Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ - Tần Hạo tác giả Hạ Ngữ

Đối phương muốn mượn cái chết của Tô Tư Viễn để cắn một phát chí mạng. Mục đích chính là để Lâm Vũ Hân phải ngồi tù.

Sau khi đã khẳng định được điều này, Tần Hạo đã chứng minh được suy đoán của mình là đúng, nút thắt trong lòng anh như được cởi bỏ, thoải mái hơn rất nhiều.

Ngày thứ hai mở phiên tòa xét xử, bên nguyên cáo người tự xưng là bạn tốt của Tô Tư Viễn lúc còn sống, còn bị cáo chính là Lâm Vũ Hân - đại diện của Tập đoàn Triều Dương. Cô bị tố cáo đã chỉ thị Tô Tư Viễn làm giả giấy tờ, sổ sách để trốn thuế. Tô Tư Viễn sợ tội nên tự sát, Lâm Vũ Hân sẽ trở thành chủ mưu.

Đây là một phiên tòa hết sức nực cười, nực cười đến mức khiến người ta không giải thích được.

Trước khi phiên tòa xét xử bắt đầu, luật sư bào chữa cho Lâm Vũ Hân không thể đưa ra bất cứ chứng cứ nào, cho nên anh ta ngồi đó không nói không rằng. Còn luật sư bên nguyên cáo lại đang thao thao bất tuyệt, khiến cho thẩm phán gật đầu lia lịa.

Chính vào giây phút mà Lâm Vũ Hân đã bắt đầu tuyệt vọng thì người liên quan của bên nguyên cáo bỗng đứng dậy, cắt ngang lời luật sư bên mình. Sau đó, trong khi mọi người vẫn đang mắt chữ o mồm chữ a, anh ta phủ nhận hết tất cả những lời khai của mình, hơn nữa người làm chứng của bên nguyên cáo còn nói rõ anh ta không hề có quan hệ gì với Tô Tư Viễn. Đồng thời, anh ta thừa nhận mình đã làm chứng giả.

Khi bên nguyên cáo đột ngột thay đổi lời khai thì cục diện phiên tòa đã hoàn toàn thay đổi, bên bại bỗng chốc trở thành bên thắng.

Lâm Vũ Hân trong lúc còn ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thắng kiện.

Tận đến khi đã ra khỏi tòa án, cô vẫn còn thẫn thờ đến tận khi nhìn thấy Tần Hạo lái xe đến đợi ở ngoài. Nhìn thấy cô đi ra, anh dường như không hề ngạc nhiên mà chỉ cười nói: "Lên xe đi!"

"Tại sao anh lại không dự phiên tòa? Chuyện của em anh không hề quan tâm sao?", Lâm Vũ Hân ấm ức nhìn anh, không muốn lên xe.

Trước đó, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Tần Hạo, cô nghĩ chắc anh đã có cách gì rồi.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ xuất hiện ở tòa, sau đó rút ra một đống bằng chứng, một phát hạ gục đám người kia. Và đương nhiên, cô cũng nghĩ rằng mấy ngày nay anh không đến thăm cô là do phải chạy đôn chạy đáo đi tìm chứng cứ.

Dù có nói thế nào, chẳng phải anh vẫn là người yêu kiêm vệ sĩ của cô hay sao? Nếu cô thực sự phải ngồi tù thì không phải anh cũng thất nghiệp sao!

Sau đó, Tần Hạo đến nhìn Lâm Vũ Hân còn chẳng buồn nhìn, khiến cô lại càng thêm thất vọng.

Tần Hạo mỉm cười nói: "Anh không đến dự nhưng cũng biết kết quả, em lên xe đi. Sau đó anh sẽ nói cho em nghe!"

Lâm Vũ Hân thẫn thờ bước lên xe, Tần Hạo chu đáo giúp cô cài dây an toàn. Động tác của anh rất tự nhiên, khi chạm vào tay cô, anh vuốt nhẹ, sau đó khẽ chau mày nói: "Sao lại lạnh thế này? Em đang lo lắng lắm phải không? Không sao rồi, anh đã nói có anh ở đây mà!"

