"Tiểu Quân, đó giờ em có thấy ai cầm chìa khóa mà vào nhầm phòng chưa?" Lăng Khiêm Hi thưởng thức mái tóc dài nhu thuận của Hạ Quân Thần, giống như đang rất thắc mắc mà hỏi.
"Nếu như kẻ đó cố tình muốn đi nhầm, nếu không thì không còn khả năng khác." Hạ Quân Thần cười cười, con ngươi trong suốt như không thể hiểu rõ, nhưng trong lời nói lại mang hàm nghĩa khác "Phòng Tiểu Tuyết hình như ở sát vách, nếu bây giờ mà em hét lên thảm thiết, chị đoán xem chị ấy có thể chạy sang đây không?"
"Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hạ Quân Thần gật đầu, vừa muốn mở miệng la lên thất thanh thì Bao Tử vội vã chạy tới, đưa tay chặn miệng nàng lại.
"Bao Tử Dục, cậu dám lấy móng vuốt của cậu đụng vào Tiểu Quân, có tin bây giờ tôi đá cậu bay xuống lầu hay không?" Lăng Khiêm Hi quét mắt nhìn hắn, thuận tay nắm cái gối ném vào người Bao Tử "Còn không nhanh về phòng bồi Tiểu Tuyết."
Bao Tử ôm lấy gối đầu, bất đắc dĩ nhún nhún vai, vừa định bước đi thì dưới chân bị vật gì ngán lại, cả người trong thoáng chốc vẫy chào mặt sàn "Á ——"
Theo tiếng la thảm này, Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần hai người mở to mắt thưởng thức màn tấu hài. Bao Tử hiện tại không phải là tự minh chứng cho câu nói trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao?
"Chê cười rồi chê cười rồi..." Bao Tử từ mặt sàn đứng lên, nén đau sờ sờ ngực. Trong mắt có gì đó lóe lên, cú té này đúng là đau thiệt! Đau chết đi được!
"Chê cười cũng không sao đâu a, nhưng mà... vấn đề này không thể bỏ qua được, iphone 7 gần đây không phải sắp bày bán trên thị trường rồi sao? Tới lúc đó anh mua đền cho tôi một cái là xong rồi." Hạ Quân Thần cười hì hì chỉ vào đầu sỏ gây ra tai nạn —— điện thoại của nàng!
Bao Tử sửng sốt một lát, sao hắn thấy Hạ Quân Thần cười như thế không có chút hảo ý nào vậy? Hắn hiện tại là kẻ câm ăn hoàng liên a! Máy móc gật gật đầu, rất nhanh mở toang cửa bay ra ngoài.
"Bánh mì, sữa, cháo hoa, thêm cái trứng nữa, vừa dinh dưỡng vừa tốt cho sức khỏe." Hồ Ngạo Tuyết thư thư phục phục dựa lưng vào ghế, nuốt cháo hoa Bao Tử đút cho "Bao Bao, trán của anh sao lại sưng lên?" Cô nghi ngờ sờ sờ lên cục u "Không đúng, tối qua em không có đá anh a!"
"A... Là anh không cẩn thận tự té." Bao Tử như khí cầu bị tiết khí vô lực tựa trên ghế, bây giờ cả người hắn chỗ nào cũng đau nhức!
Hồ Ngạo Tuyết nghiên đầu trầm tư, đột nhiên mở miệng nói "Thật sao? Nửa đêm hôm qua em còn mơ thấy anh bị truy sát, còn nghe kêu la rất thảm thiết, hảo mộng chân thật nha!"
"Phốc ——" Hạ Quân Thần tự nhiên không kiềm nén được, sữa trong miệng toàn bộ đều phun ra đầy mặt Bao Tử đang ngồi đối diện.
"Xin lỗi xin lỗi." Nàng ngừng cười, cuống quít rút khăn giấy lau mặt cho Bao Tử.
"Tiểu Quân em sao vậy?" Nhìn thấy tràng cảnh khảm khóc ngay trước mắt, Hồ Ngạo Tuyết mới trở lại hiện tại.
"Còn có thể sao nữa? Có người nằm mơ giống cậu." Lăng Khiêm Hi cười đến phá lệ kiều mị, ý vị thâm trường nói.
"Hả?" Hồ Ngạo Tuyết ngây ngốc, cô có ý gì? Là chơi đạo mộng không gian sao? Nhưng mà giấc mơ này hình như không có giá trị gì để đánh cắp nha!
