*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu năm nay, trai giả gái đi đầy đường, mấy tên
èo lả nhiều như chó. Nếu muốn chứng minh mình là
đàn ông, cỡi quần áo ra thôi chưa đủ, còn phải thể
hiện thuộc tính tấn công mới được.
Diệp Thanh Trúc dựa vào tường, vắt chéo chân.
Cô ta ngầng cao đầu, ngoắc ngón tay với Tần Hạo.
Tần Hạo thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm nhận
được một ngọn lửa đang hừng hực trong cơ thể mình.
Chẳng hiểu sao hôm nay anh lại hơi không kiểm soát
được cảm xúc.
Trừ đêm lăn lộn với hai chị em nhà họ Lâm đến
mức trời tối đất đen sau khi về Trung Hải kia, Tần Hạo
cũng không chạm vào phụ nữ nữa. Ham muốn bị
kiểm nén đã lâu nên hơi mất kiểm soát.
Tại sao lại thế chứ?
Diệp Thanh Trúc mỉm cười, trông rất đắc ý. Rất ít
đàn ông có thể thoát khỏi tay cô ta.
Ngay cả cậu Tần tiếng tăm lừng lẫy cũng không
ngoại lệ.
Đúng lúc này, Tần Hạo bật cười.
Diệp Thanh Trúc phát hiện trong mắt anh lóe lên
vẻ khinh thường.
Vào giờ phút này, Diệp Thanh Trúc bỗng cảm thấy
mình vẫn quá coi thường người đàn ông kia. Anh
được quái vật có vũ lực siêu mạnh, người mà Long
Tứ xem là thần, đâu dễ chơi như thế chứ?
Tần Hạo cười lạnh, sð mũi. Khi nhìn Diệp Thanh
Trúc, ánh mắt anh đã bình tĩnh lại. Anh thản nhiên
hỏi: "Nói đi, cô biết những gì rồi?"
Diệp Thanh Trúc làm như không biết anh đang hỏi
gì. Cô ta đáp với vẻ khó hiểu: "Nói gì cơ? Anh Tần,
anh muốn biết gì nữa?"
"Có tin tôi sẽ ném cô từ đây xuống không?"
Tần Hạo bình thản nhìn cô ta, tay phải chỉ vào cửa
sổ phía sau. Đây là tầng tám. Đương nhiên Diệp
Thanh Trúc biết rõ hậu quả nếu bị ném từ đây xuống.
Quả nhiên, sắc mặt Diệp Thanh Trúc lập tức thay
đổi hẳn. Cô ta không dám dùng kế mỹ nhân nữa.
"Người đó tên Diệp Thiên Dương. Theo lời họ,
hình như anh ta là cậu chủ nhà họ Diệp - một trong
bốn gia tộc lớn, là kẻ rất đáng gờm. Còn người phụ
nữ kia là cô cả nhà họ Tiêu, cũng thuộc bốn gia tộc
lớn. Quan hệ giữa họ ấy à, nghe đâu là... Đính hôn!"
"Sao cơ?"
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Tần Hạo thay đổi
hẳn. Anh nhướng mày, khuôn mặt lạnh tanh, sát khí
ầm ầm trào ra như thủy triều, khiến người khác không
khỏi lạnh sống lưng.
Diệp Thanh Trúc chưa bao gið cảm nhận được sát
khí mạnh mẽ như thế từ một người. Cô ta lập tức sợ
tới mức nhũn cả chân.
"Sao cô biết?"
Tần Hạo nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Trúc
không chớp mắt. Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong
mắt anh. Sau khi nghe thấy tin này, Tần Hạo khó mà
kiểm soát tâm trạng của mình nữa.
Dù anh đã vận chuyền nội lực đề cổ gắng trấn
tĩnh nhưng vẫn không làm được.
Diệp Thanh Trúc sợ đến mức mặt trắng bệch. Cô
ta hoảng sợ nói: "Tôi lén nghe được. Vừa nãy trong
phòng tiệc, có người nhắc đến chuyện này. Hình như
- -------------------