*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh chạy đi đầu vậy?"
Lâm Vũ Nghỉ ngỡ vực nhìn Tần Hạo chằm chằm,
giọng điệu không hề thân thiện, rõ ràng là không tin
tưởng anh.
Tần Hạo ù ù cạc cạc hỏi ngược lại: "Sao cơ?
Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đi tản bộ! Trời tối
thui thế này mà cô chạy đến đây làm gì? Không lẽ...
cô đang hẹn hò với người khác sao?"
Lâm Vũ Nghi liền nổi giận. Người này thế mà vừa
ăn cắp vừa la làng. Cô nhíu mày, hai tay chống nạnh,
giận dữ nói: "Anh nói gì hả? Rốt cuộc là ai đang hẹn
hò? Mà khoan, khi nào đến lượt anh hỏi tôi hả?"
"Không hỏi cô thì hỏi ai? Con gái con đứa, đêm ra
ngoài đường không an toàn! Sao cô chẳng hiểu
chuyện gì cả? Hôm qua tôi mới xem tin tức, ở ngay
khu chúng ta có một cô gái đi chạy bộ buổi tối, bị kẻ
xấu kéo vào xe làm trò đồi bại!"
Tần Hạo tỏ vẻ nghiêm trọng, hoàn toàn không
giống như đang đùa.
Lâm Vũ Nghỉ quà nhiên sợ hãi giật thót. Cô ôm
ngực, vẻ mặt căng thẳng nhìn chung quanh, lại nghĩ
đến mới nãy mình còn to gan đi đến cạnh bốn chiếc
xe phía trước dòm ngó.
Thường thì người lái xe Land Rover kiều này đều
là nam. Lỡ như người ta đang ở trong xe, lại có ý đồ
xấu thì xem như cô xong đời!
Nghĩ lại mà thấy sợ.
"Đừng lo, giờ thì không sao rồi, chẳng phải có tôi
đây sao? Cô quên rồi à, tôi có võ đấy. Ai dám làm gì
cô bé Vũ Nghi xinh đẹp nhà chúng ta là tôi đánh hắn
ra bã ngay!"
Tần Hạo giơ nắm đấm lên mỉm cười.
Lâm Vũ Nghi nhăn mũi, hơi bất mãn nói: "Cái gì
mà cô bé xinh đẹp? Bộ tôi nhò lắm sao?"
Nói rồi, Lâm Vũ Nghỉ tỏ vẻ không phục mà ưỡn
ngực lên.
Tần Hạo không kiểm chế được mà nhìn thoáng
qua. Không thể không nói, Lâm Vũ Nghỉ tuy là em
nhưng có những chỗ trổ mã còn tốt, còn lớn hớn cả
chị gái Lâm Vũ Hân của mình.
"Đúng là không nhỏ!" Tần Hạo không nhịn nồi mà
nói.
Lâm Vũ Nghi không hiểu bèn hỏi tiếp: "Anh vừa
nói cái gì?"
Tần Hạo vội đáp: "Tôi nói, cô là cô bé xinh đẹp,
Vũ Hân là cô gái xinh đẹp!"
"Biết ngay là anh nói đến chị tôi mà!" Lâm Vũ
Nghỉ có vẻ không vui lắm, quay đầu bỏ đi.
Tần Hạo vội đuồi theo. Anh cũng không biết Lâm
Vũ Nghỉ trở chứng gì, sao lại không được gọi cô bé
xinh đẹp.
"Này, rốt cuộc cô sao vậy?"
"Này, cô nói gì đi chứ? Ai chọc giận cô hả?"
"Này, cô mà không nói gì là tôi mặc kệ cô luôn
đấy!"
Tần Hạo nói ba câu liên tục, cuối cùng Lâm Vũ
Nghỉ cũng dừng bước. Cô chậm rãi quay đầu lại, vẻ
mặt ngơ ngác nhìn Tần Hạo hỏi: "Có phải anh thích
chị của tôi không?"
"Thích chứ"
Tần Hạo thoài mái thừa nhận, ai mà không thích
- -------------------