Rốt cuộc nhớ tới Nhạc An Đồng là người nào, Lạc Kim Vũ trong lòng nhảy dựng, nghĩ kỹ lại thấy không thích hợp, dựa theo cốt truyện phát triển, Nhạc An Đồng không phải một năm sau mới về nước sao?
Tại sao hiện tại lại xuất hiện?
Chẳng lẽ là bởi vì hiện tại Cảnh Tư Hàn có tình cảm với cô, cho nên tiến độ cốt truyện chạy nhanh hơn để chỉnh sửa sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lạc Kim Vũ có chút nghẹn ngào, thau nước trong tay không cẩn thận đụng vào cạnh bồn rửa mặt, nghiêng một bên, nước bên trong "Rầm" liền đổ ra tới.
Cô hét lên một tiếng, nhảy hai bước ra phía sau, miễn cưỡng tránh né dòng nước, nhưng vẫn bị bắn ướt một phần vạt áo.
Cảnh Tư Hàn vừa nhìn thấy Nhạc An Đồng từ phía sau Quý Phi đi ra đã nhịn không được nhíu mi, anh im lặng mà liếc Quân Trì, người nào đó mang Nhạc An Đồng vào, nhún vai một cái làm một cái biểu tình bất đắc dĩ.
Anh thu hồi tầm mắt, đuổi theo bóng dáng Lạc Kim Vũ, bên tai vang lên tiếng nói của Nhạc An Đồng: "Tư Hàn ca ca, em mới về nước liền nghe được tin anh bị thương, trực tiếp từ sân bay chạy lại đây, cũng chưa kịp mua hoa quả cho anh."
"Có tâm." Cảnh Tư Hàn khách khí gật gật đầu, ánh mắt chỉ nhìn lướt qua ở trên người cô, nhàn nhạt nói.
Nhạc An Đồng rũ mắt xuống, nắm lấy bao tay đan xoắn vào nhau, nhìn qua có chút điềm đạm đáng yêu.
Cô lại đi về phía trước một bước, tầm mắt dừng ở trên đùi Cảnh Tư Hàn, môi vừa động đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nghe được tiếng hét kinh hãi phát ra từ phòng toilet, thì thấy người đàn ông vừa mới rồi vẻ mặt còn nhàn nhạt lạnh lùng bỗng chốc thần sắc căng thẳng, phần thân trên lúc đầu đang dựa vào đầu giường lập tức thẳng lên.
"Kim Vũ, em làm sao vậy?"
Anh khẩn trương mà giương giọng đặt câu hỏi, nếu không phải Quân Trì nhanh tay lẹ mắt đè lại bờ vai của anh, không chừng ngay sau đó anh không màng vết thương ở chân nhảy thẳng xuống giường.
Nhạc An Đồng đang muốn nói lại phải đánh vòng ngược trở về ngậm miệng lại, nuốt trở vào trong, lại mở miệng đã biến thành sự quan tâm đối với Lạc Kim Vũ: "Tư Hàn ca ca đừng nóng vội, để em đi xem Lạc tiểu thư."
Nói, Nhạc An Đồng bước nhanh đến phòng toilet.
Lạc Kim Vũ bất đắc dĩ để thau nước trở về chỗ cũ, muốn phủi vạt áo dính nước, lại phát hiện bàn tay cũng ướt, thở dài, chuẩn bị đi ra lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên một bàn tay thon gọn trắng nõn cầm một tờ khăn giấy đang lau vạt áo của cô.
Lạc Kim Vũ vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Nhạc An Đồng đang cong đôi mắt nhìn cô cười nhẹ: "Nhanh lau sạch đi, ngày mùa đông nếu để bị cảm thì không tốt lắm đâu."
"Cảm ơn cô, để tôi." Lạc Kim Vũ nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong tay cô, tiếp tục lau.
Nhạc An Đồng biết nghe lời mà buông lỏng tay, lại không rời đi, vẫn đứng ở một bên chờ.
Lạc Kim Vũ đơn giản lau một chút, ném khăn giấy vào thùng rác, lại nhanh chóng lấy cây lau nhà lau khô nước trên nền gạch, lúc này mới đi ra ngoài cùng Nhạc An Đồng.
"Không có việc gì, Lạc tiểu thư không cẩn thận làm rơi thau nước." Mới vừa đi ra vài bước, Nhạc An Đồng dùng giọng nói ấm áp dịu dàng giải thích một câu với ba người đàn ông trong phòng bệnh.
Lạc Kim Vũ đi theo gật đầu "Ừ" một tiếng, Cảnh Tư Hàn thấy vạt áo của cô dính nước, nhíu mày nói: "Làm ướt quần áo rồi sao?"
Lạc Kim Vũ tùy tay phủi hai cái, không thèm để ý nói: "Chỉ ướt một chút, không có việc gì."
Cảnh Tư Hàn vươn người ra mở ngăn kéo bàn đầu giường bệnh, từ bên trong lấy ra một cái máy sấy tóc, cắm điện, nhìn cô, nói: "Lại đây."
