“Cô muốn làm gì thì tùy! Tôi cũng chẳng mất miếng thịt nào!”
Tần Hạo cũng lười phí lời với vị cảnh sát chưa uống thuốc trước khi ra đường này. Dứt câu, anh vội vàng bắt xe đuổi theo Lâm Vũ Hân.
Tài xế đuổi kịp xe của Lâm Vũ Hân rất nhanh. Tần Hạo bảo tài xế cứ bám theo. Lâm Vũ Hân chưa đủ nhạy bén để phát hiện có người theo dõi nên Tần Hạo cũng không vội. Anh bỗng nhiên muốn xem thử Lâm Vũ Hân có phải đi ăn với người đàn ông khác thật hay không.
Quan hệ của cả hai đang ở trạng thái “biết trong phòng đối phương có mình, nhưng vẫn cứ thích đấu khẩu”.
Tần Hạo thích như vậy. Chỉ mong rằng một ngày nào đó, khi tình cảm đã đến một mức độ nhất định, mọi chuyện sẽ đến thật tự nhiên. Không nhất thiết phải nói ra mấy câu như “anh yêu em” này nọ.
Lâm Vũ Hân không lái xe về nhà mà đến một nhà hàng món Tây.
Bấy giờ Tần Hạo mới nhận ra có điều không ổn.
Đợi cô bước vào nhà hàng, Tần Hạo mới xuống xe. Anh lẻn vào trong, tìm một chỗ khuất, vừa vặn ngay sau Lâm Vũ Hân.
Ghế đối diện Lâm Vũ Hân không có ai ngồi.
“Chẳng lẽ cô ấy chỉ muốn đổi khẩu vị thôi à?”, Tần Hạo thầm suy đoán, không khỏi thấy khinh thường. Thật tình, sao cô phải hù dọa như vậy chứ, làm anh cũng căng thẳng theo. Suýt nữa thì Tần Hạo đã nghĩ Lâm Vũ Hân thật sự hẹn đàn ông ra ngoài dùng bữa.
Thế nhưng, khoảnh khắc nhìn thấy người bước ra từ phòng vệ sinh nhà hàng, Tần Hạo lập tức cảm thấy khó chịu hơn cả ăn phải một con ruồi.
Diệp Thiên Phong, lại là cái tên bất tài đạo đức giả này.
“Thật ngại quá. Tôi đến sớm, nên vào nhà vệ sinh!”, Diệp Thiên Phong nở nụ cười rất tự tin. Ngồi vào ghế đối diện Lâm Vũ Hân, cậu ta vừa đưa thực đơn cho Lâm Vũ Hân vừa nói: “Hôm nay cô Lâm rất đẹp!”
“Cảm ơn!”, gương mặt Lâm Vũ Hân ửng đỏ vì ngại ngùng.
Tần Hạo nhìn cảnh này mà điên tiết. Nịnh hót thôi mà, em có cần đỏ mặt như thế không? Tên Diệp Thiên Phong này, anh thật sự muốn xông ra đánh cậu ta một trận.
Anh ngồi đấy nổi cáu, còn Lâm Vũ Hân và Diệp Thiên Phong lại ở đằng kia nói cười vui vẻ. Phải thừa nhận, tên Diệp Thiên Phong trừ khoản bất tài vô dụng thì rất giỏi trò chuyện với phụ nữ. Người ta rất dễ có thiện cảm với cậu ta.
Đặc biệt là một nam một nữ này đây, nam thì đẹp trai phong nhã, nữ thì xinh đẹp hào sảng. Cả hai trở thành tâm điểm của thực khách trong nhà hàng. Ai đi ngang cũng liếc nhìn họ một cái.
Tần Hạo đang sốt ruột thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Còn chưa nhìn tên người gọi, anh đã bắt máy ngay.
Người gọi đến là Huyết Ảnh. Tần Hạo bèn bảo cô đến thẳng nhà hàng.
Ở đằng kia, Lâm Vũ Hân và Diệp Thiên Phong đang dùng bữa. Diệp Thiên Phong là người thông minh, rất hiểu tâm lý phụ nữ. Kiểu phụ nữ như Lâm Vũ Hân không giống như những cô nữ sinh chỉ cần vài câu tán tỉnh đã mắc câu. Cậu ta phải dùng cách mà họ thích để theo đuổi.
Một câu thôi, từ tốn, không được vội vàng.
Nửa giờ sau, Huyết Ảnh xuất hiện.
Cô mặc áo dây màu trắng gợi cảm, để lộ hai cánh tay trắng mịn. Phối hợp với váy denim, khoe đôi chân dài miên man mê người.
