Tô Ly thấy khúc gỗ gần như đã bị cô chẻ nhỏ, cô ném rìu xuống đất và xoay cổ tay. Người kia vẫn chưa đi, cô nhân cơ hội lẩm bẩm để vớt vát thể diện cho mình: “Việc này cũng không khó lắm.”
Lúc nói chuyện cô không nhìn Lăng Diệu nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết cô đang nói chuyện với ai.
Lăng Diệu thờ ơ liếc cô một cái rồi cúi đầu lấy bật lửa ra và châm một điếu thuốc.
Tiểu Kiếm nhìn hai người bọn họ, cậu cảm thấy bầu không khí không giống bình thường. Cậu khom lưng nhặt đống củi đã bị chia thành những mảnh nhỏ trên mặt đất.
Tô Ly ho khù khụ rồi phẩy tay nhưng cô lại không chê mùi thuốc lá khó ngửi.
Cô đến một góc sân, tuyết ở đó đã được họ dọn sạch nhưng dưới đất vẫn còn ẩm ướt. Không khí của đêm bão tuyết bị gột rửa, trở nên trong lành và mát lạnh hơn. Tầng sương mù nổi lềnh bềnh trong núi, cả thế giới bị bao trùm bởi một màu trắng tinh khôi, đẹp giống như tiên cảnh.
Tô Ly nhắm mắt lại, hít thở không khí trong lành khiến cô vô cùng sảng khoái.
Lăng Diệu đứng dưới mái hiên và lặng lẽ hút thuốc. Ánh mắt của anh hướng về núi rừng nhưng lâu lâu lại lướt qua Tô Ly.
Tô Ly đang rất vui vẻ. Cô đi bộ dọc theo mép sân và thưởng thức phong cảnh xung quanh. Cô không chú ý mặt sàn nên đột nhiên va phải một thứ gì đó. Cô dừng lại và cúi đầu nhìn.
Một nửa cơ thể của chùm lông đen đang lẩn trốn dưới giá bát bằng gỗ màu nâu đen. Ở gần đó cũng có rất nhiều đồ lặt vặt cùng màu nên cô không để ý đến nó.
Bỗng nhiên chùm lông ấy chuyển động khiến cô sửng sốt, phần lông với tông màu pha nâu bị lộ ra bên ngoài. Chú chó đang say giấc nồng bị cô đá một phát vào đầu cũng phải bò ra.
Hình như Tiểu Hắc vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ chập chờn. Nó quay đầu lại nhìn đôi chân của Tô Ly. Sau đó nó ngẩng đầu nhìn cô và chớp mắt, một giây kế tiếp nó duỗi chân và lắc đuôi một cách phấn khởi.
Tô Ly âm thầm nuốt nước bọt. Cô không ngờ ở đây có một con chó đang ngủ say nhưng cô rút kinh nghiệm từ lần trước nên tố chất tâm lý đã được tăng cường.
Cô không quay đầu bỏ chạy bởi vì điều đó sẽ khiến cô như thể đang thiếu tự tin và sợ hãi. Con chó này rất thông minh, biết đâu nó nhận ra điều ấy lại vừa đuổi theo cô vừa sủa khắp sân thì sao.
Tô Ly nhìn về phía bệ của sổ, tình cờ bắt gặp một túi thức ăn cho chó đã được mở sẵn.
Mặc dù cô chưa bao giờ nuôi chó nhưng cô biết loại thức ăn này. Cô giả vờ thành thạo lấy cái túi. Sau đó cô mở nó ra, túm một nắm nhỏ đặt trên tay và cẩn thận quan sát ánh mắt và sự di chuyển của con chó kia.
Quả nhiên, Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào tay Tô Ly. Hình như nó đã trở nên ngoan ngoãn hơn, thậm chí không còn hung dữ nữa.
Tô Ly cảm thấy an tâm hơn nhưng cô không dám buông lỏng cảnh giác. Cô lùi lại một bước, thay vì ném thẳng thức ăn xuống đất cô cúi xuống và từ từ cho nó vào bát.
Cô thầm nghĩ, việc khúm núm lấy lòng một con chó khiến cô mất tự nhiên. Đặc biệt là chủ nhân của nó còn đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau.
Cô không biết mình muốn chứng minh chuyện gì hay là đang khoe khoang mình đã vượt qua được nỗi sợ bị chó cắn khi còn nhỏ.
Tô Ly bỏ hết thức ăn vào bát của chú chó. Cô thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô chưa kịp đứng lên, Tiểu Hắc đột nhiên nhào đến và sủa ầm ĩ: “Gâuu! Ẳng ẳng!”
