*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà vừa rồi, suy đoán của Tần Hạo cũng đúng.
Phản ứng của Từ Mộng Kiều có nghĩa là cô muốn nhờ
anh đóng giả bạn trai, làm bia đỡ đạn đề đổi phó với
người đàn ông kia. Có lẽ đó là người bạn mà Từ Mộng
Kiều ngại phải từ chối.
Nhưng hai người lại không quá thân thiết!
Bời vì nếu thân thiết thì Từ Mộng Kiều đã trực tiếp
tìm một lý do để không phải đi hoặc là từ chối thằng
thừng luôn rồi.
Chắc chắn đối phương đã kiểm một cái cớ không
dễ từ chối đề mời bằng được cô đi.
Ví dụ như tham gia họp lớp này. Khi đó tất cả mọi
người đều sẽ tới!
Hoặc có thể nói là đã nhiều năm không gặp, giờ
tìm được bạn cũ, không gặp mà được sao?
Hơn nữa, đó còn là bạn từ nơi khác. Khó khăn lắm
người ta mới tới được Trung Hải một lần, tối đã phải
rỡi đi rồi. Trước khi đi hẹn gặp ăn bữa cơm thì càng
khó từ chối hơn.
Nhưng có vẻ Từ Mộng Kiều không có người bạn
nào như vậy!
Tần Hạo đã từng phân tích về tính cách của Từ
Mộng Kiều nên có thể phán đoán được tương đối tâm
lý của cô.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là người này từng
là người quen ở quê nhà.
Và suy đoán này càng được khẳng định hơn qua
phản ứng kinh ngạc của Từ Mộng Kiều.
Điều mà Từ Mộng Kiều không biết chính là dù
mình có tò ra bình thường như thế nào thì nhịp tim và
hơi thờ, còn cả tần số chớp mắt của cô đều đã bán
đứng nội tâm của chính bản thân cô.
Lúc này Tần Hạo cảm thấy vô cùng vẻ vang. Cuối
cùng anh cũng phát hiện ra được cảm quan cực
mạnh của mình. Không ngờ chúng còn có tác dụng
như vậy. Thật thần kỳ.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì hôm nay, trước khi
đi làm, cô đã tới bệnh viện nhỉ!”
Tần Hạo nói vậy cũng là vì dựa vào mùi thuốc khử
trùng nhàn nhạt trên người Từ Mộng Kiều.
Quả nhiên, sắc mặt Từ Mộng Kiều hơi thay đồi
nhưng cô nhanh chóng che giấu. Rõ ràng là cô vẫn
chưa hoàn toàn tin vào khả năng xem bói của Tần
Hạo.
Tần Hạo quyết định tung chiêu sát phạt.
“Cô đi bệnh viện cũng không hẳn là đi khám bệnh
mà còn có một nguyên nhân khác, đó là vì cô “tới
tháng!”
“Hả?”
Từ Mộng Kiều không nhịn được nữa, cô kêu lên
đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tần Hạo thản nhiên như gió thoằàng
mây bay, giống như coi mọi chuyện đều hết sức nhẹ
nhàng. Thái độ ung dung đó trông vô cùng thoải mái
và tự tin.
Lần này thì Từ Mộng Kiều đã phục sát đất.
Đúng là cô có bệnh vặt như vậy, hơn nữa còn là
bệnh đã bị từ rất lâu rồi. Mỗi lần, trước khi “bà dì' ghé
là cô thường đau khủng khiếp. Cô đã đi khám rất
nhiều bác sĩ nhưng đều vô ích.
Đòn tấn công cuối cùng của Tần Hạo khiển Từ
Mộng Kiều hoàn toàn khâm phục. Đôi mắt cô nhìn
- -------------------