“Hử? Sao lại thế được? Người như anh thì nhân tài gì cơ chứ?”, Tần Hạo vừa nghe mấy câu này của Lâm Vũ Hân thì đã cảm thấy không ổn. Cô nàng này lại có những tính toán quái quỷ gì nữa đây?
Quả nhiên, Lâm Vũ Hân nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ nhưng đầy thâm ý: “Lát nữa em sẽ sắp xếp lại công việc cho anh. Anh là bạn trai em mà. Làm sao em có thể để anh làm việc ở vị trí thấp như vậy được. Phải không nào?”
“Hả? Anh làm việc ở bộ phận kinh doanh vẫn ổn. Không cần phải phiền phức như vậy đâu. Với cả, chắc em cũng không muốn người ta nói em thiên vị người nhà mà, đúng không? Người khác biết chuyện sẽ nghĩ anh đi cửa sau, thăng chức nhờ quan hệ. Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến em!”
Tần Hạo vội vã nịnh nọt, câu nào cũng thể hiện sự lo nghĩ cho đối phương. Những lời quan tâm như vậy, nếu như là người khác nghe được thì hẳn sẽ rất cảm động. Người ta cũng sẽ nghĩ Tần Hạo là người có chí khí, muốn vững bước đi lên bằng chính nỗ lực của bản thân.
Nhưng Lâm Vũ Hân thì không mắc bẫy đâu. Cô mỉm cười đáp lại: “Xem ra anh không muốn rời khỏi bộ phận kinh doanh nhỉ. Chẳng lẽ là vì mấy người trong WeChat sao?”
“Thịch!”
Trái tim Tần Hạo đập mạnh. Thế này thì anh chắc chắn Lâm Vũ Hân đã đọc được tin nhắn rồi.
“Sao có thể chứ? Anh chẳng hiểu em nói gì cả. Thôi vậy, tùy em, anh phục vụ vì dân… à không, phục vụ vì vợ mà. Ở vị trí nào cũng giống nhau, vàng thì sẽ luôn tỏa sáng! Anh tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của lãnh đạo!”
Tần Hạo nói những lời này bằng giọng điệu vô cùng hiên ngang, nghiêm chỉnh. Ai không biết còn nghĩ anh là chiến sĩ của Giải phóng quân đang chuẩn bị đi cứu nguy.
Lâm Vũ Hân mỉm cười đầy hài lòng: “Tốt lắm, rất biết giác ngộ. Nhưng tạm thời em vẫn chưa có kế hoạch gì, anh cứ đi làm đi. Lát nữa em sẽ gọi!”
Cô nhẹ nhàng rảo bước lên tầng. Tâm trạng hôm nay của Lâm Vũ Hân rất tốt, những áng mây ở chân trời tựa như cũng đang tươi cười với cô.
Tần Hạo hiếm khi được chứng kiến nụ cười trong trẻo như thế xuất hiện trên gương mặt Lâm Vũ Hân. Anh nhất thời ngẩn ngơ, bước chân tụt lại phía sau.
Lúc này, Lâm Vũ Hân bỗng nhiên dừng lại. Ngoái đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh còn ngẩn ra đấy làm gì?”
“Hở? Sao cơ?”
Tần Hạo cũng không rõ vì sao.
Lâm Vũ Hân cười nói: “Đi thôi!”
“Ừm!”
Tần Hạo vội vã cất bước chạy đến bên Lâm Vũ Hân.
Lúc này, Lâm Vũ Hân bỗng đưa tay khoác lấy cánh tay Tần Hạo. Cô có phần căng thẳng, nhưng vẫn vờ như điềm tĩnh bước về phía cổng công ty.
Tần Hạo thì hoàn toàn sững sờ.
Ý định của Lâm Vũ Hân rất rõ ràng. Cô muốn toàn bộ người trong công ty chứng kiến cảnh tượng ấy! Lâm Vũ Hân muốn công khai chuyện tình này, trực tiếp tuyên bố mối quan hệ giữa cô và Tần Hạo là người yêu.
Tần Hạo không biết phải nghĩ sao. Dù gì thì chuyện chẳng thể theo ý anh được, anh cũng đã đi đến cổng công ty rồi.
Bảo vệ cúi đầu chào, sau đó sững người nhìn Tần Hạo.
Nhân viên đi vào lần lượt chào Lâm Vũ Hân. Họ đều ngẩn ra khi nhìn thấy hành động thân mật của hai người, nhưng đã kịp hoàn hồn rất nhanh.
Đấy cũng là chuyện được bàn tán nhiều nhất ở tập đoàn Triều Dương ngày hôm nay.
Tần Hạo bị cô nửa lôi nửa kéo vào thang máy. Lúc này, trong thang máy chỉ có hai người họ. Vài nhân viên vừa trông thấy Lâm Vũ Hân thì vô thức cảm thấy vừa kính vừa sợ. Rất ít người ở công ty có thể thoải mái đi chung thang máy với Lâm Vũ Hân.
Nhiều người đều tự giác chờ đến chuyến sau.
