đi đến, sự chờ mong trong nháy mắt sụp đổ.

"Chú..." Tầm mắt của cô dừng ở khuôn mặt già đi vài phần của Lăng Thiệu Thành, ánh mắt lại như vô định thả vào hư vô, ngập ngừng mở miệng nói, "Con xin lỗi..."

Lăng Thiệu Thành nặng nề thở dài, vỗ vỗ vai Lăng Khiêm Hi, "Con gái, đừng quá lo lắng, rồi sẽ có cách."

Lăng Khiêm Hi không nhịn được xúc động, nhào vào trong lòng Lăng Thiệu Thành, chú tín nhiệm mình nhiều như vậy, đồng ý giao con gái bị thất lạc nhiều năm cho mình, nhưng chính mình lại đánh mất Tiểu Quân.

"Chú đã đăng tin tìm người trên các tờ báo lớn, từ từ tìm, nhất định sẽ có kết quả." Lăng Thiệu Thành đau lòng vỗ vỗ lưng Lăng Khiêm Hi, nói lời an ủi. Nhiều ngày tìm kiếm như vậy vẫn không được gì, ông cũng sốt ruột, nhưng có thể làm gì khác? Hạ Quân Thần không dùng chứng minh thư để thuê phòng khách sạn, cũng không ai bắt gặp được nàng.

Tìm người này, chính là mò kim đáy bể!

Hạ Quân Thần rời đi người ba ruột vô cùng yêu thương mình, thậm chí không trở về nhà bà ngoại, quyết tâm ra đi của nàng rất kiên định! Có thể hiểu, trái tim nàng đã bị thương đến mức nào.

"Muộn rồi, nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai mới có sức ra ngoài đi tìm Tiểu Quân." Nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của Lăng Khiêm Hi, ông còn có thể nói gì nữa? Cô bé này thật sự yêu con gái ông rất nhiều!

"Được, con tiễn chú."

Lăng Thiệu Thành khoát tay, "Không cần, con lo đi nghỉ ngơi thật tốt là được."

Nhìn bóng dáng chú đã đi xa, ánh mắt sắc bén của Lăng Khiêm Hi hiện lên. Xoa xoa huyệt thái dương, gọi điện thoại cho Giang Ức Quân, hẹn cô ta đi uống cà phê, buồn cười cô ta lại tin là thật, trong giọng nói không nén được sự hưng phấn.

=====

Editor: Đề xuất cho mọi người một bài hát mà ai cũng biết nha. Mình để ở đầu chương ấy. Vì vô tình edit chương này lại nghe được câu "Nặng lời nhau đau vỡ trái tim người tổn thương đi rồi..."

Trái tim từng cơn đau nhói, tựa như bị vô số côn trùng gặm cắn, Lăng Khiêm Hi thống khổ cúi đầu nằm lên quầy bar, tay nắm thành quyền siết chặt. Đối Hạ Quân Thần nói những lời kia, trời biết lòng cô đau đớn nhường nào. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chẳng phải cô nên tin tưởng Hạ Quân Thần sao? Tận mắt thấy thì liền quyết định đó là sự thật? Cô không nên chưa hỏi gì đã vội kết luận! Em ấy đơn thuần, lương thiện như vậy cớ gì làm ra loại chuyện đó?

Lăng Khiêm Hi vỗ mạnh lên trán mình, gấp rút chạy ra ngoài quán bar. Nhất định là cô bị quỷ nhập, bằng không đột nhiên tất cả lý trí lại bay đi mất, hất bỏ toàn bộ tình cảm của các cô. Nói cái quỷ gì? Không muốn gặp lại em, suy nghĩ kiểu gì vậy? Một câu thật nghiêm trọng a!

Đèn xe chiếu vào cửa biệt thự, giương mắt nhìn lên, phòng bên trong một mảnh tối đen, trong lòng Lăng Khiêm Hi căng thẳng cực độ, Tiểu Quân không có ở nhà sao? Hay vẫn còn ngủ? Liếc mắt nhìn thời gian trên di động, đã hơn 4 giờ sáng.

"Tiểu Quân?" Nhấn vào công tắt đèn, toàn bộ căn phòng lập lức sáng lên, nhưng không thấy hình bóng của Hạ Quân Thần.

Hộp nhẫn đè lên một tờ giấy, trên mặt lưu lại những nét chữ tỉ mỉ, ngay ngắn.