Đôi chân run cầm cập, cô ngây người tại chỗ.
Tiểu Hắc lập tức tiến về phía trước, nó vùng vẫy và sủa một cách điên cuồng.
Nỗi sợ bị cô đè nén khi nãy đã bùng phát ngay lập tức. Mặt cô tái mét. Cô hét lên rồi co chân chạy theo hướng ngược lại.
Khoảnh khắc cô vừa xoay người, cô thậm chí còn nhìn thấy Tiểu Hắc sắp thoát khỏi dây xích và đuổi theo cô.
Trong giây lát, Tô Ly không biết chỗ nào an toàn nhưng cô thấy một bóng dáng mờ nhạt lọt vào tầm mắt. Anh dựa vào cửa hút thuốc và chậm rãi đi đến chỗ cô.
Lúc ấy đầu óc cô trống rỗng nên cô không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì, cô nhảy thẳng lên người vừa đi đến. Tô Ly ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt lại và không dám nhìn. Hơi thở gấp gáp vẫn còn ẩn chứa sự sợ hãi.
Dù vậy nhưng con chó vẫn sủa không ngừng.
Vốn dĩ Lăng Diệu cũng định giúp cô nhưng anh không ngờ mình mới đi được hai bước đã bị đóng đinh tại chỗ.
May mà anh đã dời điếu thuốc sang một bên, nếu không cô ấy sẽ bị nó làm bỏng.
Giờ phút này, cô đang treo lơ lửng trên người anh. Cho dù anh không đỡ cô thì cô cũng không thể ngã.
Anh kẹp điếu thuốc trong tay và giơ nó ra xa, mùi thuốc lá vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng. Anh dùng một tay khác nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Tô Ly vẫn không thèm nhúc nhích. Anh ngoái đầu lại, nhìn người đang gục đầu vào vai mình và bình tĩnh nói: “Nó không cắn cô đâu.”
Tô Ly không chịu buông tay cũng không quay lại để xác nhận mà cứ vung tay lung tung: “Anh dẫn nó ra chỗ khác đi.”
Lăng Diệu cũng lắc lư theo cô. Cảm giác khi hai cơ thể tiếp xúc với nhau khiến trái tim anh ngứa ngáy. Họ giống như một cặp tình nhân đang chơi trò làm nũng.
Anh liếm bờ môi nứt nẻ và tiếp tục vỗ về cô: “Nó bị xích lại rồi, không chạy sang đây được đâu. Cô không tin thì tự nhìn đi.”
Cô vẫn không đáp, tự trấn an bản thân rồi chậm chạp quay đầu lại để tận mắt xác nhận. Sau đó cô buông tay ra và chạm chân xuống đất.
Lăng Diệu rất cao nên anh phải nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lúc đó anh vẫn đặt tay sau lưng cô, nó bị mái tóc dài của cô cọ vào, vừa rát lại vừa ngứa. Anh thu tay lại, đột nhiên bị khói thuốc của chính mình làm cho sặc mấy lần. Anh vứt thẳng điếu thuốc xuống đất và dùng chân để dập tắt nó.
Sau khi Tô Ly đứng vững, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cảm thấy hành vi vừa nãy của mình thật mất mặt nhưng cô không muốn giải thích vì có nói gì cũng thật ngu ngốc. Cô lúng túng cúi đầu và cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác.
Trong sân chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Cô không biết Tiểu Kiếm rời đi từ bao giờ cũng không biết cậu ta có thấy cảnh tượng vừa nãy không.
Hai người đứng đó một lúc, không ai chịu lên tiếng. Tiểu Hắc cũng không sủa nữa, nó ngoan ngoãn quay về ổ của mình.
Tô Ly thấy mỏi cổ vì cúi đầu quá lâu, cô nhấc chân lên định vào nhà thì Lăng Diệu lên tiếng trước: “Cô xui xẻo thật đấy.”
Tô Ly nghe thế thì quay đầu lại và ngước mắt nhìn anh: “Hả?”
Anh thay đổi tư thế và giải thích: “Chú chó này không nhắm vào cô mà là do cô đút nhầm đồ ăn cho nó.”
Tô Ly bối rối: “Chó không ăn thức ăn cho chó sao?”
Lăng Diệu lại cúi đầu giải thích với cô một lần nữa: “Lần trước nó có ăn nhưng bị đau bụng. Sau này nó không ăn nữa, nó nghĩ ai cho nó ăn tức là muốn hại nó.”
