"Ái chà chà, thông minh quá nhỉ!"
Lâm Vũ Hân nhìn bộ dạng uất ức của Tần Hạo, không nhịn được mà phì cười.
"Được rồi, được rồi, cứ quyết vậy đi. Từ ngày mai trở đi anh sẽ là đội trưởng đội bảo vệ, mỗi sáng phải tới phòng bảo vệ báo cáo. Còn đội trưởng đội bảo vệ trước đây em đã đuổi đi rồi!"
Lâm Vũ Hân nói ra câu đó nhẹ như không, như thể đó là một chuyện lông gà vỏ tỏi chẳng đáng để tâm. Nhưng Tần Hạo biết thực ra chuyện đó không đơn giản như vậy.
Thực ra người như Lâm Vũ Hân ở công ty lại khá khoan dung với cấp dưới của mình. Nếu chỉ là chuyện nhỏ thì cô sẽ không để ý nhiều, nhưng nếu đã đến mức bị đuổi việc nghĩa là đã xảy ra chuyện không nhỏ!
Tần Hạo bỗng cảm thấy tò mò, hỏi: "Người ta đang làm rất tốt, sao em lại đuổi đi? Đừng nói là em cố tình làm vậy để thăng chức cho anh nhé, anh gánh không nổi đâu!"
Nét mặt Lâm Vũ Hân khá kì lạ, cô mỉm cười nhìn Tần Hạo hồi lâu rồi mới đáp: "Đội trưởng đội bảo vệ cũ làm cho một nhân viên nữ trong công ty 'to bụng', sau đó lại tàn nhẫn đá con gái nhà người ta!"
"..."
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng hiểu ra ý tứ sâu xa sau nụ cười kỳ lạ của Lâm Vũ Hân.
Có điều, nghe Lâm Vũ Hân nói xong Tần Hạo mới vỡ lẽ. Kẻ như vậy nên bị đuổi việc từ lâu rồi mới phải.
"Thôi bỏ đi, ngày mai làm cũng không sao, hôm nay cứ tan ca trước đã!"
Dường như tâm trạng của Lâm Vũ Hân không tệ, cô sắp xếp lại bàn làm việc rồi xuống lầu cùng Tần Hạo.
Lúc Tần Hạo đi xuống dưới liền hắt xì hơi liền mấy cái.
"Xem ra có người đang chửi anh đấy!", Lâm Vũ Hân nhìn ngang ngó dọc một hồi thấy không có ai liền quay sang cười tinh nghịch với Tần Hạo.
Tần Hạo bỗng chốc cạn lời.
Thực ra Lâm Vũ Hân đã nói đúng, lúc đó quả thực có người đang mắng chửi Tần Hạo.
Từ Mộng Kiều kéo Đường Kiều tránh sang một bên, cô vừa hướng dẫn Đường Kiều làm việc vừa nhỏ tiếng xì xầm gì đó.
"Tên khốn đó thật đáng ghét, thật đó, chị suýt nữa thì rơi vào bẫy của cậu ta rồi. Đừng nhìn bình thường cậu ta có vẻ tử tế nhưng lòng dạ thực ra rất xấu xa. Đôi mắt kia khác nào mắt sói, suốt ngày chỉ liếc con gái nhà người ta!", Từ Mộng Kiều nghiến răng nói.
Cứ nghĩ đến cái hộp nho nhỏ bị mình ném vào thùng rác hôm đó là lửa giận trong người cô lại bốc lên hừng hực.
Thực ra cô cũng không quá ác cảm với việc ăn cơm trước kẻng, trong xã hội ngày nay thì đó là chuyện quá bình thường. Nhưng mà đối với loại đàn ông thích vờn ong bắt bướm, chuyên môn đùa cợt với tình cảm của các cô gái như Tần Hạo thì đáng bị tiêu diệt!
Từ Mộng Kiều mắng chửi anh đến độ khô cả miệng. Cô cho rằng mình đã tìm được tri kỷ là Đường Kiều bởi dù gì Tần Hạo cũng là bạn trai cũ của cô ấy, cho nên chắc chắn Đường Kiều cũng đã phát hiện ra Tần Hạo không phải loại tốt đẹp gì, cho nên mới đá anh.
Nhưng Từ Mộng Kiều phát hiện dù mình đã nói cả nửa ngày thì Đường Kiều cũng chỉ cúi thấp đầu, không nói không rằng, dáng vẻ rất trầm mặc. Điều đó khiến Từ Mộng Kiều không biết Đường Kiều có cho vào tai những điều mình nói hay không.
"Đường Kiều, em sao vậy?"
Từ Mộng Kiều cứ tưởng Đường Kiều hồn vía bay đi đâu mất hoặc đang đau đớn vì vết thương lòng xưa kia nên không ngừng lay gọi cô ấy.
Đường Kiều lắc đầu đáp: "Không sao! Có điều, em cảm thấy..."
Đường Kiều dường như ái ngại không muốn nói ra điều gì đó, cảm giác như nói lời này ra thì không lịch sự với Từ Mộng Kiều lắm.
"Hả? Em cũng cảm thấy cậu ta là một tên khốn sao?"
Từ Mộng Kiều bất giác cảm thấy như tìm được tri kỷ.
Nhưng thật không ngờ, Đường Kiều lắc đầu đáp: "Không, em cảm thấy Tần Hạo không phải người như vậy!"
"Hả?"