[ Khiêm Khiêm: Chị có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình, em không có quyền can thiệp. Cám ơn chị đã chăm sóc em đến bây giờ, những ngày ở bên chị chính là thời gian vui vẻ nhất trong đời em. Em không muốn trở thành vướng bận của chị, em đi. Lúc em tới trên người trắng tay, vốn không nên mang theo đồ vật gì, nhưng xin chị tha thứ cho lòng tham và sự ích kỷ của em, em lấy đi một chiếc nhẫn. Bất luận đi xa bao nhiêu, chị vĩnh viễn ở trong trái tim em.

Quân ]

Cuối cùng là một dấu chấm tròn, hình như mặt sau còn viết vài chữ, nhưng đã bị em ấy cố gắng xóa mất. Nước mắt Lăng Khiêm Hi không nhịn được rơi xuống, cô biết được ba chữ đó chắc chắn là [ Em yêu chị ]. Trong cuộc tình này Tiểu Quân vẫn còn rất tự ti, cũng có lẽ là thật sự sợ trở thành vướng bận của cô.

Khắc vào trong lòng, dung hòa ba chữ này vào trong máu, lại bị em ấy hung hăng bôi xóa che giấu như vậy. Lòng của em ấy, nhất định rất đau, rất đau đi!

Lăng Khiêm Hi lấy nhẫn ra, đeo vào ngón áp út, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve nó... Cô còn nhớ rõ, vẻ mặt của Hạ Quân Thần dương dương đắc ý khi nói ra ý nghĩa của nàng thiết kế. Hạnh phúc, thật chân thật... Nguyên viễn lưu trường, lại rời khỏi tầm tay cô. Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy hộp nhẫn tùy tiện để vào, lại phát hiện một quyển sổ bằng da, không phải nhật ký của Hạ Quân Thần đây sao?

[Hôm nay là ngày thứ ba tôi vào ở nhà chị Khiêm, khi đi mua đồ ăn cũng ghé mua sổ nhật ký, muốn ghi lại một vài thứ. Tôi biết tôi không thể ở nơi này mãi, cho nên muốn đem mỗi ngày ngọt ngào ghi nhớ thật kỹ vào đây.]

[Trời ạ! Tôi nhận ra, hình như tôi lỡ thích chị Khiêm! Nhưng chị ấy vĩ đại như vậy, có lẽ tôi nên âm thầm giữ trong lòng thôi. Chị ấy rất ít cười, bên trong ánh mắt thản nhiên ấy lại u sầu, thật khiến người ta đau lòng.]

[Thật lâu không viết nhật ký, vết thương trên tay đã lành rồi! Khiêm Khiêm càng ngày cười càng nhiều, một dao này, thật xứng đáng.]

[Tình địch của tôi xuất hiện, rất khó chịu... Mọi chuyện chị ta làm tôi đều nhìn ra, thật ủy khuất. Nhưng tôi làm sao có thể tức giận? Chuyện mất mặt như vậy, Khiêm Khiêm sẽ rất khó xử, vẫn là nhẫn nhịn thôi! Tôi phải tin tưởng chị ấy!]

Lăng Khiêm Hi lật lung tung quyển nhật ký, từng câu từng chữ thật vui vẻ, giờ phút này lại chính là một lưỡi dao sắc bén, khiến cô đau không thở nổi. Cô xụi lơ nằm lên giường, từng giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, tụ lại trên drap giường, ướt đẫm.

Toàn bộ căn nhà, đều tràn ngập hơi thở quen thuộc của Hạ Quân Thần, Tiểu Quân bỏ đi, lòng của cô cũng hoàn toàn trống rỗng.

=====

Xe chậm rãi chạy trên đường, Lăng Khiêm Hi mở to hai mắt đã sưng vì khóc, lo sợ khoảnh khắc vừa nhắm mắt Hạ Quân Thần sẽ rời khỏi tầm mắt cô. Nhưng là, vẫn không có tin tức gì.

Chợ đêm hôm đó, nàng từng không ngượng miệng gọi cô bà chủ, nay giữa dòng người cuồn cuộn lại không còn thân ảnh quen thuộc.

Bờ biển kia, nàng từng thâm tình chân thành nói yêu cô, nay thủy triều lên xuống, tiếng cười vui vẻ đã không còn.

Em ấy đang ở đâu?

Còi ô tô tin tin kêu gào, tiếp đó một tiếng phanh gấp, nước đọng đêm qua còn trên mặt đất bắn đầy người Hạ Quân Thần, mà nàng, cách chiếc xe kia chỉ có nửa bước.

"Muốn chết hả? Đi đường không biết nhìn xe à!" Tài xế ló đầu ra mắng một câu rồi nghênh ngang chạy đi.