Tô Ly biết được nguyên nhân, sự tự tin đã mất lập tức được khôi phục. Ít nhất chú chó không ghét cô. Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Sao anh không nhắc nhở tôi?”
Chủ nhân của chú chó đưa ra một cái cớ rất chi là cặn bã: “Lâu rồi nó không ăn, nhân tiện tôi cũng muốn xem thử nó có muốn ăn nữa không.”
Tô Ly cạn lời, không hiểu sao lại thấy bực bội. Cô hừ lạnh rồi quay vào nhà.
Lúc cô đi ngang qua quầy bar, vốn dĩ cô đang bực mình lại nhìn thấy Tiểu Kiếm đang xuyên tạc về vụ việc ở ngoài sân với Tiểu Đao, suýt chút nữa lửa giận đã bùng cháy.
Tiểu Đao thấy sắc mặt khó chịu của Tô Ly đã kịp thời kéo tay Tiểu Kiếm lại và mỉm cười với cô: “Chị Ly, chị lên lầu à?”
Tô Ly biết bọn họ đang nói chuyện gì, cô cảnh cáo Tiểu Đao: “Lúc trở về, nếu chị phát hiện em nói linh tinh với người ta…”
Tô Ly chưa kịp nói hết câu, Tiểu Đao lập tức giơ tay lên thề: “Chị yên tâm, em sẽ không bao giờ nói linh tinh.”
Tô Ly trừng mắt với cậu ta rồi xoay người lên lầu.
Khi tiếng bước chân trên cầu thang gỗ vừa biến mất, Tiểu Đao đã vội vàng quay đầu hỏi Tiểu Kiếm: “Cậu nói thật sao? Hai người bọn họ lao vào nhau á?”
“Tôi có thể nhìn nhầm được sao?” Tiểu Kiến tự tin nói: “Tôi thấy ngượng nên mới chạy ra ngoài.”
Tiểu Đao lại sấn đến: “Vậy họ…có hôn nhau không?”
Tiểu Kiếm lắc đầu: “Sau đó thì tôi không nhìn thấy.”
Tiểu Đao: “Tại sao cậu lại không thấy?”
Tiểu Kiếm: “Không thấy là không thấy chứ sao nữa.”
Họ đang mải buôn chuyện thì một người bước vào từ cánh cửa bên cạnh. Hai người đồng loạt quay đầu lại và ăn ý dừng cuộc trò chuyện.
Lặng Diệu lạnh lùng nhìn Tiểu Kiếm, hất cằm về phía sau và nói: “Từ khi nào cậu dám bỏ dở công việc giữa chừng thế hả?”
Tiểu Kiếm đột nhiên nhớ đến đống củi chưa dọn xong. Cậu gãi đầu rồi chạy ra sân sau.
Còn một mình Tiểu Đao, để tránh bị anh lườm nguýt cậu đảo mắt khắp nơi, lấy cớ gọi điện thoại và chuồn mất.
Suốt buổi sáng Tô Ly đều du dú trong phòng. Không phải vì cô xấu hổ nên không muốn gặp người khác mà là cô không muốn lãng phí thời gian. Cô phải tranh thủ thời gian rảnh để làm báo cáo cá nhân.
Thật may mắn vì hôm qua ra ngoài cô có mang laptop, bắt ké wifi ở đây để trao đổi những thông tin quan trọng với đồng nghiệp ở văn phòng. Cô còn sắp xếp danh sách những khách hàng đang giục tài liệu gấp, sau đó viết báo cáo điều tra hàng tuần theo thông lệ.
Vấn đề này rất khó giải quyết. Nội dung không quan trọng, quan trọng là phải lập luận thế nào để luận điểm dồi dào và phong phú, giống như viết văn vậy. Công việc này giống như hắt nước vào người kẻ khác, nó có thể là sóng trắng nhưng không cẩn thận sẽ hóa thành nước bẩn, trong một chừng mực nhất định nó sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của văn phòng cô.
Khi khách hàng không còn kiên nhẫn để đợi báo cáo đạt yêu cầu, họ sẽ nghi ngờ hoặc rút đơn hàng, tệ hơn nữa có thể đến văn phòng gây rối và tố cáo các cô vì tội lừa đảo. Tô Ly đã gặp rất nhiều tình huống tồi tệ như thế. Cô đã từng bị kiện và nhận được lệnh triệu tập của Tòa án, kết quả còn mất trắng một khoản tiền bồi thường.