"Vợ à, anh về phòng rửa mặt trước, tóc bù xù hết rồi, không được hay cho lắm." Chiến hỏa dường như sắp lan tràn, Bao Tử cấp tốc kéo ghế lùi người. Hôm nào phải hảo hảo đi luyện quyền Taekwondo để luyện thân thủ cho thỏa đáng, làm đau vợ còn khiến cho bản thân cả người cũng đau thì không xong rồi.
"Khiêm Khiêm, vừa rồi cậu nói có người nằm mơ giống mình? Là ai a?"
Hạ Quân Thần trợn tròn mắt, nữ nhân này cũng quá không hiểu chuyện rồi! Cư nhiên tình hình hiện tại thế này mà còn đang trầm tư chuyện kia! Không biết quan tâm lão công nhà mình, cũng khó trách hắn chạy nhầm phòng cô cũng không hay biết.
"Tôi không có mơ thấy Bao Tử bị truy sát a, nhưng tiếng kêu thảm thiết kia thật ra lại làm cho tôi nhớ tới một đoạn ký ức thật mới mẻ. Hắc hắc!" Phạm Duẫn Hách, tư thái ưu nhã uống cháo nhưng cũng không quên gây thêm loạn.
"Phạm thiếu gia, không thể nói bậy như vâyh được, Bao Tử không có cố tình vào sai phòng!" Lăng Khiêm Hi [lơ đểnh] trừng Phạm Duẫn Hách.
"Vào nhầm phòng?" Thanh âm Hồ Ngạo Tuyết rõ ràng đề cao lên không ít, ánh mắt quét qua mấy người đang ngồi.
"Cái gì mình cũng không biết." Chu Hàm xé bánh mì, đầu tiên là phủi sạch quan hệ. Cô là vô tội nhất, chỉ làm khán giả mà thôi.
"Tiểu Tuyết, cô không nghĩ là Bao Tử có hứng thú với tôi chứ?" Phạm Duẫn Hách cười cười, không sợ chết tặng cho Hồ Ngạo Tuyết một cái mị nhãn.
Lăng Khiêm Hi hợp thời đứng ra hoà giải, "Được rồi! Tiểu Tuyết, cậu tha cho Bao Tử lần này đi. Cậu ta vào phòng không có gõ cửa, có lẽ là cho rằng người nằm trên giường chính là cậu."
"Bao Tử chết tiệt! Anh phải giải thích rõ cho tôi!" Hồ Ngạo Tuyết đứng phăng dậy, đi tới cầu thang hướng thẳng lên lầu.
Hạ Quân Thần chụp ót xoa xoa, Bao Tử huynh, huynh hãy tự cầu phúc cho mình! Lần tới kết giao bằng hữu nhớ phải chọn cho kỹ, cả đám hồ bằng cẩu hữu này đều là bọn bỏ đá xuống giếng.
"Này, các người nói thử lần này sẽ là bão cấp mấy?" Chu Hàm đang nhìn cầu thang quay lại hỏi.
Phạm Duẫn Hách sờ sờ cái bụng đã ăn no, bình tĩnh mà trả lời "Cấp 12."
Vừa dứt lời, trên lầu truyền tới âm thanh bùm bụp chát chát, trong không gian rộng lớn vọng lại.
"Cấp 12? So với lúc này sao? Bộ pháp cửu âm bạch cốt trảo kia của Tiểu Tuyết, chậc chậc chậc! Tôi thấy so với địa chấn, núi lửa phun trào, đất đá rửa trôi mới có thể sánh bằng." Chu Hàm vỗ vỗ bàn chắc chắn.
"Các người đấy!" Lăng Khiêm Hi nhìn Hạ Quân Thần, ôn nhu cười cười "Ăn no rồi? Đi thôi
"Ừm." Hạ Quân Thần kéo tay Lăng Khiêm Hi đi đến cửa, tiếng choảng nhau từ trong nhà thỉnh thoảng bay vào màng nhĩ của nàng. Mẹ ơi! Lần tới có cho tiền cũng không dám đi đấu với nữ nhân này, nàng và Lăng Khiêm Hi căn bản không cùng một đẳng cấp. Lăng Khiêm Hi nếu như là Thái thượng lão quân, nàng cơ bản chỉ là tiên đan xui xẻo kia thôi, chờ ngày bị cô luyện đi!
