"Tên đó cứng đầu đến nỗi bị đánh gãy hai cái răng!", Lâm Phong Dụ cười ha ha nói.
Lâm Vũ Hân bỗng chốc nhớ ra tên bị Tần Hạo dùng bông tai đánh cho rụng mất hai cái răng, cô chợt mỉm cười, quả đúng là gãy răng thật!
Vào lúc mà tất cả mọi người còn đang đồn đoán tên này ngựa non háu đá không biết sợ hùm, lại còn giả vờ ngạo mạn đến nỗi quên mất họ tên mình là gì thì một bóng người xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đó chính là Long Tứ!
Từ lúc bắt đầu, Long Tứ không ngừng nói chuyện với người đẹp cực phẩm bên cạnh mình, lại còn nghiêng người về phía cô ta. Tóm lại, Long Tứ lúc đó không hề xuất đầu lộ diện.
Ban đầu cũng chẳng ai chú ý đến cậu ấy.
Đến tận lúc cậu ấy cầm ly rượu bước tới thì người khác mới nhìn kỹ hơn gương mặt cậu.
"Tại sao cậu ta cũng đến đây?", trong đám người có một người đàn ông trung niên hỏi với vẻ vô cùng kinh ngạc. Bởi trong suy nghĩ của ông ta, thực ra tiệc sinh nhật của một cô con gái chẳng trọng đại đến thế. Khách mời chẳng qua chỉ là những người chung lợi ích mà lâu ngày không đi lại, tới đây tìm một sân chơi để tìm thời cơ lót đường cho sự nghiệp hoặc tương lai của mình, xây dựng quan hệ, hoặc chí ít là tới để 'vuốt đuôi' Trịnh Bách Xuyên.
Nhưng người đàn ông trung niên kia biết rằng cậu trai trẻ trước mặt hoàn toàn không cần những thứ nói trên.
Bởi vì, có lẽ Trịnh Bách Xuyên mới là người phải đi 'vuốt đuôi' cậu ta.
Bởi vì cậu ta là Long Tứ.
Người phụ nữ đi cùng người đàn ông trung niên kia là một ngôi sao có chút danh tiếng. Cô gái này là 'con cá' mà hôm nay ông ta mới câu được, khá xinh đẹp, nhưng đôi mắt hoa đào hấp háy. Tóm lại chính là kiểu phụ nữ sẽ bám chặt lấy những người đàn ông có quyền có thế.
Cô ta cất tiếng hỏi: "Anh ta là ai vậy?"
"Cô không xứng để biết đâu!", người đàn ông trung niên nãy giờ vẫn nhìn cô ta cười lịch sự, bỗng nhiên lạnh lùng nói. Sau đó, ông ta một mình bước tới chỗ chàng trai trẻ kia.
Cơ hội của ông ta đến rồi, chỉ cần có thêm chút vận may để làm quen với chàng trai trẻ này. Nếu vậy thì, con đường sau này không dám nói là sẽ hoàn toàn thuận lợi, nhưng ít nhất sẽ bớt gập ghềnh hơn rất nhiều. Bởi vì ông ta thừa biết chàng thanh niên Long Tứ này có sức mạnh như thế nào.
Người đàn ông trung niên bình thường vẫn 'ngồi chiếu trên' nhưng khi đến gần Long Tứ thì lại không khỏi run rẩy, cứ như một người đàn ông vừa biết yêu, đang định thổ lộ tình cảm với nữ thần trong lòng mình vậy. Vừa lo lắng, tim lại còn đập rất nhanh.
Khi ông ta bước tới gần đã rất cố gắng tỏ ra tự nhiên nâng ly rượu lên, nhìn Long Tứ mỉm cười.
Long Tứ hơi ngẩng đầu lên, sau đó thờ ơ đi qua ông ta luôn.
Ông ta không đủ dũng khí để mở lời.
Vô cùng tiếc nuối, ông ta trong lòng thầm trách mình không đủ dũng khí.
Người đàn ông trung niên này tên là Tôn Chính Đức, là bố của Tôn Dật.
Đương nhiên, chẳng có mấy người để ý đến biểu cảm của ông ta mà chỉ bận để ý đến cậu thanh niên khiến ông ta phải nhìn bằng con mắt khác kia.
Rất nhanh sau đó, trong đám đông có người xì xào bàn tán.
"Đây là Long Tứ, đại ca của Thanh Bang hồi trước sao? Ha ha, quả nhiên khí chất không giống người thường!"
Cũng vào lúc này, Long Tứ đã bước tới trước mặt Tần Hạo. Hai người họ đứng đối diện nhau, bầu không khí như đông đặc lại, có khá nhiều người biết thân phận của Long Tứ nên trong lòng đã có dự cảm không lành. Một đại ca xã hội đen, một người lại là ngựa non háu đá, hai người này sao lại đụng độ nhau cơ chứ?
Tên nhà quê Tần Hạo kia đúng là đen đủi. Khó khăn lắm mới giả bộ là một kẻ cao ngạo, phút chốc lại gặp phải một người trời sinh vốn đã cao ngạo nên khỏi cần giả vờ, có lẽ Tần Hạo kia sắp bị đập cho ra bã.
Lâm Phong Dụ nhìn về hướng đó thì mặt bỗng biến sắc.
