Sắc mặt Đoạn Chước tối sầm, đi tới mép giường, xách mũ nhỏ của Đoạn Chi Hành lên, kéo nhóc con xuống giường: "Trở về phòng riêng ngủ đi."
"Con không, con muốn ở đây với mẹ..."
Đoạn Chước cười nhạt một tiếng. "Bà xã ba, ba ở cùng, con đòi ở cùng cái gì?"
Đoạn Chi Hành sững sờ một hồi, đầu nhảy số, cố gắng hiểu “bà xã” là cái gì, rồi nhanh chóng nhận ra, hình như mình thường xuyên nghe Đoạn Chước lén gọi Tri Miên như vậy, nên cảm thấy tất cả mọi người đều có thể kêu như thế.
Thế là cậu chàng quơ quơ con gấu bông trong tay, gật đầu, nghiêm túc nói: “Con cũng muốn ở cùng bà xã."
Tri Miên ở bên cạnh, không nhịn được cười, Đoạn Chước lạnh lùng tóm nhóc lại: "Đây là bà xã ba, liên quan gì đến con, đi về đi..."
Người đàn ông bế Đoạn Chi Hành ra khỏi phòng ngủ, cậu nhóc không hề khóc quấy, cuối cùng bị đưa lên giường trong phòng mình.
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Đoạn Chước: "Ba, vậy thì ba phải ở cùng mẹ đấy, không được để mẹ một mình."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đoạn Chước sững sờ, hơi ngồi xổm xuống nhìn bé.
"Lời này là mẹ nói với con à?"
“Không phải, ban ngày ba không ở nhà, con đi nhà trẻ, chỉ có mẹ ở nhà." Đoạn Chi Hành nghiêng đầu, giọng nói mềm mại. "Cho nên, buổi tối trở về, con muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, cũng chăm sóc em gái nhiều hơn."
Đoạn Chước chợt nhận ra, trong thời gian này, từ khi con gái chào đời, anh dành nhiều tâm sức cho con gái hơn, không ở cùng con trai nhiều. Nhưng cậu nhóc chưa từng tức giận, chưa từng đòi ba dành nhiều thời gian hơn. cho mình, mà hy vọng ba sẽ ở cùng mẹ nhiều hơn.
Từ nhỏ, Đoạn Chi Hành đã ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện hơn bạn cùng trang lứa rất nhiều.
Thậm chí, đôi khi, còn hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Đoạn Chước nhíu mi, sau đó ôm Đoạn Chi Hành, xoa đầu. "Hành Hành thật ngoan."
Người đàn ông hôn Đoạn Chi Hành. "Cuối tuần này ba đưa con đi chơi thủy cung nhé? Không phải con rất muốn nhìn thấy cá sấu sao?"
"Có thật không?"
"Đã bao giờ ba lừa con chưa?"
Cậu nhóc cười vui vẻ, rất hào hứng: "Con muốn đi xem cá sấu, còn cả cá heo nữa..."
...
Năm phút sau, sau khi dỗ Đoạn Chi Hành ngủ, Đoạn Chước tắt đèn trong phòng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng ngủ, lúc này Tri Miên đang nằm trên giường xem tạp chí.
Cô nhìn nghe thấy tiếng cửa mở, có người bước vào, cô biết là ai, nhưng giả vờ như không nghe thấy. Vài giây sau, bên cạnh lún xuống, ngay sau đó, trên eo cô có thêm một bàn tay, ôm cô vào lòng.
Thân thể ấm áp của người đàn ông phủ lên người cô, ôm chặt cô trong vòng tay, dựa đầu vào cổ cô, khí nóng phả vào tai cô, nói nhỏ với cô: "Bà xã."
Tri Miên lẩm bẩm một tiếng, không định trả lời, thì cảm thấy những nụ hôn của anh liên tiếp rơi trên vành tai và vai mình.
Từng chút làm tan rã cơn giận dữ của cô.
Một lúc sau, cuốn tạp chí trong tay bị lấy đi, đặt ở mép giường, cô bị lật người lại, đối mặt với anh.