Trong thang máy, Lâm Vũ Hân vẫn không buông tay Tần Hạo. Quay sang nhìn anh, cô cười hỏi: “Vừa rồi thấy thế nào?”
“Làm anh sợ muốn chết!”
Tần Hạo vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng lo sợ.
Lâm Vũ Hân cũng bó tay: “Anh mà cũng biết sợ à? Anh sợ gì cơ?”
Giọng điệu của Tần Hạo đầy khổ sở: “Bây giờ ai nấy đều nghĩ anh cuỗm mất cô chủ xinh đẹp của họ rồi. Anh trở thành kẻ thù của mọi người, có thể không sợ ư? Biết đâu khi đi đường sẽ có ai đó vô duyên vô vớ ném trứng thối vào người anh đấy!”
Lời khen trá hình này khiến Lâm Vũ Hân dễ chịu lắm. Cô mỉm cười ngọt ngào, giọng nói thì vô cùng ngạo nghễ: “Không có đâu. Họ sẽ không dám, bởi vì anh là người của em mà!”
“Ha ha, được vậy thì còn gì bằng!”
Tần Hạo cười khổ.
Lâm Vũ Hân lại nói tiếp: “Nhưng em thấy, anh là đang lo sau này sẽ không được người đẹp ở công ty liếc mắt đưa tình nữa thì phải?”
“Liếc đưa gì cơ? Xin lỗi, tiếng Trung của anh không tốt lắm, anh không nhìn không nhận gì của ai cả!”, khua môi múa mép bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh, đây chính là sở trường của Tần Hạo.
Lâm Vũ Hân khinh khỉnh liếc nhìn anh: “Ai đó vừa nãy còn khoe khoang bản thân thành thạo tám ngôn ngữ cơ mà!”
“Ha ha, anh đùa thôi, đâu có ai thích anh. Chỉ có Tổng giám đốc Lâm đây không chê anh vừa kém văn hóa vừa không có học thức. Ngoại trừ đẹp trai, anh làm gì còn ưu điểm nào nữa đâu!”
Hai người vừa đấu khẩu vừa nói nhảm, bất giác đã đến tầng hai mươi hai. Tần Hạo ra khỏi thang máy, thấy Lâm Vũ Hân đóng cửa lại mới thở phào một hơi.
Lúc này, anh lại thấy đau đầu.
Anh nhớ lại bộ dạng tức giận ngày hôm qua của Từ Mộng Kiều, không biết bây giờ đã nguôi giận chưa.
Đến giờ, Tần Hạo vẫn không hiểu mình đã làm gì sai khiến Từ Mộng Kiều giận dữ như vậy. Anh muốn giải thích cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Quyết tâm bước vào phòng làm việc, Tần Hạo liếc mắt nhìn xung quanh. Không trông thấy Từ Mộng Kiều, anh mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy là lạ.
Bình thường Lâm Vũ Hân luôn đến công ty sớm nửa giờ. Hôm nay là ngoại lệ, cô chỉ vừa đặt chân lên tầng.
Từ Mộng Kiều cũng có thói quen tương tự, nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu.
Tần Hạo ngồi vào chỗ mà trong lòng vẫn thấy nghi hoặc. Anh đang nghĩ xem lát nữa phải giải thích với Từ Mộng Kiều ra sao.
Cả chuyện Lâm Vũ Hân muốn đổi vị trí cho anh nữa. Không biết cô định xếp anh làm ở bộ phận nào.
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, cả mớ chuyện đau đầu.
Đau khổ nhất chính là túi tiền chỉ còn năm mươi tệ, trong điện thoại cũng chẳng có xu nào.
“Mẹ nó, từ hôm nay trở đi phải cố gắng giật lì xì!”
Tần Hạo hạ quyết tâm. Mới sáng sớm, anh đã ôm điện thoại tải về rất nhiều ứng dụng, tham gia không ít nhóm, bắt đầu kế hoạch tích cóp cho kho tiền bé nhỏ của mình.
Nửa giờ trôi qua, Từ Mộng Kiều vẫn chưa xuất hiện.
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, một đồng nghiệp nữ cầm tài liệu đến bên cạnh vị trí của Từ Mộng Kiều, thấy không có ai bèn lên tiếng hỏi: “Chị Lục, hôm nay Mộng Kiều không đi làm à?”
“Ừm, Mộng Kiều không khỏe nên xin nghỉ hôm nay rồi!”
Lục Tiểu Nha đáp lại ngay mà chẳng hề ngẩng đầu.
Vị đồng nghiệp nữ này nói tiếp: “Vậy tài liệu chỗ tôi…”
“Đưa cho tôi!”, bấy giờ Lục Tiểu Nha mới ngẩng mặt lên. Ánh mắt của cô ấy vừa lướt đến Tần Hạo thì lập tức rời đi.
Tần Hạo cảm nhận được sự lạnh nhạt hiện trên gương mặt cô ấy.
Trước đây, Lục Tiểu Nha không hề đối xử với anh bằng thái độ như vậy!
Trái tim của Tần Hạo giật thót, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vẻ mặt của mọi người khi nhìn mình dường như đều rất đỗi lạ kỳ?
- -------------------