Bởi vì Cảnh mẹ không yên tâm, cho nên kêu Lạc Kim Vũ cùng Cảnh Gia Dịch lại kiểm tra thêm lần nữa, đặc biệt là nghe tin Cảnh Gia Dịch bị cho uống thuốc ngủ, cho dù đã rửa sạch dạ dày, nhưng rốt cuộc cũng đã thấm vào người, lo lắng không biết có dư chứng gì không, liền dứt khoát để hai người nằm chung phòng bệnh với Cảnh Tư Hàn để tiện chăm sóc quan sát.
Cảnh Gia Dịch chỉ mới có hai tuổi mấy, hết tháng sau mới chính thức tròn ba tuổi, đột nhiên gặp biến cố lớn như vậy, bị chính "Bà ngoại" của mình cưỡng chế bắt cóc từ trong nhà, trong vòng một ngày liên tiếp xoay quanh ở những nơi không tốt, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không sợ hãi là không có khả năng.
Thời điểm mới tỉnh lại đã khóc không dừng được, sau lại Lạc Kim Vũ thật vất vả mới dỗ ngủ được, tỉnh lại thì đã nhìn thấy ba ba bị thương nằm một chỗ không thể động đậy, lo lắng lấn áp sợ hãi. Nhưng chờ tới buổi tối, bé nằm ở trên giường bệnh, nắm chặt chăn, rõ ràng đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn chống chọi, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ, như thế nào cũng không muốn ngủ.
Lạc Kim Vũ dùng miếng bông gòn thấm nước khoáng lau môi Cảnh Tư Hàn, quay người lại nhìn thấy con trai đang nhấp nháy nhấp nháy đôi mắt nhìn cô.
"Mommy xong việc rồi sao? Con, con muốn ngủ chung với mommy."
Lạc Kim Vũ giơ tay để ở bên môi đối bé "suỵt" một tiếng, theo sau chỉ chỉ Cảnh Tư Hàn đang nằm ngủ, nhẹ giọng nói: "Ba ba mới ngủ, chúng ta nhỏ giọng một chút nha."
Cảnh Tư Hàn mới giải phẫu xong, thuốc tê vừa hết liền bắt đầu đau. Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng mày vẫn luôn nhíu chặt vào nhau cùng làn môi trắng bệch thì có thể nhìn ra tới.
Chờ tới buổi chiều liền bắt đầu phát sốt, cả người càng thêm khó chịu, một tiếng trước thật vất vả mới ngủ được.
Mặc dù ngủ rồi, nhưng ấn đường cũng vẫn luôn nhíu chặt, môi bởi vì mất nước có chút tróc da, Lạc Kim Vũ nhìn, mới thấm bông gòn vào nước khoáng lau chùi môi của anh.
Cảnh Gia Dịch nghe xong Lạc Kim Vũ nói, tay nhỏ lập tức che lại miệng, thật cẩn thận mà nhìn Cảnh Tư Hàn, thấy ba ba không có tỉnh lại, mới trịnh trọng gật gật đầu.
Lạc Kim Vũ đứng dậy đổ ly nước khoáng, rửa sạch ly. Lúc này mới mở một góc chăn của bé ra, chui vào nằm xuống cạnh bé, cô duỗi tay ôm con trai vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng chậm chạp mà vỗ vỗ phần lưng bé, hỏi: "Còn sợ hãi sao?"
Cảnh Gia Dịch tay nhỏ gắt gao ôm eo mommy, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói: "Bà ngoại...... Đột nhiên biến hung dữ, con nói đói bụng bà cũng không để ý tới, té ngã cũng mặc kệ con, con khóc bà còn luôn miệng mắng con...... Thực đáng sợ."
Lạc Kim Vũ đau lòng mà cúi đầu hôn lên trán bé, sờ sờ vết thương được băng bó trên tay bé, hỏi: "Còn đau không?"
Cảnh Gia Dịch đầu tiên là lắc lắc đầu, tiếp theo sau tròng mắt vừa chuyển lại gật gật đầu, dùng giọng trẻ con mà nói: "Có hơi đau một chút, muốn mommy thổi thổi."