Đôi mắt đen của Đoạn Chước rơi vào khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô, khóe môi cong lên: "Cục cưng, hôm nay trông em rất đẹp."
Tri Miên trừng mắt nhìn anh. "Miệng lưỡi trơn tru."
"Anh nói thật, phụ nữ bình thường anh còn lười xem." Người đàn ông xoa cằm cô. “Nhưng mà, anh chỉ luôn muốn nhìn em."
Tri Miên lười phản ứng lại lời ngon tiếng ngọt của anh, nhưng trái tim dần trở nên ngọt ngào hơn.
Anh nhìn cô, cười hỏi: "Có phải tối nay anh luôn ở trong phòng bé, không ở cùng em nhiều, nên em ghen à?"
Tri Miên lẩm bẩm. "Không sao, em biết anh thích con gái."
"Ừ, nhưng mà anh thích em nhất." Đoạn Chước cúi đầu cắn môi cô. "Anh xin lỗi, lẽ ra anh nên ở cùng em nhiều hơn. Trong thời gian này, em ở nhà chăm sóc em bé rất vất vả, đôi khi cũng cảm thấy buồn chán."
Tri Miên nghe anh nói vậy, cơn tức giận lập tức biến mất. "Thực ra, em cũng không thực sự tức giận, có lẽ là đêm nay, muốn ở cùng anh nhiều hơn một chút."
Người đàn ông mỉm cười. "Anh đã hứa với Hành Hành là cuối tuần này sẽ đưa con đi chơi thủy cung. Đợi đến tuần, sau khi anh luyện tập xong, chúng ta sẽ ném hai rắc rối nhỏ này ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc, rồi anh và em sẽ đánh lẻ ra ngoài chơi mấy ngày nha?"
Tri Miên ngạc nhiên. "Anh không nhớ chúng sao?"
Đoạn Chước cong môi, hơi thở triền miên, ái muội phả vào má cô. "Hiện tại, anh chỉ muốn em thôi."
Tri Miên dỗi anh một câu, cuối cùng dùng tay xoa ngực anh. "Sao lại đột nhiên tốt với em vậy..."
"Cái gì mà đột nhiên? Cô nhóc vô lương tâm." Đoạn Chước hôn cô, giọng nói đứt quãng. "Nếu như anh không thương bà xã, đến lúc đó, người nào đó lén rơi nước mắt thì sao?"
"Còn lâu nha."
Sau nụ hôn cuối cùng, Tri Miên dựa vào vai anh, trong lúc đang suy nghĩ, cô nghe thấy giọng nói rất nhẹ nhàng, mềm mại của anh: "Anh yêu em."
Tri Miên ngẩn người.
Từ khi ở bên nhau tới bây giờ, số lần anh nói thẳng ra như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Anh rất ít khi thể hiện bằng lời nói, luôn dùng hành động để nói với cô.
Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Tri Miên. "Ông xã, em cũng yêu anh."
"Tháng sau sinh nhật em, có món quà gì đặc biệt muốn không? Gợi ý cho anh một chút, anh sẽ chuẩn bị trước."
Cô nâng mắt, đối diện ánh mắt của anh, cong môi: "Có anh và hai con, em đã cảm thấy cuộc sống rất trọn vẹn rồi, tạm thời chưa cần gì cả."
“Dễ thỏa mãn như vậy sao?” Anh cười.
"Không phải là dễ thỏa mãn, mà là vì trong lòng em, ba người có vị trí rất quan trọng. Có ba người, thì những chuyện khác đều có vẻ không quan trọng nữa."
Tri Miên nắm tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Đoạn Chước, anh sẽ luôn thương em, phải không?"
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính, khóe miệng ẩn chứa ý cười, nhìn chăm chú vào mắt cô: "Yên tâm, ông xã sẽ thương em cả đời."
Anh nói một cách chắc chắn.
Giống như khi anh nói sẽ đưa cô về nhà —
Kiếp này, anh đã được định sẵn là sẽ xây dựng tổ ấm với cô.
Từ hai người đến một nhà bốn người hiện nay, họ sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này, không bao giờ chia lìa.
—--Toàn văn hoàn—--