Chiêu này của Tần Hạo nhìn như rất tùy tiện, nhưng điểm tài tình chính là vừa hay nâng được phần dưới cổ tay người kia, khiến cổ tay người kia lập tức đau đớn. Con dao trong tay cũng không giữ nổi mà tuột mất, sau đó được Tần Hạo thuận tay chụp lấy.
Tần Hạo vung dao lên. Con dao liền vụt đến trước mặt người kia.
Bộp!
Với lực đánh mạnh như vậy, con dao tạo ra một vết thương rộng chừng một ngón tay trên mặt người kia, rồi bật nảy ra bay sang một bên, đến khi đụng vào tường mới ngừng lại được. Còn người kia cũng đã hôn mê bất tỉnh.
Tần Hạo thuận tay vứt con dao này sang một bên rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
Đợt phục kích vừa nãy đã chứng minh được suy đoán trong lòng Tần Hạo. Đối thủ quả thật muốn lấy cái mạng của anh!
Mà vào lúc này, cõi lòng Lâm Vũ Hân cũng đang gợn sóng. Cô thấy Trịnh Tiểu Long cầm bộ đàm hô to gọi nhỏ.
"Này! Lão Bát, thành công chưa? Lão Bát nghe rõ trả lời..."
Nhưng không ai trả lời cả.
Lâm Vũ Hân thở phào nhẹ nhõm. Xem chừng lão Bát cũng không làm gì được Tần Hạo.
Hơn nữa, biết được Tần Hạo đơn thương độc mã đến cứu mình, Lâm Vũ Hân cảm động vô cùng. Chỉ mong nhanh chóng gặp được Tần Hạo chứ chẳng muốn ở lại chỗ này thêm chút nào.
Lần này cũng trách cô quá sơ sảy. Vốn định ra ngoài gặp một khách hàng lớn, nào ngờ gặp xong, đến lúc trở về công ty thì bị người chặn đường, trói gô lôi đến chỗ này.
Lúc ấy, Lâm Vũ Hân thật hối hận. Nếu biết trước thì đã đưa Tần Hạo theo rồi. Anh biết võ, thân thủ vô cùng tốt, nếu có anh ở đấy, chắc chắn cô sẽ không gặp nguy hiểm.
Còn đám người trước mặt này chẳng qua chỉ là lũ tép riu, Lâm Vũ Hân cực kì chắc chắn về điều này. Bọn họ không phải là đối thủ của Tần Hạo, cô có lòng tin tuyệt đối ở anh.
Tần Hạo nhanh chóng đi lên lầu. Hiện nay, Lâm Vũ Hân đang ở tầng cao nhất, nếu muốn cứu cô, anh phải lần lượt đi qua các tầng, mà cũng không biết có bao nhiêu kẻ đang chờ anh ở mỗi tầng.
Vừa mới đánh một kẻ cầm dao ngất xỉu xong, mới đi được mấy bước đã có hai bóng người từ trên cao nhảy bổ xuống. Hai kẻ kia một trái một phải, tay kéo một tấm lưới lớn.
Tấm lưới phủ xuống đầu Tần Hạo.
Tần Hạo vẫn thản nhiên như thường, bàn chân khẽ cử động, cả người đã đứng cách đó 3 mét.
Tấm lưới kia phủ hụt, hai người nọ biến sắc, lập tức đứng dậy, tung lưới vây quanh Tần Hạo.
Tần Hạo khinh khỉnh liếc nhìn hai người kia. Anh nói: "Thời đại nào rồi mà còn chơi cái thứ này?"
Mệnh lệnh Trịnh Tiểu Long nhận được là đối phó với Tần Hạo. Tốt nhất là bắt sống, khống chế được anh. Kẻ cầm dao ban nãy cũng không cho rằng mình có thể lấy được mạng Tần Hạo. Tấm lưới này mới là món chính!
Nhưng không ngờ, Tần Hạo lại tỏ vẻ khinh khỉnh mà đứng yên tại chỗ, mặc kệ hai người kia tung lưới vây lấy anh.
Tần Hạo từ từ đưa tay cầm lấy tấm lưới, sau đó nhẹ nhàng xé toang ra trước mặt hai người đang trợn mắt há mồm kia.
"Soạt!"
Tấm lưới lớn bị Tần Hạo xé toang thành từng mảnh nhỏ.
"Các người còn trò gì nữa không?" Tần Hạo khinh thường nhìn hai người trước mặt.
Hai người kia nhìn nhau, cùng lúc vung nắm đấm về phía Tần Hạo.
"Bình bịch!" . Truyện Mỹ Thực
Nhào tới nhanh, thụt lùi cũng nhanh. Vừa mới vung tay, Tần Hạo đã đạp hai chân vào lồng ngực hai người kia.
Hai người kia bị đá văng ngược trở lại, đập thật mạnh vào tường. Mắt bọn họ như nổ đom đóm, miệng phụt máu, từ từ ngã bệt xuống đất, tạm mất khả năng hành động.
"Không chịu nổi một đòn cơ đấy!"
Tần Hạo cảm thấy thật nhàm chán, chẳng muốn liếc nhìn hai người kia. Anh xoay người tiếp tục đi lên.
Tầng một có hai người mai phục.