Cô chỉ có thể tự an ủi bản thân. Một khi cô đã hòa mình vào con đường này thì việc bị người khác làm tổn thương là điều không thể tránh khỏi.
Họ nghĩ rằng cô là một cô gái yếu đuối mới bước chân vào xã hội nên họ mới cảm thấy cô là trái hồng mềm dễ bị bắt nạt.
Đợi đến một ngày nào đó khi cô xơi tái tất cả các khoản thua lỗ và rút ra bài học kinh nghiệm, còn ai dám đến gây sự với cô.
Nhưng với tư cách là một văn phòng thám tử tư hoạt động theo hướng dịch vụ thì khách hàng luôn là thượng đế, họ không bao giờ là người sai. Ngay cả một bản kế hoạch đơn giản cô cũng phải kiểm tra đi, kiểm tra lại rất nhiều lần, phải chắc chắn mới dám gửi đi.
Nửa chừng Tiểu Đao chạy lên gõ cửa. Cậu bưng một cốc trà sữa The Alley đóng hộp và hỏi cô có cần giúp gì không.
Đúng lúc Tô Ly đang khát, cô uống một hớp rồi thuận miệng hỏi: “Cậu lấy nó ở đâu ra?”
“Em không đòi họ cho đâu.” Tiểu Đao thật thà bảo: “Anh Diệu cho em thì em pha thôi.”
Tô Ly liếm môi, không hỏi han gì nữa hưng cô phải công nhận hương vị này rất tốt.
Cô ngồi vào bàn, tiếp tục gõ văn bản.
Tiểu Đao đến gần cô, bỗng nhiên cậu ấy chõ mồm vào: “Chị?”
Tô Ly nhìn chằm chằm màn hình laptop: “Sao?”
Tiểu Đao đè thấp giọng nói: “Vừa nãy em thấy anh Diệu và anh Khương lạ lắm.”
Để thực hiện những công việc thường ngày, họ phải có tư duy và năng lực ứng biến tương đối mạnh mẽ, đồng thời họ cũng rất nhạy cảm và chú ý đến nhiều thứ nhỏ nhặt.
Tiểu Đao vừa bảo có gì đó rất lạ, Tô Ly đã ngẩng đầu hỏi: “Lạ chỗ nào?”
Bây giờ Tiểu Đao mới hồi tưởng lại và nói: “Lúc họ dọn tuyết về trông có vẻ rất nghiêm túc. Lúc đó em đang chụp ảnh trên lầu, em thấy họ đứng dưới sân nói chuyện với nhau, như thể có chuyện gì đó rất quan trọng vậy.”
Tô Ly ngừng đánh máy. Cô quay đầu nhìn Tiểu Đao đồng thời cũng tự mình nhớ lại. Từ tối qua đến giờ cô cũng cảm thấy có gì đó không được bình thường: “Bây giờ họ đang ở đâu?”
Tiểu Đao: “Ở dưới lầu.”
“Em xuống dưới để ý đến họ, đừng để họ phát hiện ra em đang nghi ngờ.”
Tiểu Đao để lộ ánh mắt nghiêm túc hiếm khi thấy được: “Ừ.”
“Còn nữa…” Tô Ly dặn dò cậu: “Tập trung theo dõi đội trưởng của họ.”
Tô Ly cố ý không nhắc tên người ta để tránh bản thân bị nghi ngờ nhưng Tiểu Đao lại nhiều chuyện nhắc nhở: “Tên đầy đủ của anh ấy là Lăng Diệu.”
Tô Ly mím môi, sau đó chợt nở nụ cười: “Chị biết.”
Tiểu Đao mơ màng.
Tô Ly chỉ ra cửa: “Em không đi sao?”
Tiểu Đao giật mình, vội vàng chạy ra ngoài.
Sắc trời vẫn mù mịt như cũ, đỉnh núi nhuốm màu u ám còn lớp tuyết đọng lại trên đó vẫn chưa kịp tan.
Tô Ly trở lại với laptop và cúi đầu làm việc.
Sau khi cô viết xong những điểm chính của bản báo cáo, cô đã mệt rã rời. Cô uống một hớp trà sữa, đứng dậy và đến chỗ gầm giường để lấy chiếc túi hành lý mà mình mang theo.
Bên trong không có nhiều đồ. Tô Ly mò tay vào góc khuất rút ra một quyển sổ ghi chép bằng da trâu vừa nặng lại vừa dày.
Cô đến gần bàn và cẩn thận đặt nó dưới ánh đèn.
Đây là sổ nhật ký của ba cô hay còn gọi là Tô Lâm Kiệm khi ông ấy còn sống.