Lạc Kim Vũ nắm lấy tay bé đưa đến bên miệng thổi thổi, thấy trong mắt con trai lộ ra ý cười, lúc này mới giải thích nói:
"Bà ngoại..... Thật ra không phải là bà ngoại ruột của Dương Dương, cho nên mới đột nhiên làm như vậy với con. Điều mà bà ta làm thật xấu, sẽ bị mấy chú cảnh sát trừng phạt, sau này sẽ không thể tiếp tục khi dễ Dương Dương nữa, không cần sợ hãi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Cảnh Gia Dịch nhăn lông mày nghĩ nghĩ, nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn mommy: "Vậy bà ngoại ruột của Dương Dương ở đâu?"
Lạc Kim Vũ giật mình, nghĩ đến chấp niệm của Vân Tú Mẫn đối con gái ruột, trả lời: "Mommy tạm thời cũng không biết, có lẽ...... Bà cũng đang không ngừng tìm kiếm chúng ta?"
Cảnh Gia Dịch ngây thơ gật gật đầu, nói: "Hy vọng bà ngoại ruột có thể nhanh lên tìm thấy chúng ta, như vậy con lại có bà ngoại, mommy cũng có mommy nha"
Cảnh Gia Dịch nói nghe có chút khó hiểu, Lạc Kim Vũ híp mắt mỉm cười nhìn bé, không để ở trong lòng.
Hai mẹ con ôm nhau nhẹ nhàng nói nhỏ, ai cũng không có chú ý tới người đàn ông đang nằm trên giường kế bên hơi hơi quay đầu chăm chú nhìn bọn họ, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nghe nói Lạc Kim Vũ đã xảy ra chuyện lớn, Thịnh Nam tri kỷ chủ động sắp xếp cho cô nghỉ một tháng, làm cô ở nhà dưỡng thương, cũng có nhiều thời gian ở với con hơn.
Vốn dĩ Lạc Kim Vũ cũng có ý này, trạng thái tâm lí của bé còn cần cô nhiều chú ý, Cảnh Tư Hàn lại nằm ở bệnh viện, cô nhất thời cũng không bỏ xuống được.
Trải qua chuyện lần này, thái độ Lạc Kim Vũ đối với Cảnh Tư Hàn khó tránh khỏi có nhiều thay đổi, chính cô cũng nói không rõ, cảm kích, cảm động, hoặc là còn có một chút tình cảm đối với người khác phái, đan xen ở bên nhau, rất phức tạp.
Cảnh Tư Hàn vẫn giống như trước, cũng không có bởi vì bản thân bị thương liền cố ý lấy thân phận ân nhân bắt Lạc Kim Vũ tới bệnh viện chăm sóc mình, ngược lại còn thường xuyên khuyên cô có việc gì làm thì cứ làm, không cần bởi vì anh mà trì hoãn công việc.
Hôm nay, Lạc Kim Vũ đưa cơm cho Cảnh Tư Hàn theo thường lệ, cô mở hộp giữ ấm, một chút một chút lấy thức ăn bên trong ra, Cảnh Tư Hàn lại mở miệng:
"Anh không phải đã nói với mẹ là cứ để người giúp việc trong nhà đưa cơm lại đây rồi sao? Em không cần phải mỗi ngày chạy đến bệnh viện làm việc này đâu. Tuy rằng tầng VIP ít người, nhưng hiện tại em cũng là nghệ sĩ có danh tiếng, xuất đầu lộ diện giữa nơi công chúng cũng không tiện......"
Cũng vẫn là những lời này, mỗi lần Lạc Kim Vũ lại đây đưa cơm đều phải nghe anh lải nhải một hồi, lỗ tai nghe sắp thành cái kén, cô duỗi tay đóng laptop trước mặt Cảnh Tư Hàn, hơi hơi giơ lên một bên lông mày, trở về một câu:
"Anh không thích em tới đưa cơm? Nếu không thích, vậy lần tới em để cho má Trương tới."
