Hoa khôi họ Lâm đã nói như vậy thì đám cha nội kia cũng lập tức trở nên ung dung bình thản. Họ khoanh tay, có phong độ tới đâu thì thể hiện tới đó. Nếu mà đeo thêm thanh kiếm sau lưng thì có thể diễn cảnh trong phim Tây Môn Xuy Tuyết cũng không ngoa.
Chu Bằng đã tạo thế, nhưng Tần Hạo đứng trước mặt thì vẫn đút tay vào túi, mỉm cười nhìn cậu ta. Mặc dù anh điên máu với cái vẻ tự cao tự đại của cha nội này nhưng anh biết đối phương dám ăn nói vậy thì chắc chắn là có kẻ chống lưng nên tuyệt đối không được khinh địch.
“Bắt đầu thôi!”, Chu Bằng khẽ hô lên rồi sán tới gần thăm dò và tung cước.
Đó là động tác giả. Cậu ta cứ tưởng đối phương sẽ tung nắm đấm ra chặn lại, hoặc là lách người lùi về sau thế là bèn tính tới chiêu kế tiếp.
Nhưng Tần Hạo cứ đứng như phỗng, chẳng buồn nhúc nhích.
Anh càng bất động thì Chu Bằng càng không dám manh động, đành phải cứ thăm dò, giả vờ tấn công.
Điều khiến người khác cạn lời là Tần Hạo cứ đút tay vào túi như vậy với vẻ điềm tĩnh, không hề xao động giống y một bức tượng.
Điều đó khiến đám đông không dám tin.
Đại cao thủ Chu Bằng trong mắt họ đã từng đơn phương khiêu chiến rất nhiều lần và rất ít khi thất bại. Lúc này, cậu ta giống như một con khỉ, nhảy tới nhảy lui trước mặt người khác, tung chân ra rồi lại lập tức rụt về.
Ấy vậy mà đối phương vẫn chẳng có động tĩnh gì. Chu Bằng căng thẳng tới mức toát mồ hôi đầu.
Chỉ riêng bầu không khí đã khiến Chu Bằng muốn phát điên.
Lâm Vũ Nghi nhìn Tần Hạo ngạo nghễ thì đôi mắt sáng lấp lánh tới mê người. Không ai biết cô đang nghĩ gì.
Chu Bằng cũng cảm thấy mình cứ như con cồ cộ thế này thì cũng mất mặt. Cậu ta thầm nghĩ không phải tên này đang cố tình thể hiện thùng rỗng kêu to, thực ra chẳng tài giỏi gì, chỉ biết giả bộ là giỏi đấy chứ?”
Cứ tỏ ra oai phong thế này cho ma xem sao, mất mặt chết!
Chu Bằng hạ quyết tâm, giả vờ tấn công một lần nữa rồi bất ngờ ra tay, túm cổ áo của Tần Hạo. Nếu cha nội này có bản lĩnh thì cậu ta sẽ không túm trúng và bản thân cũng dễ đổi chiêu. Còn nếu cha nội này chỉ ra oai thì vật ngã anh ta cho bõ tức.
Kết quả là cậu ta nắm hụt thật.
Đố i phương không hề lùi bước mà chặn lại, sau đó giáp lá cà.
Chu Bằng kinh hãi.
Tần Hạo nhanh chóng áp sát, hai tay bấm vào cổ tay cậu ta rồi anh xoay người, vật ngã rất đẹp mắt, khiến Chu Bằng ngã rầm xuống đất và phải buông tay ra.
Thông thường, sau chiêu này sẽ vẫn còn một chiêu nữa, đó là dùng chân khóa cổ.
Nhưng Tần Hạo cũng chẳng thù hằn gì với ai nên chỉ chơi cho vui mà thôi!
Nhưng anh không ngờ, màn chủ động nhường bước của anh lại khiến Chu Bằng càng mất mặt hơn. Thế là cậu ta đứng dậy mặc kệ tất cả lao tới tấn công.
Trước khi cậu ta kịp nhào tới thì Tần Hạo khóa chân, một tay tung chưởng, đập thẳng vào ngực cậu ta.
Chưởng này giống chưởng đẩy. Do trước đó Chu Bằng lao với tốc độ quá nhanh nên bị mất trọng tâm, bị đẩy lùi về sau liên tiếp mấy bước rồi ngã ngửa.
Lúc này không cần Lâm Vũ Nghi lên tiếng thì toàn bộ hiện trường đã trở nên im lặng như tờ.
Ai cũng nhận ra Tần Hạo chưa tung hết sức, mà chỉ đẩy chơi chơi.
“Cha nội này, thật sự…Không hề đơn giản!”, có người nín một hồi không nhịn được phải thốt lên. Sau đó thì đồng bọn bên cạnh cậu ta gật đầu cái rụp như đúng rồi.
Chu Bằng lật người bật dậy, mặt đỏ tía tai. Cậu ta đạp mạnh, hùng hổ xông tới.
“Đừng vậy chứ, đùa chút thôi mà!”
Tần Hạo cảm thấy không yên tâm với bộ dạng liều mạng của cậu ta nên anh suy nghĩ và cũng không muốn cậu ta bị thua quá nhục nhã trước mặt bạn học của Lâm Vũ Nghi, thế là anh tìm một lý do buông tay, để Chu Bằng đánh trúng một cái và bản thân anh cũng giả vờ loạng choạng lùi về sau vài bước.