"A?" Lạc Kim Vũ xấu hổ tiếp thu ánh mắt trêu chọc đến từ Quân Trì cùng Quý Phi, đồng thời cũng cảm giác được cơ thể Nhạc An Đồng hơi hơi run rẩy.
"A cái gì? Lại đây để anh sấy khô tóc, thời tiết hiện tại không dễ khô đâu, cảm lạnh thì sao đây?" Cảnh Tư Hàn lại cảm thấy đương nhiên, thậm chí còn thúc giục vẫy vẫy tay ý bảo kêu cô lại gần.
Quân Trì xưa nay quản không được miệng, mắt xem náo nhiệt miệng ở bên cạnh ồn ào: "Nhanh lên nha, cô cá vàng nhỏ bé, nếu bởi vì cái này mà bị cảm, sẽ có người đau lòng lắm à nha."
Lạc Kim Vũ nghe xong lời trêu chọc của anh, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Nhạc An Đồng.
Bởi vì biết, theo cốt truyện trong sách, Cảnh Tư Hàn với cô gái này mới là một đôi, cô luôn có loại bản thân xen vào tình cảm của người khác, cảm giác này khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.
Nhạc An Đồng thật ra hào phóng nhìn cô cười, cũng phụ họa nói: "Đúng vậy Lạc tiểu thư, nhanh chóng làm khô sẽ tốt hơn."
Lạc Kim Vũ chỉ đành phải đi đến cạnh giường bệnh, nhưng cô là một trưởng thành, có tay có chân, cũng ngượng ngùng làm Cảnh Tư Hàn sấy dùm cô, liền nhìn anh mở tay ra: "Để em tự làm."
Cảnh Tư Hàn ngước mắt nhìn cô, lấy máy sấy tóc vỗ nhẹ nhẹ ở trong lòng bàn tay cô một chút, giống như đang đùa giỡn, bấm nút, lôi kéo vạt áo của cô bắt đầu sấy.
Quân Trì nhìn thấy không nhịn được, "Phụt." cười ra tiếng.
Lạc Kim Vũ khẽ cắn môi, trên mặt có chút hơi hơi nóng lên, ý của cô là muốn bảo trì một chút lập trường của bản thân nhưng lại bị Cảnh Tư Hàn phá hỏng, ngược lại giống như là làm nũng v3 vãn đánh yêu.
Máy sấy tóc ong ong vang lên đại khái năm phút đồng hồ, Cảnh Tư Hàn cẩn thận mà sờ sờ, xác nhận đã khô, mới bấm nút tắt.
"Tư Hàn ca ca thật đúng là không giống như lúc trước." Giọng Nhạc An Đồng vang lên ở phía sau hai người.
Lạc Kim Vũ ngoái đầu lại nhìn cô, phát hiện trên mặt cô vẫn cứ treo nụ cười, cũng không có mặt khác biểu tình, thậm chí khi nhìn thấy tầm mắt Lạc Kim Vũ, còn trêu ghẹo nói: "Trước kia em rất ít thấy Tư Hàn ca ca có lúc dịu dàng tri kỷ như vậy."
Tư Hàn ca ca.
Lạc Kim Vũ ở trong lòng đọc qua một lần cái xưng hô này, thiếu chút nữa nổi da gà.
Thì ra trước kia Cảnh Tư Hàn là thích cái loại giọng nũng nịu này, cục cưng đáng yêu, tiểu công chúa dễ thương. Vậy sao anh lại đột nhiên sửa lại khẩu vị? Tính cách của cô cùng Nhạc An Đồng hoàn toàn khác nhau, một trời một vực. Trong lòng Lạc Kim Vũ có chút hoang mang.
Cảnh Tư Hàn lại không biết suy nghĩ trong lòng Lạc Kim Vũ, anh chỉ nhận thấy được sau khi Nhạc An Đồng gọi một tiếng "Tư Hàn ca ca", Lạc Kim Vũ liền rũ mắt không hề nhìn anh, khóe môi cũng đè ép đi xuống, cả người nhìn qua rất không vui.
Anh cất máy sấy tóc vào ngăn kéo, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng giải thích một câu: "An Đồng là học muội của tụi anh lúc ở cao trung."
Không phải học muội của anh, mà là học muội của tụi anh.
Quân Trì lập tức liền nghe ra ý tứ của anh, nghĩa khí mà tiếp một câu, nói: "Đúng vậy, An Đồng nhỏ hơn tụi này một khóa."
Chỉ có chàng ngốc Quý Phi đứng ở bên cạnh chọc gậy bánh xe, tự nhiên nhớ lại dĩ vãng: "Nếu tao nhớ không lầm, thời điểm đó An Đồng còn là hoa hậu giảng đường thì phải?"
Quân Trì nghe xong thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người đá một phát vào mông thằng ngu này.
Cảnh Tư Hàn trừng mắt liếc Quý Phi, ngay sau đó giả vờ không nhớ rõ, nhẹ nhàng bâng quơ mà mở miệng: "Phải không? Tao không có ấn tượng."