Hạ Quân Thần mềm như bông ngồi trên bàn làm việc. Nhìn Lăng Khiêm Hi ở đối diện không ngừng gõ gõ đánh đánh lên bàn phím máy tính, hoặc là nghe điện thoại hoặc là ký tên lên văn kiện. Nghiêm túc làm việc, cô tự tin là có phương pháp và mưu tính của mình cùng với khí phách bễ nghễ. Sự thành thục giỏi giang của cô được tôi luyện từ trọng trách mà ra, một người đảm nhiệm toàn bộ vận chuyển và buôn bán của tập đoàn, thật sự là không dễ dàng.
Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ, Thẩm Hạo Nhiên đi vào nói "Lăng tổng, phó tổng Âu Hoa Đào đang chờ ở đại sảnh."
"Ừ, tôi biết rồi." Lăng Khiêm Hi liếc nhìn sang notebook ghi chú thời gian sau đó tắt máy tính. Đứng dậy đi vòng ra đến trước mặt Hạ Quân Thần, sờ sờ đầu nàng "Tiểu dưa ngốc, em ngoan ngoãn một mình đợi ở đây, tan sở chúng ta cùng nhau đi mua đồ về nhà nấu cơm."
"Ờ..." Hạ Quân Thần ngáp một cái, lười biếng gật gật đầu.
Cửa văn phòng răng rắc một tiếng bị đóng lại, Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, định tiếp tục ngủ, con mắt lại chuyển đến điện thoại đang nằm một bên, nhất thời nổi lên một ý niệm trong đầu.
"A, xin chào, tôi là Dương Phàm bộ phận maketing." Dương Phàm đem điện thoại kẹp bên tai, lật xem bản kế hoạch chiến lược sản phẩm. Nhưng có gì đó không đúng! Dãy số này là điện thoại nội bộ mà!
"Tiểu Dương đúng không?" Đến văn phòng tổng tài một chuyến." Hạ Quân Thần môi không thể không giương lên nhưng vẫn cố nén ý cười.
"A? Dạ..." Dương Phàm treo điện thoại, sửng sốt hơn mười giây. Giọng nói kia không phải của Lăng tổng a! Nhưng nghe tới lại thấy rất quen thuộc.
Đinh một tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất. Dương Phàm thấp thỏm chỉnh lý trang phục, bước ra khỏi thang máy. Trước cửa văn phòng tổng tài đang có một người đứng đó từ lâu đang định gõ cửa.
"Tiểu nhu?"
"A phàm?"
"Cậu cũng ở chỗ này?" Hai người chạm mặt nhau, đại khái đã đoán được đại bài vội vàng gọi hai người các cô đến là ai. Thảo nào giọng nói lại nghe quen tai như vậy.
Hạ Quân Thần bưng ly cà phê, đứng trước cửa kính lớn, nhìn xuống xe cộ và đoàn người nhỏ như kiến vội vã trên đường, có chút xuất thần.
"Cho hỏi chúng tôi có thể vào không?" Hai người này tốc độ còn rất nhanh. Hạ Quân Thần di đến bàn làm việc, ngồi lên ghế của mình, thanh thanh nói "Mời vào."
Đáp ứng xong, lúc này hai người ở ngoài mới đẩy cửa đi vào, thấy lúc này mới đẩy cửa mà vào, nhìn thấy Hạ Quân Thần hai tay giao điệp đặt trên bàn, sống lưng thẳng tắp ngồi vào vị trí tổng tài.
"Đại tỷ, lần sau mà có gọi chúng tôi tới làm ơn đừng dùng máy bàn riêng của lão bản được không?" Thấy Lăng Khiêm Hi không ở đây, hai người cũng phóng khoáng hơn.
"Người ta nhớ các người thôi, cái này là do quá độ nhớ nhung tạo nên hành vi không được bình thường." Hạ Quân Thần le lưỡi, cười đên nói chuyện cũng ngây ngô. "Dạo này ổn chứ?"
"Xem như ổn đi, bù qua đắp lại. Gia đình cũng hoà thuận, an khang hạnh phúc. Không giống ai kia sự nghiệp tình yêu đều đắc ý." Dương Phàm cố ý nói lòi chua ngoa.
"Ai kia đang ước ao đố kị sao?" Hạ Quân Thần đô đô miệng đáp trả."
"Con bé chết tiệt, hai năm biến mất biệt vô âm tín, không biết là hai chúng tôi sẽ lo lắng sao?" Dư Uyển Nhu nắm chặt tay Hạ Quân Thần phàn nàn. Còn xem hai người là tỷ muội không chứ? Ủy khuất thương tâm, cái gì cũng không nói được chỉ biết nghẹn lấy.
