Bầu không khí của bữa tiệc này thật là kì dị.
Tần Hạo vốn không sợ đám người này hạ độc vào thức ăn. Đám con nhà giàu này không ngu ngốc đến mức đó, bọn họ cũng không dám làm chuyện như vậy.
Cho nên trên bàn tiệc, bốn người kia như vô hình trong mắt Tần Hạo, chỉ còn những sơn hào hải vị trên bàn tiệc. Anh ăn uống rất tự nhiên và vô cùng từ tốn, không hề vội vã chút nào.
Còn trong số mấy vị thiếu gia kia có người đang ngồi không yên.
Mãi không thấy Tần Hạo nói năng gì, cuối cùng Diệp Bằng Phi cũng đứng lên. Anh ta nâng ly nói: "Cậu chủ Tần, bốn anh em tôi đã đắc tội với cậu. Hôm nay chúng tôi sắp xếp buổi tiệc này chính là muốn đền tội. Chén rượu này, tôi xin kính cậu!"
Nói rồi, ba người còn lại cũng đứng dậy. Cả bốn người cùng kính rượu Tần Hạo.
"Ồ!"
Tần Hạo chẳng buồn ngẩng đầu lên, anh thò đũa ra gắp một miếng đậu rồi bỏ vào miệng. Sau đó anh gật gù, nói: "Vậy các anh cứ uống đi!"
"..."
Bốn người kia trơ mắt ra nhìn nhau. Người này không thèm nâng ly lên, cũng không thèm bỏ đũa xuống, đúng là không biết phép lịch sự tối thiểu. Dù gì thì bốn người bọn họ cũng đã đứng dậy kính rượu đền tội rồi mà!
Có điều, bốn người kia tức lắm nhưng không dám ý kiến gì.
Dường như sớm đã biết Tần Hạo tính tình cổ quái, không dám đắc tội nên Diệp Bằng Phi nói: "Vậy chúng tôi xin cạn chén trước để bày tỏ thành ý!"
"Đợi đã!"
Tần Hạo khua tay cắt ngang lời Diệp Bằng Phi. Diệp Bằng Phi đã đưa chén rượu lên miệng đành dừng lại.
Khóe miệng Tần Hạo khẽ nhếch lên, để lộ ra ý cười nhàn nhạt và vẻ tinh ranh quỷ quái của mình. Anh nhẹ nhàng nói: "Là các anh tự muốn đền tội, cái gì gọi là cạn chén trước để tỏ thành ý? Lẽ nào muốn tôi cũng phải uống cùng các anh sao? Tại sao tôi lại phải uống?"
"Cậu chủ Tần không uống chứng tỏ vẫn còn thành kiến với anh em chúng tôi. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, là đàn ông thì nên rộng lượng. Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra. Nếu có sai sót thì bốn anh em chúng tôi xin nhận, sau này sửa đổi là được rồi. Cậu chủ Tần, cậu thấy như vậy có được không?"
Diệp Bằng Phi mất bình tĩnh nói.
Trong mắt Tần Hạo thoáng hiện vẻ khinh thường, anh đáp: "Ý của anh là tôi cố tình làm khó các anh sao?"
"Nói câu mất lòng thì đúng là như vậy!", Trịnh Nhất Hùng đến giờ không nhịn được nữa nên đế thêm một câu.
Tần Hạo nhún vai đáp: "Nếu đã như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa. Tạm biệt!"
Tần Hạo cầm khăn giấy lau lau miệng, sau đó đứng dậy đi khỏi.
Lúc này, bốn người kia đều trơ mắt ra nhìn nhau, bọn họ chưa từng gặp phải ai khó chơi như vậy!
Triệu Thiên Thành lúc này mới nghiến răng nói: "Cậu chủ Tần xin dừng bước. Chúng tôi biết trước đây đã đắc tội với cậu nhiều lần. Chỉ một bữa cơm như thế này không đủ đền tội. Cho nên, chúng tôi còn đặc biệt chuẩn bị cho cậu vài món quà, mong cậu ở lại một lát!"
Tần Hạo nhìn anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó nháy mắt, nụ cười ở khóe miệng dần dần kéo ngoác ra tận mang tai. Anh nhếch miệng, cười tươi rói đáp: "Nói sớm một chút có phải tốt không, người ta còn chưa ăn no mà!"
Nói rồi, Tần Hạo ngồi lại vị trí cũ, cầm đũa lên ăn tiếp.
"Nào nào nào, ngồi cả đi, đừng đứng mãi thế! Bỏ chén rượu xuống đi, nghe tôi nói này!"
Lần này Tần Hạo ra vẻ như một ông lớn hào sảng. Anh trầm ngâm chốc lát, dường như đang suy nghĩ xem mình nên nói gì. Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: "Bốn người các anh không phải được mệnh danh là tứ đại thiếu gia Trung Hải gì đó sao? Nào, mau nói đi, nhà các anh làm gì mà giàu vậy? Nào kể đi, từng người một! Yên tâm đi, tôi không có ý xấu, chỉ là hàn huyên chút thôi mà!"
"..."
Bốn người kia nhất thời không hiểu Tần Hạo có ý đồ gì nên không dám mở miệng.