Lúm đồng tiền bên má Nhạc An Đồng sâu thêm một chút, ngượng ngùng mà tiếp nhận câu chuyện: "Đều là do các bạn học đùa giỡn, sao có thể là thật sự đâu!"
Xong rồi lại chuyển đề tài tới trên người Lạc Kim Vũ: "Nhưng nếu lúc đó Lạc tiểu thư ở trường học của chúng tôi, mới thật sự là hoa hậu giảng đường, người người yêu thích nha! Đúng rồi, Lạc tiểu thư nhỏ hơn chúng tôi mấy tuổi thì phải? Không biết lúc ấy cô học trường nào? Có chung trường với chúng tôi không?"
Nguyên chủ không thích học nhà không có nhiều tiền, nên thành tích toàn li3m đáy nồi, bằng không lúc trước cũng sẽ không vào một trường đại học đến tên cũng không ai biết.
Cho nên cũng không có đủ điều kiện được vào học ở trong một ngôi trường toàn con nhà giàu quý tộc như bọn họ.
"Trường Thập Tam." Lạc Kim Vũ trả lời đúng sự thật.
"A." Nhạc An Đồng dường như không nghĩ tới sẽ là đáp án này, trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng thực mau che dấu qua đi, cười nói: "Vậy Lạc tiểu thư khẳng định là niềm kêu hãnh của nhà trường."
Quân Trì nghe Nhạc An Đồng xong nói, mày nhíu chặt lại.
Lời này nói ra có chút châm chọc.
Hiện tại Lạc Kim Vũ tính ra mới vừa có chút một chút danh tiếng, nhưng cũng không tính là ngôi sao nổi tiếng, Nhạc An Đồng mới từ nước ngoài trở về lần đầu gặp cô đã nói câu" nghe danh đã lâu nay mới gặp mặt", trừ ra lời khách sáo khi mới quen biết, còn "nghe danh đã lâu" lại là cái gì?
Không ngoài là đã biết Lạc Kim Vũ thiết kế có con với Cảnh Tư Hàn, không danh không chen vào Cảnh gia.
Ai ai cũng đều biết trường Thập Tam là trường tệ hại nhất trong Du Thành, từ chất lượng dạy học cho đến học sinh đều toàn là đồ thừa của xã hội.
Nhạc An Đồng lại nói Lạc Kim Vũ là niềm kiêu hãnh của trường Thập Tam, một người con gái chưa kết hôn đã có con, lấy cái này áp chế gả cho người ta còn bị cự tuyệt, là niềm kêu hãnh của trường học cũ.
Lời này thật không biết rốt cuộc là đang trào phúng học sinh trường Thập Tam hay là bản thân Lạc Kim Vũ.
Quân Trì rất có hứng thú quan sát hai người con gái trong phòng bệnh này, lại nhìn Cảnh Tư Hàn đang nằm trên giường bệnh, Quả nhiên thấy anh cũng nhíu mi. Quân Trì đang định mở miệng, thế Lạc Kim Vũ hóa giải một chút xấu hổ, lại nghe người nào đó chẳng hề để ý mà mở miệng trả lời.
"Có phải niềm kiêu hãnh của nhà trường hay không thì chỉ có đến đó hỏi mới biết, nhưng trước mắt mà nói, tôi rất kiêu hãnh về bản thân mình."
"Cá vàng nhỏ, chờ thêm hai tháng nữa là có thể đoạt được cúp ảnh hậu, em chính là niềm kiêu hãnh của anh" Quân Trì cười tiếp một câu.
Quý Phi "hừ" anh: "Chẳng lẽ không phải là niềm kiêu hãnh của Trì Việt hay sao?"
"Trì Việt kiêu hãnh còn không phải là tao kiêu hãnh?" Quân Trì phản bác lại.
Quý Phi lập tức bị đổ không lời nào để nói.
"Là kiêu hãnh của tao." Cảnh Tư Hàn vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên xen miệng vào, làm mọi người đều giật mình, rốt cuộc Cảnh Tư Hàn là kiểu người không giống có thể nói ra loại lời nói này.
Cảnh Tư Hàn chỉ là nghe Quân Trì liên miệng nói "Tao tao tao" nghe phát phiền, Lạc Kim Vũ chỉ là nghệ sĩ công ty của nó, có quan hệ gì với có? Thích lôi kéo làm quen, hừ. Vì thế thuận miệng chạy tới tham gia cuộc tranh luận vô nghĩa này, lúc này mọi người đều nhìn anh, bên tai có chút nóng lên.
Anh chớp mắt, nói tiếp: "Nếu Kim Vũ thông qua《 Về nhà 》 đoạt giải, vậy chứng minh tao đầu tư bộ điện ảnh đầu tiên đại thắng thành công, chẳng lẽ không phải kiêu hãnh của tao?"
Quân Trì nghe anh vòng một đường cong mới nhấc lên liên hệ với bản thân, không biết nói gì thêm, vẫy vẫy tay: "Đúng đúng đúng, kiêu hãnh của mày, là kiêu hãnh của mày."
Hết chương 91