Đúng, đúng là hiện tại nàng rất muốn chết!

Sau khi chiếc xe kia rời đi, Bugatti màu xanh lọt vào tầm mắt Hạ Quân Thần, nàng lúng túng xoay người, đợi xe Lăng Khiêm Hi lướt qua nàng mới ngoái đầu nhìn lại, khát vọng đuổi theo vô cùng mãnh liệt, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh trên mặt đất, muốn động cũng không thể động. Dưa hái xanh không ngọt, giờ phút này nàng có tư cách gì để tiến tới đâu?

Hạ Quân Thần tiếp tục vô định đi về phía trước. Trên đường lớn nước mắt lã chã rơi xuống, mọi người xung quanh đều nhìn nàng bắng ánh mắt kỳ quái, nàng mặc kệ tất cả, dùng mu bàn tay đã sớm dính đầy nước mắt lau lau hai má, dạ dày đói đến quặn đau, thế nhưng nàng không còn cảm giác thèm ăn.

Không biết đã đi bao lâu, nàng chỉ biết cơ thể mình mệt chết đi, mệt chết đi được, sắp gục ngã rồi. Tìm đại một góc ngồi xuống, Hạ Quân Thần che lại đôi mắt đau nhức, nàng không nhớ rõ đã khóc bao nhiêu lần, khóe mắt vừa khô rồi lại ước. Xòe lòng bàn tay ra, vết sẹo vì chắn một dao kia cho Lăng Khiêm Hi vẫn còn, nó từng được nàng gọi là ấn ký tình yêu, sau khi tất cả tan thành mây khói, lại trở thành thứ đáng buồn cười như thế!

Hạ Quân Thần nâng tay, xoa nhẹ đôi môi mình, đầu óc chợt lóe sáng hiện lên nụ cười xinh đẹp của Lăng Khiêm Hi, chị ấy cho nàng sự ấm áp, ôn nhu hôn, những điều mình từng cho rằng tuyệt vời nhất trên đời, chị ấy dành cho bao nhiêu người? Trái tim nàng, bị thương rất đau!

Có lẽ mình chỉ là một con rối bé nhỏ không đáng bận tâm giữa một đám rối, cứ cho rằng nàng cố sức nhón chân hết mức có thể vẫn không với tới được.

Hạ Quân Thần yêu quá cố chấp, rất dốc lòng, một khi nói ra lời ước hẹn chính là cả đời, yêu sâu đậm, thế nào cũng tổn thương. Là Lăng Khiêm Hi đưa nàng khỏi quá khứ tối đen, nàng cho rằng hạnh phúc đã bắt đầu, lại không lường trước được, đây là bắt đầu bi kịch khác.

Thế nhưng, nàng không thể vãn hồi, yêu là yêu! Nếu Lăng Khiêm Hi lựa chọn rời đi, như vậy, nàng sẽ dùng nửa đời còn lại này để hoài niệm về những ngày hạnh phúc tốt đẹp các cô đã từng có.

=====

"Mở cửa! Mở cửa nhanh!"

"Ai vậy? Vừa hơn nửa đêm!" Hạ Khang Dụ ở trần đi ra mở cửa, khi nhìn thấy người đến là Lăng Khiêm Hi thì vô cùng kinh ngạc, gã vẫn chưa quên chuyện mình bị cô chỉnh đốn, nhìn chằm chằm A Ken phía sau cô, giọng nói run rẩy cảnh giác hỏi, "Cô muốn làm gì?"

"Tiểu Quân có về đây không?" Lăng Khiêm Hi mở miệng, thanh âm phản phất sự mệt mỏi, cô rất mệt!

"Không có, con bé làm sao?" Từ chuyện lần trước đến nay gã cũng không nhận được tin tức gì của Hạ Quân Thần.

Nếu không có về, cô cũng không nhiều lời với Hạ Khang Dụ, đã biết trước đi chuyến này không có kết quả, Hạ Quân Thần không ngốc đến mức trở lại ngôi nhà này.

Nhưng nàng bỏ đi trừ chiếc nhẫn thì thật sự không mang theo gì cả, di động cũng để lại phòng ngủ, quần áo trong ngăn tủ vẫn còn đầy đủ, thậm chí không biết nàng có mang tiền hay không. Hạ Quân Thần đã rời đi được ba ngày, Lăng Khiêm Hi lợi dụng toàn bộ mối quan hệ mình có, Lăng Thiệu Thành, Phạm Duẫn Hách, Tần Tín Lỗi, Tả Dương Kiệt, phát động cả lực lượng cảnh sát, lật tung thành phố H lên, cũng không thấy bóng dáng của nàng, dường như nàng đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi.

