Kể từ hôm đó mọi chuyện vẫn xảy ra bình tường, duy chỉ có Chu Hiên Di mới biết cô đang sống cận kề với nguy hiểm. Nhưng cô chưa thể nghĩ ra cách để đối phó vì cô chưa biết động cơ chính để Triệu Phước ám sát cô là gì.
Xích mích giữa cô và Triệu Phước rõ ràng không nghiêm trọng đến thế. Mà cô vẫn chưa thấy điều gì bất thường trên người cô ta.
Tháng này cũng là tháng cuối cô huấn luyện tại đây, là tháng quyết định xem cuộc đời của giáo quan Phạm lạc trôi về đâu. Với tiến độ hiên tại thì cô không thể giành hạng nhất được, vì thế cô phải tăng cường vẫn động, cả ngày cô ngủ chưa được bốn tiếng.
Một ngày nắng đẹp trời, trong lúc tập trung huấn luyện, giáo quan Phạm đột ngột cho dừng buổi huấn luyện vì phải tiếp đón một người có chức cao.
Một vài chiếc xe đen bóng bẩy lần lượt đi vào xếp ngay ngắn thành hàng, có mấy người mặc áo đen cao lớn bước ra trong sự thích thú của các binh sĩ nữ.
- Ngầu thật đó!
- Á đẹp trai quá, phải làm sao đây? Cậu thấy mình có đẹp không?
Chu Hiên Di nghe thấy cũng chỉ bất lực cười, cô đối với đàn ông sớm đã không có hứng thú.
Nhưng nụ cười của cô bị dập tắt khi người đó xuất hiện.
- Đó, đó, đó là thượng tướng Chu Dạ Quân đúng không?
- Ngài ấy còn đẹp hơn cả trên tivi. Ngài ấy đến đây làm gì nhỉ?
- Hính như ngài ấy nhìn tôi kìa, soái quá rồi!
Thực chất người mà Chu Dạ Quân nhìn chính là Chu Hiên Di.
Nhận thấy ánh nhìn của anh đang dán trên người mình, cô lùi lại sau đám đông để tránh cái nhìn bỏng rát đó.
Đang yên đang lành anh đến đây làm gì chứ? Kiểm tra xem cô có tập luyện chăm chỉ hay không ư?
- Tất cả tập trung lên đây!
Giọng nói to rõ ràng của giáo quan Phạm vang lên, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía anh ta.
- Các binh sĩ nghe rõ, kể từ hôm nay chúng ta sẽ thêm một bộ môn huấn luyện chính là bắn súng. Thượng tướng Chu Dạ Quân sẽ đích thân thị phạm và chỉ bảo doanh trại chúng ta.
Tiếng ồn ào bàn tán như vỡ chợ, hầu hết mọi người đều hứng thú vì được thượng tướng chỉ bảo, số còn lại thì than vãn vì có thêm một bộ môn áp lực khác.
Thuộc hạ của Chu Dạ Quân khệ nệ khiêng những chiếc rương màu xanh rêu bày ra trước mắt mọi người. Bên trong đó chứa rất nhiều khẩu súng dài ngắn các loại.
- Các em chọn khẩu súng cho riêng mình rồi lập đội theo phân loại từng khẩu súng. Mỗi đội sẽ có một thầy giáo riêng để hướng dẫn các em sử dụng.
Mọi người kéo nhau lên chọn súng. Chu Hiên Di lựa chọn một khẩu súng lục gọn nhẹ đeo vào lưng quần, Xuyên Chi Tú thấy thế cũng chọn theo cô.
- Các em đã chọn xong. Sau đây là cách sử dụng và chức năng công phá của nó…
Giáo quan Phạm thao thao bất tuyệt về từng loại súng như đọc sách. Còn Chu Hiên Di thì căng thẳng đến mức không thở nổi vì ánh mắt của người nào đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Thế nhưng cô vẫn nhận ra sự khác thường của Xuyên Chi Tú, lo lắng hỏi:
- Chi Tú, em ốm rồi à?
- Không, không sao ạ. Em thấy trời hôm nay hơi nóng.
Nói rồi cô ấy lấy tay lau giọt mồ hôi trên má.
Chu Hiên Di nghiêng đầu nheo mắt, cô thấy trời hôm nay đâu có nắng nóng mấy. Sau đó cũng kệ.
Đến lúc lập đội, chỉ là cô không ngờ ngoài cô và Xuyên Chi Tú thì Tô Kiều Ân và Triệu Phước cũng chọn loại súng này. Tất nhiên thái độ của họ đối với nhau chính là nước sông không phạm nước giếng.
- Trước khi chia ra để tập luyện, mọi người hướng mắt lên đây nhìn các quân nhân sẽ thị phạm cho mọi người xem trước.
Một loạt bia đạn dược này trí cách đó khá xa, mấy người mặc áo đen mỗi người cầm một loại súng dài ngắn khác nhau vào vị trí.
- Chuẩn bị… bắn.
Đoàng, đoàng, đoàng.
Một loạt âm thanh nổ súng cùng thời điểm vang lên vô cùng chói tai, có người còn sợ hãi hét ầm lên.
Những tấm bia đạn đồng loạt vào ô 10/10.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Đến lúc chia chỗ ra tập luyện, đội súng lục được phân ở trung tâm sân vận động, một nơi dễ nhìn thấy nhất.
Chu Hiên Di ân hận vì đã chọn khẩu súng này, cô nhưng vào cây súng trên tay rồi thầm mắng nhiếc.
Nhưng đen đủi hơn chính là người dạy bắn súng cho đội của cô không ai khác chính là Chu Dạ Quân.
Đám con gái cùng đội của cô thì khác, họ vô cùng thích thú, có người còn vờ ngất xỉu khi anh đến gần.
Khi thấy anh dần tiến tới, chân cô bất giác lùi đến chỗ xa nhất, điều này đã lọt vào tầm mắt của Tô Kiều Ân.
Anh tỉ mỉ chỉ cho từng người một cách cầm súng rồi lên đạn.
Đến lượt cô, khi cô trông thấy anh liền đưa mắt đi hướng khác, khoé môi anh cong nhẹ.
- Binh sĩ nữ, đến lượt cô đấy.
- T… tôi biết rồi.
Cô đứng trước, anh liền đứng sau để chỉnh tư thế. Khoảng cách quá gần khiến cô nghe thấy cả nhịp thở của anh, nó cứ lởn vởn quanh tai cô khiến cô mất tập trung.
- Tập trung nào.
Âm thanh vang lên ngay bên tai của cô khiến cô giật nảy mình, nhưng vì có quá nhiều ánh mắt quan sát nên cô phải tỏ ra bình thường nhất có thể.
Bàn tay to lớn của anh bao trọn tay cô, điều chỉnh tư thế cầm súng sao cho đúng. Nhưng cô cứ cảm thấy có gì sai sai, như anh đang đùa nghịch ngón tay của cô vậy.
- Sau khi tôi hô, cô phải lập tức bóp cò. Nhớ ngắm thật kĩ đấy, làm tốt sẽ có thưởng.
Câu cuối anh cố ý kéo dài ra thật mờ ám.
- Chuẩn bị… bắn.
Đoàng.