Nhưng Tần Hạo không thể ngờ, Lăng Ngạo Tuyết lại bám chặt lấy điểm yếu này không buông.
"Anh thích đọc truyện trinh thám sao? Vậy anh đã xem những cuốn nào rồi?", Lăng Ngạo Tuyết như thể tìm thấy tri kỷ, hỏi cho bằng được.
Một lời nói dối sẽ kéo theo một chuỗi những lời nói dối khác. Nếu không thì lời nói dối ban đầu sẽ trở thành một trò cười.
Tần Hạo nghĩ ngợi, hình như anh chỉ nhớ tên một cuốn, anh đành nhắm mắt nhắm mũi đáp: "Ví dụ như Sherlock Holmes gì đó chẳng hạn".
Dường như Lăng Ngạo Tuyết rất hứng thú với vấn đề này nên cô cười đáp: "Tôi cũng thích mấy cuốn đó, đặc biệt là ‘Vụ án đôi giày đỏ’, đúng là đỉnh cao".
Tần Hạo chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Cô gái này không thể vô duyên vô cớ mà đi nói mấy chuyện này với anh. Hơn nữa, chẳng phải cô ấy rất ghét anh sao? Sao có thể chia sẻ thói quen sở thích với anh được cơ chứ? Hai người cũng đâu phải đang đi xem mắt đâu?
Chắc chắn là có quỷ kế gì đó!
Tần Hạo nghĩ ngợi rồi hỏi: "Vậy sao? Sao tôi lại không nhớ vụ án đó nhỉ? Cô kể lại cho tôi nghe được không?"
Lăng Ngạo Tuyết chần chừ một chút rồi đáp: "À ờ, hình như tôi cũng không nhớ rõ lắm, có vụ án Trộm ngựa thì tôi nhớ rõ lắm này".
Đây là vụ án đầu tiên của cả tập truyện nên chỉ cần là người từng sờ tới quyển sách này thì chắc chắn sẽ biết.
Tần Hạo cười rồi không nói gì nữa. Rất rõ ràng, Lăng Ngạo Tuyết đang chơi anh.
Quả nhiên, Lăng Ngạo Tuyết cũng biết chiêu này của mình không hiệu quả nên lại nói: "Xác của A Quý bị hung thủ đem trở lại, cho nên hiện trường đầu tiên của vụ án còn chưa được tìm ra. Vì vậy hung thủ là ai thì tôi không biết".
Tần Hạo không nói gì để tránh lại mắc câu của cô gái này.
Hiện trường đầu tiên là nhà của Trịnh Bách Xuyên. Lí do mà ông ta đưa thi thể của A Quý rất đơn giản là muốn để cho người nhà A Quý tới báo thù Tần Hạo.
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên nghiêm nghị nói: "Tuy nhiên, kẻ phóng hỏa đã nhận lệnh của con trai A Quý - Khánh Tử. Anh ta muốn báo thù cho bố mình!"
Tần Hạo ngạc nhiên, thật không ngờ kẻ phóng hỏa lại khai ra con trai của A Quý.
"Ồ, vậy thì liên quan gì đến tôi. Không phải cô luôn cho rằng tôi giết A Quý, sau đó Khánh Tử gì đó đốt nhà Lâm Phong Dụ để báo thù tôi đấy chứ? Ha ha, nhà là của người khác. Đốt thì đốt, cũng chẳng phải chuyện của tôi!", Tần Hạo trong lòng cảm thấy chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như vậy.
Lăng Ngạo Tuyết cũng biết chuyện không thể chỉ có vậy.
Nếu chỉ có vậy thì cô ấy có lí do để nghi ngờ Tần Hạo, tại sao không gô cổ anh về mà thẩm vấn mà lại chạy đến tận công ty để hỏi han? Hơn nữa, cô ấy còn cố tình tránh ánh mắt của người khác, chọn một nơi yên tĩnh thế này để nói chuyện với anh?
Quả nhiên, Lăng Ngạo Tuyết đáp gằn từng chữ: "Trên thi thể A Quý có một dòng chữ: Tần Hạo là kẻ giết người!"
Tần Hạo đơ người.
Lăng Ngạo Tuyết không rời mắt khỏi anh.
"Ha ha, không phải cô cho rằng A Quý kia bị một đao xẻ làm đôi. Sau đó ông ta không phục liền tỉnh dậy khắc lên người mình mấy chữ tố cáo hung thủ này chứ?"
Lăng Ngạo Tuyết trầm mặc hồi lâu.
Tần Hạo cũng không nói, anh cứ nhìn chằm chằm cốc cà phê trên bàn, trong lòng thầm suy nghĩ về tiến trình của sự việc.
Sau khi ba người Tần Hạo rời khỏi, chắc chắn Trịnh Bách Xuyên và đám người kia đã bàn bạc xem làm thế nào để xử lý cái xác của A Quý, làm thế nào để đối phó với Lăng Diệu Huy.
Bọn họ không ngờ rằng sau khi ra khỏi cửa thì Lâm Phong Dụ lại ngất xỉu rồi ngay ngày hôm sau lại bay ra nước ngoài. Vậy thì bọn họ chắc chắn đã nhắm vào anh.
Lăng Ngạo Tuyết đột nhiên nói: "Tôi biết dù A Quý không phải do anh giết thì cũng sẽ có liên hệ gì đó với anh, nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa có bằng chứng".
Tần Hạo cười lạnh đáp: "Vậy cô đi tìm bằng chứng đi. Tìm được rồi thì đến bắt tôi cũng không muộn!"