Tần Hạo bước đến cửa cầu thang tầng hai, vừa đến khúc cua thì chợt thấy vài luồng sáng lạnh lẽo lóe lên. Anh liền đưa ngón tay ra bắt lấy. Ba mũi phi tiêu bị kẹp giữa hai ngón tay của anh.
"Ái chà, còn có người chơi thứ này nữa!"
Tần Hạo cười híp mắt, sau đó cổ tay hơi động đậy, dùng sức vung đi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba mũi phi tiêu nhanh chóng phóng ngược lại.
"Á!"
Trên hành lang truyền đến một tiếng hét thảm thiết. Tiếp đó, một kẻ gầy gò dùng tay che mắt, kêu gào đau đớn lăn xuống cầu thang.
Đôi mắt người này trúng hai mũi phi tiêu, còn mũi phi tiêu thứ ba ghim thẳng, găm sâu vào chóp mũi anh ta.
Độ chính xác này khiến anh ta cảm thấy thật tuyệt vọng.
Người này lăn thẳng đến dưới chân Tần Hạo, khó khăn lắm mới ngừng lại được.
Tần Hạo giẫm chân lên người anh ta, nhẹ nhàng nói: "Trời ạ. Sao lại bất cẩn thế này!"
"Mày... Mày rốt cuộc là ai?" Hai mắt người kia đã mù, mũi cũng bị thương, giọng nói tràn ngập sự sợ hãi.
Tần Hạo khinh thường liếc nhìn anh ta, không hề khách sáo mà nói: "Mày muốn giết tao mà lại không biết tao là ai. Công tác chuẩn bị sơ sài quá đấy nhé. Ha ha!"
Nói rồi, Tần Hạo cười khẩy một tiếng, cũng lười nói nhảm tiếp. Anh trầm giọng nói: "Lăn tiếp luôn đi! Tao không muốn thấy mày nữa! Đừng để có lần sau đấy!"
Dứt lời, Tần Hạo lập tức bước nhanh lên cầu thang, không nhìn người kia nữa.
Sự xuất hiện của người kia khiến Tần Hạo cảm thấy đám người này cũng không hoàn toàn vô vị. Chí ít khả năng phóng phi tiêu của người kia cũng không tệ.
"Anh Tiểu Long, nhiệm vụ thất bại rồi!"
Người kia lăn xuống cầu thang, cố nhin sự đau đớn nơi mắt và mũi, cũng không để ý cả tay đầy máu, liền run rẩy cầm bộ đàm lên.
Trịnh Tiểu Long vừa nghe thấy giọng nói này, cả người liền run lên.
Hắn ta không nhịn được mà nhìn thoáng về phía Lâm Vũ Hân đang ở đằng sau. Dáng ngồi của Lâm Vũ Hân rất thoải mái, tựa như không phải cô bị bắt cóc mà là được mời đến nơi này làm khách vậy.
Dáng vẻ ấy khiến Trịnh Tiểu Long giận dữ. Hắn ta chợt nhận ra, dường như mình đã quá coi thường người thanh niên dưới lầu kia.
Người được tứ đại thiếu gia Trung Hải coi là đối thủ chắc chắn chẳng thể là một tên nhãi nhép được.
Trịnh Tiểu Long có phần hối hận, nhưng bây giờ vẫn còn kịp! Hắn ta còn có một con bài tẩy chưa lật, đó chính là Lâm Vũ Hân.
Chỉ cần Lâm Vũ Hân còn ở trong tay, anh ta sẽ không thua.
Nghĩ vậy, Trịnh Tiểu Long lập tức gọi đến số của Tần Hạo, vừa gọi vừa đi đến bên cạnh Lâm Vũ Hân.
"Nếu mày còn dám động đến một người anh em nào của tao, tao sẽ lập tức chặt một ngón tay của con ả này!" Trịnh Tiểu Long nghiến răng nghiến lợi mắng.
Trịnh Tiểu Long đang mở loa ngoài, một tay anh ta cầm con dao ngắm nghía. Con dao như đang nhảy múa trên tay anh ta.
Ánh sáng lạnh lẽo của con dao khiến Lâm Vũ Hân âm thầm sợ hãi, nhưng cô quan tâm tới việc Tần Hạo sẽ nói gì hơn.
Ấy vậy mà Tần Hạo không hề do dự, anh khinh bỉ nói: "Tùy, làm phiền mày chặt đầu cô ấy luôn đi. Tao còn cần người phụ nữ không có ngón tay để làm gì cơ chứ?"
Dứt lời, Tần Hạo lập tức cắt đứt cuộc gọi.
Sắc mặt Lâm Vũ Hân lập tức trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Mặt cô trắng bệch. Cô cắn chặt môi, trong đầu vang vọng những lời vô cùng lạnh lùng của Tần Hạo.
Tần Hạo vừa nói xong câu kia, điện thoại lại khẽ rung lên. Anh chỉ liếc nhìn rồi mỉm cười.
Sau đó, Tần Hạo tiếp tục nhanh chóng đi lên lầu. Lần này, bước chân của anh càng nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như đi cứu người mà chỉ giống như đang đi dạo.
Trên mặt anh treo một nụ cười quái đản, bước đến trước mặt hai gã đàn ông to lớn như hai tòa tháp.
Không cần phải hỏi cũng biết, hai người kia chính là tay chân của Trịnh Tiểu Long.
- -------------------