Lâm Vũ Hân bị Tần Hạo nắm chặt tay thì cũng chẳng phản ứng lại. Cô chỉ thẫn thờ nhìn anh, hỏi" "Rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

Nhắc đến vấn đề này, Tần Hạo không nhịn được cười. Anh rút ra một điếu thuốc, suy nghĩ một lát. Sau đó anh nhìn Lâm Vũ Hân, cười đáp: "Em biết Tô Tư Viễn là ai không?"

"Là ai cơ?", Lâm Vũ Hân lặng lẽ rút tay về, sau đó lại hỏi tiếp: "Rốt cuộc anh đang muốn nói gì thế?"

Lâm Vũ Hân nhất thời nghe không hiểu.

Tần Hạo nhẹ nhàng đáp: "Thực ra rất đơn giản, em còn nhớ câu mà Trịnh Tiểu Long từng nói không? Trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu!"

"Ý anh là việc này chính là do tên Trịnh Tiểu Long đó đứng sau giật dây?", sự chú ý của Lâm Vũ Hân đã chuyển hướng, cô kinh ngạc hỏi.

Tần Hạo gật đầu, vừa lái xe vừa giải thích: "Không sai, chính là hắn. Hắn cho rằng những điều rác rưởi hắn làm thần không biết quỷ không hay. Nhưng hắn không biết rằng, anh sớm đã lắp đặt camera ẩn ở công ty. Các camera ẩn này đã quay lại được hết mọi việc. Tối hôm đó, chính hắn ta phái người đẩy Tô Tư Viễn từ tầng thượng xuống. Tô Tư Viễn không tự sát mà bị hắn ta giết chết!"

Lâm Vũ Hân kinh ngạc đến ngây người, cô hoàn toàn không lường trước được chuyện này. Cô ngạc nhiên hỏi: "Vậy tại sao anh không giao chứng cứ ra để bắt hắn luôn?"

Tần Hạo bất lực đáp: "Bắt hắn thì có tác dụng gì? Em nghĩ hắn ngu đến nỗi tự mình ra tay sao? Trèo biết bao nhiêu tầng lầu để lên đẩy người xuống sao? Hắn là đạo diễn của vở kịch này, nhưng kẻ trực tiếp ra tay không phải hắn. Nếu đưa chứng cứ cho tòa án, với năng lực của Trịnh Tiểu Long, em nghĩ hắn ta sẽ phải ngồi tù sao? Cùng lắm là hắn sẽ tìm một kẻ nhận tội thay!"

"Rốt cuộc chuyện là thế nào? Nếu anh đã không giao bằng chứng ra thì tại sao bên kia lại đột nhiên phủ nhận mọi lời khai của mình?", Lâm Vũ Hân nghĩ nát óc cũng không thông.

Tần Hạo vừa nghĩ đến chuyện này đã thấy buồn cười, anh cũng buồn thay cho Trịnh Tiểu Long.

"Tên khốn Trịnh Tiểu Long, hắn có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tô Tư Viễn mà hắn ta phái người đẩy xuống chính là người của anh họ hắn - Trịnh Nhất Hùng! Ha ha!"

Lâm Vũ Hân há hốc miệng, mắt thẫn thờ.

"Trịnh Nhất Hùng? Là Trịnh Nhất Hùng của tứ đại thiếu gia Trung Hải sao?", Lâm Vũ Hân kinh ngạc đến nỗi tim đập mạnh.

"Trịnh Nhất Hùng hao tâm tổn sức tìm cách gài người của mình vào Tập đoàn Triều Dương. Mục tiêu chính là gì thì chắc em cũng đoán được", nghĩ đến đây, Tần Hạo không nhịn được cười nói: "Đáng tiếc, nước cờ mai phục hắn bố trí hàng mấy năm trời nay lại bị thằng em họ ngu không để đâu cho hết loại bỏ!"

Lâm Vũ Hân càng thêm bàng hoàng. Cô không thể ngờ rằng tên Trịnh Nhất Hùng này đã vươn tay đến tận công ty cô. Hơn nữa, tất cả những việc này cô đều không hề hay biết.

Cuối cùng thì cô đã hiểu tại sao người ta vẫn cứ ví thương trường như chiến trường.