Rơi vào đường cùng cô mới chạy tới J thị, khi tuyệt vọng con người sẽ cố gắng thử mọi cách. Nhà bà ngoại không có, nhà Hạ Khang Dụ cũng không có. Nhưng, vì sao Hạ Quân Thần lại nhẫn tâm như thế? Nàng thật sự dứt khoát bỏ mình mà đi sao? Một chút tung tích cũng không để lại.

Đến bây giờ, những người được phái đi thăm dò đều không tìm được tin tức gì.

Lăng Khiêm Hi yên lặng ngồi bên cửa sổ, nhớ lại từng đoạn từng đoạn kỷ niệm cùng Hạ Quân Thần, gương mặt khi thì mỉm cười, khi thì buồn chán. Cô không nên nghi ngờ nàng! Hai người ở bên nhau, sự tin tưởng tối thiểu nhất cũng không có, vậy tình cảm kia còn lại gì? Tại sao cô lại hồ đồ như thế! Dựa vào suy đoán của bản thân liền nhận định Hạ Quân Thần phản bội mình. Nhưng mà cái bαo ƈαo sυ kia là ai bỏ vào? Rõ ràng có người muốn hãm hại nàng! Tình yêu các cô tan vỡ, ai là người có lợi nhất? Nghĩ đến điều này, con ngươi Lăng Khiêm Hi ngày càng băng lãnh, ngực không khỏi chua xót, cô chính là kẻ vô cùng ngu xuẩn.

"Khiêm Khiêm." Lăng Khiêm Hi bị một tiếng quát to kéo về thực tại, tưởng có tin tức gì, lại thấy một mình Lăng Thiệu Thành đi đến, sự chờ mong trong nháy mắt sụp đổ.

"Chú..." Tầm mắt của cô dừng ở khuôn mặt già đi vài phần của Lăng Thiệu Thành, ánh mắt lại như vô định thả vào hư vô, ngập ngừng mở miệng nói, "Con xin lỗi..."

Lăng Thiệu Thành nặng nề thở dài, vỗ vỗ vai Lăng Khiêm Hi, "Con gái, đừng quá lo lắng, rồi sẽ có cách."

Lăng Khiêm Hi không nhịn được xúc động, nhào vào trong lòng Lăng Thiệu Thành, chú tín nhiệm mình nhiều như vậy, đồng ý giao con gái bị thất lạc nhiều năm cho mình, nhưng chính mình lại đánh mất Tiểu Quân.

"Chú đã đăng tin tìm người trên các tờ báo lớn, từ từ tìm, nhất định sẽ có kết quả." Lăng Thiệu Thành đau lòng vỗ vỗ lưng Lăng Khiêm Hi, nói lời an ủi. Nhiều ngày tìm kiếm như vậy vẫn không được gì, ông cũng sốt ruột, nhưng có thể làm gì khác? Hạ Quân Thần không dùng chứng minh thư để thuê phòng khách sạn, cũng không ai bắt gặp được nàng.

Tìm người này, chính là mò kim đáy bể!

Hạ Quân Thần rời đi người ba ruột vô cùng yêu thương mình, thậm chí không trở về nhà bà ngoại, quyết tâm ra đi của nàng rất kiên định! Có thể hiểu, trái tim nàng đã bị thương đến mức nào.

"Muộn rồi, nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai mới có sức ra ngoài đi tìm Tiểu Quân." Nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách này của Lăng Khiêm Hi, ông còn có thể nói gì nữa? Cô bé này thật sự yêu con gái ông rất nhiều!

"Được, con tiễn chú."

Lăng Thiệu Thành khoát tay, "Không cần, con lo đi nghỉ ngơi thật tốt là được."

Nhìn bóng dáng chú đã đi xa, ánh mắt sắc bén của Lăng Khiêm Hi hiện lên. Xoa xoa huyệt thái dương, gọi điện thoại cho Giang Ức Quân, hẹn cô ta đi uống cà phê, buồn cười cô ta lại tin là thật, trong giọng nói không nén được sự hưng phấn.

=====

Editor: Đề xuất cho mọi người một bài hát mà ai cũng biết nha. Mình để ở đầu chương ấy. Vì vô tình edit chương này lại nghe được câu "Nặng lời nhau đau vỡ trái tim người tổn thương đi rồi..."
Nhấn Mở Bình Luận