Nụ cười vui vẻ trên gương mặt Tần Hạo dần tắt, anh lấy lại vẻ nghiêm nghị, thận trọng nói: "Đến nói chuyện thôi mà các anh cũng không dám nói với tôi thì tôi ở lại cũng chẳng có nghĩa lí gì. Cáo từ!"
Nói rồi, Tần Hạo giả vờ như chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Tôn Uy lập tức kéo Tần Hạo lại, vội vã nói: "Không không không, cậu chủ Tần đừng hiểu lầm. Là vì cậu chưa chỉ định ai nói trước nên chúng tôi không tiện mở lời!"
"Ai dà, đừng lo lắng như vậy chứ. Chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà. Thế này đi mập, anh nói trước đi!"
Tần Hạo chỉ vào tên mập Tôn Uy.
Tôn Uy cười khổ, sau đó bắt đầu nói: "Được, tới luôn. Bố tôi là Cục trưởng Cục công an Trung Hải. Còn tôi vẫn đang học đại học, chưa đi làm!"
Tôn Uy kết thúc phần thuyết trình ngắn gọn.
Tần Hạo lại chỉ Trịnh Nhất Hùng nói: "Đến anh đấy!"
Trịnh Nhất Hùng vội nói: "Bố tôi là dân làm ăn, nhà tôi có công ty, tình hình kinh doanh cũng không tệ. Còn tôi làm tổng giám đốc của công ty, cũng làm ăn tạm ổn thôi!"
"Nhà họ Triệu chúng tôi cũng ở trong giới kinh doanh. Tôi tự mở một công ty nhỏ kiếm ăn qua ngày!", Triệu Thiên Thành thận trọng đáp. Những lời này anh ta phải cân nhắc rất lâu. Anh ta không dám nói quá sỗ sàng nhưng cũng không dám quá thảo mai. Tóm lại là khó chết đi được.
Hiện giờ bọn họ vốn không thể đoán được Tần Hạo đang nghĩ gì, càng không biết anh định làm gì.
Đến lượt mình, Diệp Bằng Phi nói: "Nhà tôi cũng làm kinh doanh, mở vài công xưởng. Tôi hiện giờ cũng đang dở nghiệp đèn sách, còn chưa tốt nghiệp. Sau này tôi cũng chưa có định hướng gì rõ ràng! Có thể là tiếp quản cơ nghiệp nho nhỏ của bố tôi!"
"Ái dồi ôi, đúng là bốn vị con nhà giàu, chậc chậc!"
Tần Hạo mặt đầy ngưỡng mộ, thốt ra một câu cảm thán.
Nói rồi, anh nâng chén rượu lên.
Lúc này, bốn vị thiếu gia kia cũng thi nhau nhấc chén lên, nói: "Cậu chủ Tần, chúng tôi cùng kính cậu!"
Uống xong chén rượu này bốn người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Tần Hạo cũng chịu uống rượu, điều đó có nghĩa anh đã không còn tính toán chuyện lúc trước.
Uống xong chén rượu, đột nhiên Tần Hạo không cười nữa mà trưng ra vẻ mặt trang nghiêm, thận trọng nói: "Có mấy lời tôi đã muốn nói từ lâu!"
"Mời cậu chủ Tần chỉ giáo, có lời thì cứ nói ra. Chúng tôi từ lâu đã muốn nghe cậu chủ Tần dạy dỗ!"
Bốn người kia vội vã tỏ ra nghiêm chỉnh, ngồi thẳng lưng, vểnh tai lên y như mấy cậu học trò đi nghe giảng vậy.
Tần Hạo đang nghiêm mặt cũng bị bộ dạng của mấy người này chọc cười.
"Này, mấy người nghiêm túc thế để làm gì? Tôi đâu có phải thầy giáo của các anh, đừng có tỏ ra nghiêm trọng như vậy được không? Nào, giãn cơ mặt, cười lên!"
Tần Hạo không nhịn được mà vừa cười vừa mắng.
Bị mắng như vậy, tứ đại thiếu gia Trung Hải cũng cảm thấy bản thân diễn hơi sâu, không chân thực tý nào.
Tần Hạo vừa cầm đũa ăn, vừa chỉ Tôn Uy nói: "Nói anh đó, là con trai Cục trưởng thì oai biết bao. Những người anh quen biết chắc toàn con nhà giàu, rất kiêu hãnh phải không?"
"Không dám nhận, cậu chủ Tần lại vuốt mặt tôi rồi!", Tôn Uy tỏ vẻ xấu hổ đáp.
Trải qua chuyện lần này Tôn Uy mới hiểu ra rằng cái vòng tròn quen biết của anh ta thực ra cũng chẳng phải gì quá ghê gớm. Anh ta còn cách xa 'trung tâm vòng tròn' đó nhiều. Ví dụ như tứ đại gia tộc trước đây anh ta chưa từng được nghe tới.
Trong mắt Tần Hạo hiện lên vài tia khinh thường, nói: "Cái đồ như anh cả ngày chỉ biết đi quẩy, bản thân thì không có tài cán gì. Hở ra là nhấc điện thoại lên gọi người, gọi cái mông. Cái gì mà thiếu gia, có chuyện gì thì tự mình gánh! Các anh nói có phải không?"
"Đúng đúng đúng, cậu chủ Tần dạy chí phải!", tứ đại thiếu gia gật đầu như gà mổ thóc!
- -------------------