Lăng Ngạo Tuyết lắc đầu, nói ra một câu khiến Tần Hạo thấy thật sự khó hiểu.
"Sao tôi phải bắt anh chứ? Ông ta chết thì càng hay!"
Tần Hạo ngây người ra, không biết mình nên nói câu gì. Lẽ nào Lăng Ngạo Tuyết này cũng có liên quan đến đám người kia?
Nói xong câu này, Lăng Ngạo Tuyết đứng dậy rời đi.
Tần Hạo ngồi thêm một lát rồi cũng quay về công ty. Điều trùng hợp là lúc anh đi đến cửa lại đụng phải Lâm Vũ Hân từ trong đi ra.
Thấy Tần Hạo ngậm điếu thuốc bước chầm chậm về phía công ty, Lâm Vũ Hân nét mặt lạnh lùng nói: "Cũng nhàn nhã quá ta. Đang giờ làm việc mà vẫn đi hẹn hò với nhân tình được. Đúng là sướng hơn cả tiên!"
"Em nói gì vậy, cái gì mà hẹn hò nhân tình? Anh đi phá án, không phải em bảo anh đi sao?", Tần Hạo cảm thấy kì lạ, tự hỏi không biết dây thần kinh nào của cô bị chập.
Lâm Vũ Hân không thèm để ý đến anh nữa mà cười lạnh rồi đi về phía bãi đỗ xe.
Tần Hạo đi theo, cười nói: "Sao thế? Ghen à?"
"Anh nghĩ anh xứng sao?", Lâm Vũ Hân lên xe, nổ máy rồi lái xe đi.
Trong lúc đó, Tần Hạo cũng mở cửa xe chui vào hỏi: "Đi đâu thế?"
"Liên quan quái gì đến anh?", Lâm Vũ Hân chỉ đáp vỏn vẹn một câu. Sau đó mặc kệ Tần Hạo hỏi thế nào cô cũng không trả lời, ngọn lửa ghen tuông cháy bừng bừng.
Mặc dù thái độ của Lâm Vũ Hân không tốt nhưng tâm trạng Tần Hạo không tệ chút nào. Điều đó chứng minh trong lòng cô ấy có anh.
Lâm Vũ Hân rời công ty là để đi gặp một khách hàng, là một đối tác làm ăn rất quan trọng.
Đến khách sạn Jindu, Lâm Vũ Hân lạnh lùng liếc anh một cái nói: "Ở đây chờ!"
"Vậy mà được sao? Anh nhất định phải đi theo, lỡ đâu em gặp phải kẻ xấu giở trò với Lâm Vũ Hân bé nhỏ của anh thì phải làm sao?", Tần Hạo hi hi ha ha đáp.
"Gì mà Lâm Vũ Hân bé nhỏ của anh, ai là của anh cơ chứ?", Lâm Vũ Hân lườm anh nhưng khóe miệng vẫn hiện ra một nụ cười mà đến bản thân cô cũng không biết.
Xưng hô kiểu này có vẻ không quen lắm!
Tần Hạo vẫn đi theo sau. Không phải anh mặt dày bám đuôi cô mà là anh thật sự lo cô sẽ gặp chuyện.
Vụ phóng hỏa còn chưa điều tra rõ, không có gì đảm bảo kẻ đó sẽ không ra tay nữa. Nhỡ đâu đây là một cái bẫy thì Lâm Vũ Hân sẽ gặp nguy hiểm.
Nơi hẹn là một căn phòng sang trọng trong khách sạn Jindu, đối tác này có vẻ không phải dạng vừa. Cũng chính vì lẽ đó nên Lâm Vũ Hân mới coi trọng như vậy.
Từ sau khi Lâm Phong Dụ ra nước ngoài, Lâm Vũ Hân đặt hết tâm sức vào công việc để không khiến bố cô sau này trở về phải thất vọng. Cô đã quyết tâm sẽ đưa Tập đoàn Triều Dương lên một tầm cao mới.
Hơn nữa, dự án này là có người giới thiệu cho Tập đoàn Triều Dương. Bây giờ tập đoàn của cô là bên chủ động, hợp tác có thành công hay không thì phải qua được cửa nhà người ta đã!
Lúc bước vào phòng, Tần Hạo cẩn trọng nhìn quanh bốn phía. Sau đó, ánh mắt anh dừng lại ở một người. Trong lòng anh thầm chấn động.
Lại là cậu ta!
Tần Hạo thật muốn tát cho mình một cái xem có hoa mắt không. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là thằng nhóc đó.
Chính là Diệp Thiên Phong - tên nhãi đã bị anh tát cho mặt bay như đĩa hát lúc đưa Lâm Vũ Nghi về trường lần trước. Lần trước ở bữa tiệc của Trịnh Bách Xuyên cũng đã nhìn thấy cậu ta!
Tại sao tên nhóc này lại biến thành đối tác làm ăn của Lâm Vũ Hân cơ chứ?
Nhưng bất luận là nghi ngờ hay là khẳng định thì trong trường hợp này cũng không đến lượt Tần Hạo lên tiếng. Lâm Vũ Hân sớm đã dặn dò anh phải giữ mồm giữ miệng.
Dù Tần Hạo có ngứa mắt Diệp Thiên Phong đến thế nào, dù anh biết rõ tên nhãi này là một kẻ chẳng ra gì thì Lâm Vũ Hân cũng không biết điều đó!
- -------------------