"Sao chứ, lúc đó nếu như em nói với chúng tôi sự tình cụ thể, chúng tôi khẳng định sẽ tìm Lăng Khiêm Hi tính sổ. Bị đuổi việc thì sao? Thất nghiệp thì sao? Cùng lắm thì tìm việc lần nữa. Bạn bè mới là cả đời!" Dương Phàm trong lòng đầy căm phẫn.
"Được rồi, hai người đó, thiệt là..." Mũi Hạ Quân Thần hơi chua xót, nàng thực sự bị [thông báo] này làm cho cảm động.
"Đứa ngốc, không được khóc, để Lăng tổng thấy, còn tưởng là hai người chúng tôi làm gì em đó!" Dương Phàm nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Quân Thần, vừa yêu thương lại vừa buồn cười, nhéo nhéo mặt nàng, ôn nhu hống nàng.
Hạ Quân Thần hít hít mũi, nghẹn nửa ngày, xong toát ra một câu "Chị mới là đứa ngốc."
Cho đến khi Lăng Khiêm Hi gặp khách xong trở về phòng làm việc thì đã qua giờ tan sở hơn nửa tiếng. Cô chỉnh ý lại tư liệu trên bàn rồi cùng Hạ Quân Thần sóng vai đi xuống đại sảnh lầu một.
"Khiêm Khiêm." Hạ Quân Thần dừng lại ở trước cửa tòa nhà, tay đưa vào túi, len lén liếc nhìn Lăng Khiêm Hi.
"Hửm?" Lăng Khiêm Hi không nói gì nhìn Hạ Quân Thần, nha đầu này cười ngây ngôi như vậy làm gì?
"Nghiêm túc tuyên bố với chị một sự kiện! Em quyết định sẽ xé bỏ khế ước bán thán của chị." Có cái khế ước bán thân này, nàng cảm thấy bản thân ngày càng xấu xa. Từ khi ngộ ra Thái thượng lão quân với tiên đan xui xẻo kia quả là hiện thực tàn khốc, nàng không muốn giữ lại mầm họa này.
"Xử lý ngay tại chỗ." Lăng Khiêm Hi cười cười, tiểu gia hỏa có thể tự giác ngộ đúng là hiếm thấy.
Hạ Quân Thần móc tờ khế ước, cầm trong tay giơ lên, bĩu môi, muốn xuống tay nhưng có chút luyến tiếc. Thật muốn giữ nó lại.
Làm tiêu bản vẫn không tồi mà, lâu lâu có thể lấy ra quảng cáo rùm beng chiến tích của bản thân. Nhất đinh phải xé nó sao?
"Aiz? Đừng bay mà——" Đang không để ý, tờ khế ước trong tay thình lình bị gió thổi bay đi. Đúng là gặp quỷ, đang mùa hè gió ở đâu tới vậy? Nội dung khế ước này mà bị người khác nhìn thấy sẽ rất khó lường!
Hạ Quân Thần chạy đuổi theo tờ khế ước, cơ thể nhỏ bé nhảy lên, quơ quơ tay nhưng vẫn không bắt được. Lăng Khiêm Hi hết chỗ nói, nha đầu này không phải muốn hủy bỏ khế ước a? Rõ ràng là thay đổi biện pháp đúng là hại nàng!
Mắt thấy tờ giấy bay đến trước mặt một cô bé, Hạ Quân Thần chạy nhanh đến, ngồi xổm trước mặt cô bé "Tiểu bằng hữu, đưa cái này lại cho chị ha?" Nàng nhìn cô bé trước mặt này, tóc ngắn xinh đẹp như búp bê. Mắt to trong suốt thuần khuyết, đôi mắt chớp chớp toát ra vẻ sự linh động của trẻ con.
"Cho chị thì có thể, nhưng mà chị phải lấy kẹo que đổi nó với em." Thanh âm non nớt vang lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tờ khế ước bán thân.
"Tiểu bằng hữu, ngoan, đưa cho chị nha, xong rồi chị liền dẫn em đi mua kẹo."
Còn tuổi nhỏ cư nhiên lại tinh ranh như thế!
"Oa oa, em tên gì?" Lăng Khiêm Hi khom lưng, hơi híp mắt đáng giá tiểu tinh linh này.
"Chị gọi là Quả Quả đi." Quả Quả nhếch miệng cười, trên gương mặt mũm mĩm hiện ra tiểu má lúm đồng tiền, thật là đáng yêu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Quả Quả âm hiểm long trọng lên sân khấu, âm hiểm gặt hái, có hay không! Có hay không có!!?