Tuy nhiên, ai cũng nghĩ rằng Long Tứ sẽ chỉ đi lướt qua Tần Hạo như hai người xa lạ mà thôi.
Đúng vào lúc này, một bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện rồi đi tới trước mặt Tần Hạo. Cô gái đó dịu dàng mỉm cười.
Huyết Ảnh!
Nhưng lúc đó, cô ấy tự nhận mình là Tiểu Tuyết!
"Hôm nay em đẹp quá!", Tần Hạo thật thà nói.
Huyết Ảnh khẽ mỉm cười, đang định đáp lời.
Đột nhiên, Tần Hạo quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mãi không rời đi được.
Ở phía không xa, Trịnh Nhất Hùng đôi mắt tối sầm đứng ở đó nhìn Tần Hạo và Huyết Ảnh. Mắt anh ta hằn lên những tia thù hận, dường như hận thù đã hoàn toàn chiếm lấy tâm hồn anh ta.
Em họ Trịnh Tiểu Long của anh ta đã chết, lại còn chết rất thảm. Khi còn sống cũng bị giày vò đủ điều vì con người trước mặt kia. Nếu không phải do Tần Hạo ra tay thì còn ai vào đây nữa?
"Đúng là tình chàng ý thiếp! Thật khiến người ta cảm động. Cậu chủ Tần đúng là có phúc quá! Đi đến đâu cũng có biết bao người đẹp theo cùng!", Trịnh Nhất Hùng đứng trong một góc khuất tối tăm khiến nét mặt anh ta không nhìn rõ và thêm phần lạnh lẽo.
Ánh mắt Huyết Ảnh cũng vô cùng lạnh lùng, sát khí khiếp người cũng bộc phát. Khí chất của cô lúc này không còn như trước, lúc này cô giống như thuốc nổ đã được châm ngòi nhưng chưa phát nổ vậy. Luồng khí nguy hiểm này mặc dù không nhìn thấy được nhưng có thể cảm nhận được.
Tần Hạo chợt ôm chặt lấy Huyết Ảnh, sau đó khẽ vỗ vào lưng cô, dịu dàng nói: "Cô bé, bình tĩnh nào, nghe lời anh".
"Anh, em nghe lời anh mà!", Huyết Ảnh đã dịu đi đôi phần. Cô dần bình tĩnh lại, giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng Tần Hạo, chẳng thèm nhìn tên khốn Trịnh Nhất Hùng kia thêm lần nào nữa.
"Chơi một mình đi, đừng làm loạn, em biết chưa? Nếu không anh sẽ nổi giận đấy", Tần Hạo dặn dò một câu, sau đó buông tay ra, cười dịu dàng rồi quay lưng đi ra sảnh trước.
Huyết Ảnh cũng quay lưng đi khỏi.
Trịnh Nhất Hùng vẫn đứng đó, không biết tại sao mà cả người lạnh toát, lông tóc dựng đứng lên, toát mồ hôi lạnh.
Cô gái vừa nãy đã làm gì?
...
Tần Hạo chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt thù hận của Trịnh Nhất Hùng, anh đi tới chỗ Lâm Vũ Hân.
"Em còn tưởng anh không quay lại cơ. Thế nào? Không đi với cô gái anh mới tìm được sao, chạy đến đây làm gì?", Lâm Vũ Hân lạnh lùng nói. Đến cô còn không phát hiện ra giọng nói của mình sặc mùi ghen tuông.
Nhưng Tần Hạo lại phát hiện ra điều đó, anh vui vẻ hỏi: "Sao thế? Em ghen à?"
"Ghen gì chứ? Anh nghĩ mình là ai! Hứ!", Lâm Vũ Hân vùng vằng bỏ đi.
Trong buổi tiệc có vài hoạt động khiến Tần Hạo cảm thấy khá phiền. Anh chán nản ngồi đó, không biết đang nghĩ gì. Thời gian cứ như nước chảy mây trôi, cứ dần dần qua đi từ lúc nào.
Anh có nghĩ đến việc ra bắt chuyện với đám con nhà giàu, nhân tiện mồi chài mấy ngôi sao xinh đẹp đi cùng họ nhưng anh cũng không dám lao tới để làm việc đó.
Đang mải suy nghĩ vấn đề này thì anh đột nhiên phát hiện ra Trịnh Bách Xuyên đã bắt đầu phát biểu, lại là mấy lời cảm ơn rồi chúc phúc gì đó. Không lâu sau, buổi tiệc khiến người ta chán ốm này cuối cùng cũng sắp kết thúc, vậy nghĩa là cũng sắp vào việc chính rồi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, đa số khách khứa đều đã về hết, chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi khá thân thiết mới ở lại chơi tiếp hoặc là ngủ lại đó.
Lâm Phong Dụ và Tần Hạo bị mời đến phòng khách chính của biệt thự, cũng chính là nơi Trịnh Bách Xuyên ở.
Cả thảy có tám người có mặt. Ngoại trừ Trịnh Bách Xuyên, Lâm Phong Dụ, Tần Hạo, Trịnh Nhất Hùng còn có bốn người đàn ông lạ mặt.
Trong nhà họ Trịnh, Trịnh Bách Xuyên là một người rất có tiếng nói.
Mà nhà họ Trịnh ở Trung Hải cũng không phải dạng vừa đâu!
- -------------------