Chu Bằng vốn đã mất bình tĩnh và mất cả tự tin, nhưng không ngờ Tần Hạo mới nhường một cú khiến cậu ta lấy lại được thể diện và tự tin hơn. Thế là cậu ta càng như con chó điên, khua chân múa tay, khóa cổ, bẻ đầu, chiêu nào chiêu nấy tung ra như bão lũ.
Tần Hạo bỗng đanh mặt lại. Ấy cha! Đã giữ thể diện mà còn không biết điều à!”
Lúc này, đôi mắt Chu Bằng đỏ như máu. Cậu ta tung cước xoay người trong không trung. Động tác vô cùng đẹp mắt.
Tần Hạo nhắm đúng thời cơ. Khoảnh khắc cậu ta tung chân ra anh bèn nhào tới, thụp người xuống và dùng cánh tay phải quét ngang ngay bụng cậu ta.
Chu Bằng bị tấn công nên đòn chân trở nên vô tác dụng. Cả người cậu ta bị đánh bật lại đúng vị trí ban đầu, cong như con tôm luộc, đau đớn tới toát mồ hôi hột, mặt thì tái mét.
Đòn tấn công đó vừa nhanh gọn lại khó đỡ. Rất nhiều người còn chưa nhìn rõ là chuyện gì thì Chu Bằng đã bị đánh bại hoàn toàn rồi.
Tần Hạo bỗng chột dạ. Mẹ kiếp! Có khi nào mình ra tay hơi nặng không. Tên này chịu đòn kém vậy cơ à? Hình như ngất rồi thì phải?
Quả nhiên, thấy Chu Bằng nằm bò bất động, cả đám người lập tức vây lại.
“Sao anh có thể ra tay mạnh vậy chứ?”
“Anh ngầu, anh giỏi rồi, ở trong địa bàn của chúng tôi mà dám tung hoành như vậy, thật sự coi chúng tôi không ra gì phải không?”
“Anh em, tên này ức hiếp người quá đáng, mẹ kiếp!”
Cả đám người chỉ trỏ trách mắng anh.
Tần Hạo phất tay: “Cậu ta không sao đâu, nghỉ ngơi một lúc là khỏe thôi!”
Quả nhiên, Chu Bằng chỉ ngất một lúc rồi từ từ tỉnh lại. Ngoài sắc mặt còn hơi kém thì không vấn đề gì.
Thế nhưng việc Tần Hạo cướp mất hoa khôi, lại còn đánh ngất người khác đã chọc giận đám đông. Lúc này, ngoài Lâm Vũ Nghi thì e rằng không ai có thể nói đỡ cho anh được nữa.
Cả đám người vây lấy anh.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, Lâm Vũ Nghi cuống cuồng nói mọi người bình tĩnh nhưng không ai buồn nghe cô cả.
Một đám các ông nội đồng thanh nói một câu bá đạo: “Đây là cuộc chiến giữa những người đàn ông, đàn bà tránh ra”.
“Sao? Một đấu một không đánh nổi nên định cùng xông lên sao?”
Tần Hạo đứng ở giữa. Điều khiến anh đau đầu đó là làm thế nào để giải quyết tình huống này. Lẽ nào lại đánh gục hết đám sinh viên này sao? Vậy thì khác gì bắt nạt con nít đâu?
Thế nhưng nếu mà việc giải thích phát huy được hiệu quả thì thế giới này đã hòa bình từ lâu rồi.
Vì sự quang vinh của đại học Trung Hải, nên bình thường đám sinh viên này hết sức đoàn kết. Lúc này tất cả đều nhảy ra không hề sợ hãi. Nhất là đám anh em của Chu Bằng, tên nào tên nấy nghiến răng, mắt đỏ au như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tất cả cùng xông lên thì đã sao? Anh sợ rồi phải không?”, có người bật lại. Nhưng mà lời nói này nghe hơi hèn. Bên mình thì cả đống người, nếu mà có đánh gục được người ta thật thì cũng chẳng vẻ vang gì.
Tần Hạo lắc đầu bất lực: “Tôi khuyên các cậu nên bình tĩnh!”
Nào ngờ, lời nói đó vẫn kích động tới một vài người. Trong đó có một tên hét lên: “Mẹ kiếp, cha nội này còn ra oai cơ à. Mấy anh em, lên, đập chết hắn đi!”
Nói thì nói vậy nhưng sau khi được chứng kiến tài nghệ của Tần Hạo thì không ai dám xung phong lên trước cả. Thế là cái tên hô hào kia cảm thấy mất mặt vô cùng. Bản thân cậu ta cũng không dám, chỉ đứng đó hằm hè trông hết sức khó coi.
Đúng lúc này, có tiếng hò reo vang lên.
“Diệp Thiên Phong!”
Tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn.
Tần Hạo thì bực bội. Tên Diệp Thiên Phong này là ai vậy? Hình như rất lợi hại. Cả đám sinh viên quay lại nhìn rồi bỗng lộ vẻ kích động.
Tần Hạo đoán không sai. Giống như vị trí nữ thần số một của Lâm Vũ Nghi ở đại học Trung Hải thì Diệp Thiên Phong cũng là nam thần được si mê trong mắt không biết bao nhiêu nữ sinh.
Có điều, Tần Hạo không biết người này, trước đây cũng chưa từng qua lại giao du gì.
Tần Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ bèn soi người này từ đầu tới chân. Cậu ta có vẻ ngoài tuấn tú, ăn mặc chỉn chu, trông khá nho nhã và có phong độ.
- -------------------