Sau khi Tô Lâm Kiệm qua đời vào đầu năm nay,Tô Ly đã tìm thấy quyển sổ này khi cô đang dọn dẹp phòng làm việc của ông ấy. Nó không chỉ chứa đựng những ghi chép về công việc và cuộc sống hằng ngày của ông mà còn có manh mối về những cuộc điều tra tâm đắc nhưng không có kết quả.
Ngoại trừ cái đó, lúc bố cô còn sống đã cho cô biết mật mã của thẻ ngân hàng và USB quan trọng. Cô tìm thấy một số lượng lớn những ghi chép về công việc từ ba mươi năm trước kể từ khi ông ấy vẫn là phóng viên thời sự ở huyện Nhâm Khâu sau đó chuyển nghề thành thám tử tư. Chúng được lưu trữ bởi nhiều hình thức bao gồm văn bản, hình ảnh và cả những đoạn video có độ dài khác nhau.
Đối với Tô Ly mà nói nó chắc chắn là một bản mẫu quý giá để cô học hỏi. Đặc biệt là trong số đống tài liệu ông ấy để lại ở đây có lẽ sẽ có chứng cứ quan trọng liên quan đến việc ông ấy bị sát hại. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không hề do dự tiếp quản văn phòng của ông.
Tô Ly không thể đọc hết tất cả các bản ghi chép trong một khoảng thời gian ngắn. Mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ lấy nó ra đọc, vừa trau dồi kỹ năng cho bản thân vừa có thể xem lại các cuộc điều tra có liên quan trong quá khứ.
Tính đến nay đã hơn nửa năm nhưng Tô Ly chỉ đọc qua được một nửa. Bởi vì cách viết nhật ký của Tô Lâm Kiệm rất đặc biệt, có lúc ông ấy ghi chép những điểm quan trọng bằng ký hiệu kỳ quái, vài từ khóa ngắn ngủi thậm chí còn viết tắt. Thỉnh thoảng cô cảm thấy kiến thức của mình quá hạn hẹp còn phải nhờ Uông Mỹ Di chỉ dạy.
Hiện tại, cô đang mở cuốn sổ nhật ký, lật đến trang mà lần trước mình đánh dấu. Cô đọc tiếp vài trang, tầm mắt bị thu hút bởi ngày tháng được lưu lại, khi ấy có lẽ cũng đúng dịp cuối năm.
Tô Ly nhớ lại hồi mình còn học lớp sáu. Trước khi kỳ thi cuối cùng của kỳ nghỉ đông kết thúc, rất nhiều địa phương trong nước đã phải hứng chịu thảm họa do bão tuyết gây ra. Cũng vào năm ấy, Tô Lâm Kiệm từ chức, ông không làm phóng viên thời sự nữa mà đổi sang nghề thám tử tư nên bận rộn hơn trước rất nhiều. Cũng vì chuyện đó mà tình cảm của ông với Uông Mỹ Di dần dần phai nhạt và cuối cùng là ly hôn.
Tô Ly hơi xúc động. Cô định lật sang trang tiếp theo, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô giấu cuốn sổ đi và ra mở cửa thì thấy Lăng Diệu đang đứng bên ngoài.
Người đó rất cao, có thể chạm đầu lên khung cửa. Tô Ly vừa mở cửa đã cảm thấy có một luồng hơi thở vô hình đang khống chế cô.
Tô Ly bình tĩnh nhìn anh, cố gắng bỏ lơ sự việc hồi sáng và giả bộ nhưu mình đang rất thoải mái: “Chuyện gì?”
“Trưa rồi.” Anh chỉ lên đồng hồ đeo tay: “Gọi cô xuống ăn cơm.”
Tô Ly đang nghĩ tại sao không phải là Tiểu Đao. Cô lén lút nhìn về phía hành lang. Người đối diện lật tẩy trò mèo của cô: “Tiểu Đao đang ăn rồi.”
Tô Ly thầm mắng mình đã ăn đồ ăn của người ta thì không thể chống đối người ta được nhưng ngoài mặt cô vẫn sang lại mái tóc và nói: “Ừ. Tôi xuống ngay đây.”
Lăng Diệu định bỏ đi nhưng ánh mắt của anh vẫn lướt qua môi cô, anh đành dừng lại và nhắc nhở một câu: “Có gì đó dính trên miệng cô.”
Tô Ly giơ tay lên sờ: “Thứ gì?”
Anh nhìn kỹ lại và kết luận: “Hình như là trà sữa.”