Cảnh Tư Hàn ngẩng người hơi giật mình, theo bản năng lắc đầu: "Không phải......"
Thật ra, Lạc Kim Vũ nói xong cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút nhõng nhẽo, giống như cố ý muốn cho đối phương nói thích cô đưa đồ đến vậy, cô rũ mắt xê dịch laptop xuống cuối đuôi giường, dọn đồ ăn cùng canh từng món lên trên bàn.
Cảnh Tư Hàn nhìn sắc mặt cô, còn tưởng rằng là anh làm cô tức giận, nhấp nhấp môi, nhẹ giọng nói:
"Không có không thích, anh rất vui khi thấy em nguyện ý vì anh làm những việc đó. Nhưng anh cứu Dương Dương, không phải vì mấy cái việc đó mới cứu, anh là ba của Dương Dương, bảo vệ con không bị thương là trách nhiệm của anh. Em không cần bởi vì nguyên nhân này mà cảm thấy liên lụy làm anh bị thương, càng không cần vì cái này mà chậm trễ công việc của bản thân."
Lạc Kim Vũ ngồi xuống ghế dựa ở cạnh giường bệnh, cô nhìn Cảnh Tư Hàn, cũng nghiêm túc mà nói: "Em cũng nói qua, lịch trình sắp tới của em cũng không có quá nhiều công việc, Chị Nam, quản lý của em biết chuyện nên cho em nghỉ một tháng. Sau khi Dương Dương trải qua chuyện lần này, thằng bé rất sợ hãi, hiện tại vẫn còn bóng ma tâm lý, mỗi đêm ngủ đều không yên giấc, dù không đưa cơm cho anh, thì trong khoảng thời gian này em cũng không có việc gì làm. Hơn nữa......"
Lạc Kim Vũ nói, đột nhiên ngừng lại, Cảnh Tư Hàn không khỏi truy vấn: "Hơn nữa cái gì?"
Lạc Kim Vũ dừng một chút, nói tiếp: "Hơn nữa em không tới đưa cơm, thì bác gái cũng phải lăn lội đến đây đưa, anh cũng không muốn bác ấy mỗi ngày đều chạy hai đầu từ nhà đến bệnh viện đi?"
Cảnh Tư Hàn nghe xong, cũng không nói cái gì nữa, thấp giọng nói một câu: "Vậy phiền em rồi."
Lạc Kim Vũ lắc đầu: "Không phiền."
Nói xong, phòng bệnh liền im lặng dần xuống, Cảnh Tư Hàn cúi đầu ăn cơm, Lạc Kim Vũ ngồi ở một bên, vừa xem TV vừa gọt trái cây.
Chờ Lạc Kim Vũ cắt quả táo thành nhiều miếng nhỏ để ở trong dĩa, Cảnh Tư Hàn đã bắt đầu ăn canh, có lẽ là bởi vì bị thương, nên anh ăn uống cũng không nhiều, bất quá mới một tuần, mắt thường có thể thấy được anh đã gầy rõ rệt.
Mà hôm nay, Lạc Kim Vũ lại phát hiện ngay cả canh anh cũng chưa uống được bao nhiều, nhíu nhíu mày: "Không thích món canh hôm nay sao?"
Cảnh Tư Hàn buông muỗng, nói: "Không có, gần đây miệng rất đắng, cái gì cũng đều ăn không vô"
"Nhưng hai ngày trước, tuy rằng ăn không hết đồ ăn, nhưng vẫn uống hết canh mà, đây đều là những món tự tay bác gái xuống bếp nấu cho anh đó, nói là bác sĩ kiến nghị ăn uống mấy món này, sẽ có lợi cho miệng vết thương, làm nhanh khôi phục hơn." Lạc Kim Vũ ý muốn làm anh lại uống thêm một chút.
Trong mắt Cảnh Tư Hàn hiện lên xấu hổ, lại lần nữa cầm lấy cái muỗng miễn cưỡng uống lên hai hớp, nói: "Hôm nay thật sự là uống không được nữa, ngày mai lại uống bù, được không."