"Cho nên, chứng cứ đó anh đã giao cho Trịnh Nhất Hùng sao?", Lâm Vũ Hân cau mày suy nghĩ, trong chốc lát đã ngộ ra lí do hôm nay mình thắng kiện.

"Anh còn nghĩ là em sẽ không đoán ra cơ!", Tần Hạo gật đầu cười đáp: "Trịnh Tiểu Long đã làm ra việc như vậy mà vẫn còn thoải mái đi 'xõa' ở bên ngoài thì chỉ có một lí do duy nhất. Đó là Trịnh Nhất Hùng vẫn chưa biết việc này là do thằng em họ ngu ngốc của mình làm. Anh ta cho rằng việc Tô Tư Viễn trốn thuế không cẩn thận bị bại lộ, cho nên anh ta mới đào sẵn một cái hố cho em nhảy vào".

Lâm Vũ Hân cười đáp: "Sau đó nhận được bằng chứng mà anh gửi, chắc anh ta phải tức ói máu! Việc này mà bị công khai, anh em của mình giết người của mình thì Trịnh Nhất Hùng nào còn mặt mũi mà ở lại Trung Hải, thậm chí còn phải gánh thêm tội danh gián điệp thương mại! Cho nên, khi tòa đã xử được một nửa, anh ta đã thông báo cho thuộc hạ của mình bãi kiện, cũng coi như cầu hòa với chúng ta!"

Tần Hạo nhún vai, không giải thích gì thêm.

Sau đó, Lâm Vũ Hân thấy anh châm điếu thuốc, rồi chạy tới tiệm tạp hóa ven đường mua một thứ đồ uống nóng, loại trà sữa vị chuối ba tệ một cốc.

Đôi bàn tay lạnh cóng của Lâm Vũ Hân đột nhiên như được truyền hơi ấm. Hơi ấm đó cứ theo bàn tay mà dần len lỏi vào trong tim cô.

"Cô Lâm, xin đừng chê cười!", Tần Hạo cắm sẵn ống hút, đi tới bên cạnh cửa sổ xe chỗ Lâm Vũ Hân đang ngồi, sau đó đưa cho cô ly trà sữa.

Vốn đang cảm động, nhưng nghe Tần Hạo nói vậy, Lâm Vũ Hân lại hừ lạnh một tiếng. Cô giật lấy ly trà sữa, nói: "Anh còn nghĩ em là thiên kim đại tiểu thư mưa không đến mặt, nắng không đến đầu sao?"

Tần Hạo đứng bên ngoài xe hút thuốc nhả khói, anh nói: "Anh nhớ có một nhân vật nổi tiếng đã từng nói: "Người phụ nữ có thể uống rượu Tây mấy trăm ngàn, cũng có thể uống ly trà sữa ba tệ chính là một người lý tưởng để lấy làm vợ!"

"Ai nói thế?", Lâm Vũ Hân biết Tần Hạo lại đang nói bóng nói gió để khen mình. Trong lòng cô khá vui vẻ nhưng ngoài miệng thì vẫn lạnh lùng như cũ.

Tần Hạo dập điếu thuốc, cười nói: "Anh nói đấy!"

"Anh...", Lâm Vũ Hân thần người ra một lát. Cô vừa định mắng anh mặt dày thì lại ngẫm ra ý đồ sâu xa của câu nói đó. Mặt cô bất giác nóng ran, không thể nào mà mắng anh được nữa.

Tần Hạo hút thuốc xong thì tiếp tục lái xe.

Anh đột nhiên nhận ra Lâm Vũ Hân không còn lạnh lùng như tảng băng trôi nữa. Nhìn cô lúc này rất vui vẻ. Lúc anh quay sang nhìn cô, cô còn giả vờ lườm anh với vẻ rất dễ thương. Trước đây cô chẳng bao giờ như vậy.

Lẽ nào, chỉ một ly trà sữa mà đã dỗ được Lâm Vũ Hân?

Tần Hạo đột nhiên phát hiện đã nửa tiếng rồi mà cô vẫn chưa uống hết ly trà sữa.

- -------------------
Nhấn Mở Bình Luận