Từ Mộng Kiều hoàn toàn sững sờ như thể không tin vào tai mình.
Đường Kiều bối rối nói: "Em cảm thấy anh ấy là người rất có tài, rất đẹp trai, lại còn rất dịu dàng, chân thành với người khác. Anh ấy cũng không phải người nhiều tâm cơ, hơn nữa khi ở cạnh anh ấy lâu rồi sẽ biết đó là một người đàn ông vô cùng quyến rũ!"
"...", Từ Mộng Kiều đơ toàn tập, sau đó thẫn thờ nói với Đường Kiều: "Đường Kiều, chị phải hỏi lại chút, có phải người mà chúng ta đang nói đến là cùng một người không?"
"Đúng mà, chính là Tần Hạo!", Đường Kiều liếc nhìn Từ Mộng Kiều với ánh mắt khá khó hiểu.
Từ Mộng Kiều tiếp tục hóa đá.
Đường Kiều chẳng phải bạn gái cũ của Tần Hạo sao? Không phải họ đã chia tay rồi sao? Tại sao Đường Kiều vừa mở miệng lại khen ngợi cậu ta, tâng bốc lên đến tận mây xanh, ca tụng cậu ta là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm cơ chứ?
"Đường Kiều, em bị lừa rồi!"
Từ Mộng Kiều thành khẩn khuyên ngăn, sau đó tiếp tục nói rất nhiều lời không hay về Tần Hạo.
"Cậu ta đi làm thì đến muộn về sớm, có hôm còn tự nhiên lặn mất tăm, nếu không thì sẽ nằm bò ra bàn mà ngủ. Đến công ty lâu như vậy rồi nhưng cơ bản chẳng làm cái gì hết. Loại người tồi tệ như cậu ta chỉ tới đây cho qua ngày!"
Theo lời kể của Từ Mộng Kiều thì Tần Hạo đúng là không được một cái nết gì, đúng là tên không ra gì nhất trong số những tên không ra gì.
Đường Kiều không hề phản ứng lại, ngược lại còn cười nói: "Hồi trước anh ấy đi học cũng như vậy, ngày nào cũng vô ưu vô lo, em sớm đã quen rồi!"
"Hả? Cái đó mà em cũng bỏ qua được sao? Em cũng biết trường học khác với xã hội, đi làm cũng không như đi học. Ở trường học, nếu em không đi học thì cùng lắm sẽ chỉ bị giáo viên phê bình mà thôi. Nhưng khi lăn lộn ngoài xã hội, nếu em không làm việc chăm chỉ thì sẽ bị trừ lương, nghiêm trọng thì bị đuổi việc. Nhưng em có biết tại sao cậu ta lại không bị đuổi việc không?"
Từ Mộng Kiều vừa nói vừa cảm thấy cuộc đời này rất không công bằng.
Đường Kiều ù ù cạc cạc hỏi lại: "Tại sao vậy?"
"Tại sao à? Tại vì cậu ta bám váy sếp tổng, chính là Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân của công ty chúng ta!"
Từ Mộng Kiều nói xong thì thấy Đường Kiều thần người ra.
"Em lại sao vậy?", Từ Mộng Kiều tò mò hỏi.
Đường Kiều lắc đầu đáp: "Không có gì, hóa ra đây là công ty do nhà Lâm Vũ Hân mở, trước đây em còn không biết!"
Thấy Từ Mộng Kiều đơ ra, Đường Kiều giải thích: "Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân trước đây cũng là bạn học của em. Chúng em học cùng trường, cô ấy và Tần Hạo đã ở bên nhau từ thời đại học rồi!"
Nghe xong lời này, Từ Mộng Kiều thực sự hóa đá.
Từ trước đến nay, mọi người đều cho rằng Lâm Vũ Hân từ sau khi đến công ty mới tìm một 'trai bao' như Tần Hạo. Nhưng không ai ngờ, hai người họ sớm đã ở bên cạnh nhau.
Gương mặt Đường Kiều thoáng buồn, cô nhìn Từ Mộng Kiều, nói: "Chị Từ, em thấy có phải chị có hiểu lầm gì đó với Tần Hạo không? Dù em và anh ấy không còn yêu nhau nữa nhưng em vẫn luôn thấy anh ấy là người tốt, không giống những lời chị nói chút nào!"
"Sao có thể như vậy? Nếu cậu ta tốt như vậy thì sao em lại chia tay?", Từ Mộng Kiều cảm thấy chuyện này rất nực cười, không thể nghe lọt tai những điều Đường Kiều vừa nói!
Đường Kiều cười đau khổ đáp: "Bởi vì anh ấy quá tài giỏi, những cô gái thích anh ấy nhiều không đếm xuể. Mà trong số đó, em lại là người kém cỏi nhất, em cảm thấy mình không xứng với anh ấy!"
Nghe xong câu này, Từ Mộng Kiều ngây ra.
Đường Kiều thấy cô cứ đứng ngây ra như vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Từ Mộng Kiều tan làm với tâm trạng vô cùng phức tạp. Sau khi về đến nhà, cô vô thức nhìn lại chiếc hộp ba con sói bị vứt trong thùng rác.
Có điều lần này cô còn nhìn thấy trong túi có một hộp thuốc lá nữa.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy hộp thuốc lá kia, Từ Mộng Kiều mặt mày biến sắc, toàn thân như ngây dại.
"Lẽ nào mình thực sự đã hiểu lầm Tần Hạo?"
- -------------------