Lạc Kim Vũ thấy anh xác thật là uống không được nữa, cũng không lại miễn cưỡng, đứng dậy dọn dẹp, bỏ thức ăn vào trong hộp, dùng khăn ướt lau mặt bàn, lấy dĩa trái cây mà cô vừa mới cắt gọt qua.
Cảnh Tư Hàn dùng nĩa cắm một miếng đưa vào trong miệng từ từ ăn, Lạc Kim Vũ lại lấy cái ly, đổ một ly nước ấm lại đây: "Bác sĩ nói uống nhiều nước có lợi cho vết thương."
Cảnh Tư Hàn mày không thể thấy mà nhíu một chút, thực mau khôi phục bình thường, nói: "Mới uống xong canh, tối nay lại uống đi."
Lạc Kim Vũ không đồng ý: "Anh mới uống hai hớp canh thôi"
Cảnh Tư Hàn chỉ phải bưng lên ly nước uống hết nữa ly, Lạc Kim Vũ nhìn anh hôm nay ăn uống khá khó chịu, có chút lo lắng: "Hôm nay cơ thể anh có phải hay không không thoải mái? Có nói với bác sĩ chưa? Bác sĩ nói nếu anh khôi phục tốt, không quá ba tuần có thể phẩu thuật ghép da, có vấn đề gì phải nói ngay với bác sĩ."
"Thật sự không có vấn đề gì, cũng không có không thoải mái." Cảnh Tư Hàn thấy cô muốn bấm chuông kêu bác sĩ, lập tức bảo đảm nói.
"Nhưng anh hôm nay ăn uống không tốt lắm." Lạc Kim Vũ vẫn là không yên tâm, cô cẩn thận quan sát Cảnh Tư Hàn, lại nói: "Hơn nữa em tổng cảm thấy anh đang ở nhẫn nại cái gì thì phải, là miệng vết thương quá đau hay sao?"
Cảnh Tư Hàn đè lại bàn tay của Lạc Kim Vũ đang duỗi tới nút chuông báo, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có."
Lạc Kim Vũ nghi ngờ mà nhìn anh, vẫn không tin.
Cảnh Tư Hàn không còn cách nào, hơn nữa nhu cầu s1nh lý cũng xác thật có chút không nín được, chỉ phải hung hăng nhắm mắt lại, bất chấp tất cả mà mở miệng: "Phiền em lấy giúp anh cái bô."
"...." Lạc Kim Vũ thực sự ngẩn người, ngay sau đó chợt nhận ra, thì ra hôm nay Cảnh Tư Hàn khác thường là bởi vì "Người có ba cấp". Cô vội vàng khom lưng lấy cái bô để ở dưới gầm giường bệnh, đôi tay đưa cho Cảnh Tư Hàn, có chút xấu hổ hỏi: "Em, em còn có thể giúp anh cái gì nữa?"
Cảnh Tư Hàn cầm lấy cái bô từ trong tay cô, hiển nhiên cũng là ngượng ngùng, anh không nhìn Lạc Kim Vũ, lợi dụng sức lực nửa thân trên điều chỉnh tư thế, nói: "Ờ, phiền em xoay người sang chỗ khác"
"Được, được." Lạc Kim Vũ vội vàng xoay người, lại đặc biệt tránh ra xa một chút.
Nhưng diện tích phòng bệnh có lớn cũng không lớn bao nhiêu, mặc dù cô đã đi xa một chút, hai người cũng vẫn đang ở chung một phòng. Lạc Kim Vũ cúi đầu, rõ ràng là không để ý, nhưng lỗ tai lại không tự chủ được mà nghe tiếng động phát ra từ phía sau.
Ước chừng hai phút đã trôi qua, nhưng phía sau vẫn cứ im ắng, nửa điểm động tĩnh cũng không có, Lạc Kim Vũ nghĩ anh hành động không tiện, nhịn không được mở miệng: "Anh được không? Thật sự không cần em giúp một tay?"
Đã ngồi ở mép giường nhắm ngay cái bô, tổng giám đốc Cảnh chỉ cần tưởng tượng đến người con gái mà mình thích đang đứng ở phía sau, thật sự không vượt qua được tâm lý ngại ngùng kia, s1nh lý cùng tâm lý đang đánh nhau, giờ phút này nghe được giọng nói Lạc Kim Vũ, liền càng khó xả ra.
Rơi vào đường cùng, Cảnh Tư Hàn chỉ phải lại lần nữa mở miệng: "Nếu không... Làm phiền em đi vào phòng vệ sinh....."
Lạc Kim Vũ ở đứng trong phòng vệ sinh ước chừng năm phút đồng hồ, mới lại lần nữa nghe được giọng Cảnh Tư Hàn, cô thuận tiện xả một thao nước đi ra ngoài cho anh rửa tay.
Cảnh Tư Hàn im lặng mà rửa, Lạc Kim Vũ bưng lên cái thao, cong lưng chuẩn bị đi lấy cái bô, lại bị Cảnh Tư Hàn nắm tay ngăn cản.
Cô giương mắt nhìn người trên giường, chỉ thấy đường đường Cảnh Tư Hàn xưa nay cẩn thận lại bình tĩnh giờ đây hai má ửng đỏ, đôi mắt đều không biết nhìn chỗ nào mới tốt, nói: "Đừng...... Để cho điều dưỡng tới dọn."
Ngay từ đầu, cô không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ thuận đường tẩy sạch, Phản ứng này của anh khiến Lạc Kim Vũ cũng nhịn không được đỏ mặt.
Hai người cứ như vậy giằng co một lát, ai cũng không động trước.
Lúc này, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa, Cảnh Tư Hàn phản ứng trước, anh buông ra tay Lạc Kim Vũ, lại dặn dò một tiếng: "Chờ điều dưỡng đến dọn." Lúc này mới giương giọng nói một câu "Mời vào".
Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra, dẫn đầu đi vào là Quân Trì, phía sau là Quý Phi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lạc Kim Vũ cảm thấy ánh mắt hai người này khi nhìn thấy cô, biểu tình nhìn qua có chút xấu hổ. Cô nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi, đang muốn đi vào toilet rửa thao, liền nhìn đến một cô gái đang bước vào từ phía sau Quân Trì cùng Quý Phi.
Người này có vóc dáng không tính rất cao, mang giày cao gót ước chừng một mét sáu tám, ăn mặc một bộ jumsuit màu nâu nhạt cùng áo khoác nhung, tóc dài gơn sóng, được nhuộm nâu nhu thuận mà xỏa tung trên vai, make-up nhẹ, cả người nhìn qua nhã nhặn lịch sự lại ấm áp dịu dàng.
Đối phương nhìn thấy anh cũng không phải rất kinh ngạc, nhấp môi nhìn cô cười cười, bên má hiện ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, nhìn qua rất đáng yêu.
Lạc Kim Vũ theo bản năng khách khí mà trở về một cái cười nhạt, liền nghe được Quân Trì giới thiệu nói: "Kim Vũ, đây là học muội học chung cao trung với chúng tôi, Nhạc An Đồng, Nhạc tiểu thư."
*Học muội: là con gái học dưới khóa chung trường.
"Chào cô." Lạc Kim Vũ gật gật đầu, nhìn cô gái kia chào hỏi.
Đối phương ngay sau đó cũng nhìn cô, giọng nói giống như diện mạo rất đáng yêu: "Chào cô! Lạc tiểu thư, nghe danh đã lâu nay mới được gặp."
Lạc Kim Vũ cảm thấy giọng điệu của cô có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, hơi gật đầu liền cất bước đi vào toilet, vừa đi một bên cảm thấy cái tên "Nhạc An Đồng" này có chút quen tai.
Chờ cô đi đến trước bồn rửa mặt chuẩn bị đổ nước, đột nhiên nhanh trí nghĩ ra.
Có thể không quen tai sao? Nhạc An Đồng, còn không phải là người vợ trong sách của Cảnh Tư Hàn, là mẹ của nam chủ sao?.
Hết chương 90