Hôm nay cô theo phong cách trẻ trung.
Diệp Thiên Phong không giống những kẻ khác. Cậu ta chẳng hề ngoái đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc qua cô rồi giả vờ nhìn sang chỗ khác.
Lâm Vũ Hân cũng nhìn thấy Huyết Ảnh. Nhưng Huyết Ảnh của bây giờ khác hoàn toàn Huyết Ảnh mà cô gặp ở buổi tiệc tối hôm ấy. Nhìn thấy cô gái đẹp như vậy xuất hiện, Lâm Vũ Hân cũng chỉ thầm so sánh mình với Huyết Ảnh. Nhận ra vóc dáng của Huyết Ảnh khá nhỏ nhắn, nhưng bản thân mình vẫn xinh đẹp, Lâm Vũ Hân lập tức tự tin hơn hẳn.
Huyết Ảnh đến thẳng bàn của Tần Hạo.
“Anh ăn cơm chưa? Em vẫn chưa ăn nữa. Mau gọi món đi. Em muốn uống rượu!”, mấy hôm nay Huyết Ảnh chẳng nói chuyện mấy. Vừa ngồi xuống, cô đã tíu ta tíu tít không ngừng, cả người còn cúi về phía Tần Hạo.
“Anh gọi em đến có phải vì nhớ em rồi không? Em biết mà, hì hì! Dọc đường em còn hắt hơi mấy cái liền, chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất luôn đấy.”
“Mà anh này, chị dâu đâu rồi? Sao anh đi có một mình vậy? Chị dâu không đến cùng anh à?”
“…”
Tần Hạo ảo não hất cằm về phía kia. Huyết Ảnh ngoảnh đầu nhìn theo, lập tức giận dữ hỏi: “Tên đó là ai? Em tẩn cho một trận ngay! Dám tán cả người của anh, muốn chết à!”
Anh vội vàng giữ Huyết Ảnh lại, ôi trời, gần đây con bé Huyết Ảnh này dễ nổi cáu quá. Huyết Ảnh mà xông đến đánh thì Diệp Thiên Phong chết chắc.
Diệp Thiên Phong đáng ghét thật, nhưng không đến mức phải giết cậu ta chỉ vì hẹn Lâm Vũ Hân dùng cơm.
“Bé cái mồm thôi. Anh lén theo cô ấy đến đây đấy. Đừng để bị phát hiện!”, Tần Hạo bất lực nói.
Huyết Ảnh bĩu môi, bất mãn đáp: “Anh, từ khi nào mà anh thành ra nông nỗi này vậy? Là một cô gái thôi mà, em cũng đâu có kém! Cần chi phải dính chặt không buông như thế? Mà anh cản em làm gì, em đảm bảo không giết người đâu. Chỉ đánh tên đó một trận thôi.”
“Đừng làm loạn nữa. Em nghĩ chúng ta đang ở nước ngoài, làm chuyện xấu không cần phải chịu gánh nặng tâm lý gì sao? Anh có ý định về đây cưới vợ rồi dưỡng già. Em cứ gây rối như vậy, bảo anh làm sao sống yên ổn đây?”
Nói đến đây, Tần Hạo trở nên cáu kỉnh: “Em muốn giết người của Trịnh Bách Xuyên, có từng bàn bạc với anh chưa? Làm cho anh cũng gặp phải phiền phức. Tên đấy đáng chết thì em cũng phải giết sao cho tự nhiên một tí, sao lại lộ liễu như vậy! Lần sau mà còn không vâng lời nữa là anh bắt em quay về đấy!”
Huyết Ảnh trề môi tỏ vẻ ấm ức đáng thương để người ta thương xót.
Tần Hạo cảm thấy hơi đau đầu: “Lại giả vờ đáng thương!”
Len lén cười, Huyết Ảnh chớp chớp đôi mắt to tròn, đoạn nói: “Em không giết tên kia, nhưng trêu chọc một chút thì được đúng không?”
“Ý này hay đấy!”, Tần Hạo nghe xong bèn cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Con bé nghịch ngợm Huyết Ảnh này cứ rảnh rỗi là thích chơi đùa. Vừa lắm trò, lại còn có ngoại hình xinh đẹp, bình thường người bị trêu đùa chẳng ai nỡ nổi cáu với Huyết Ảnh cả.
Mà có nổi giận cũng vô dụng. Huyết Ảnh có thuật dịch dung biến hóa khôn lường, chẳng ai tìm được cô cả.
Đứng dậy rồi đi về phía Diệp Thiên Phong, được nửa đường, cô bỗng hét lên: “Ái chà, đồ vô liêm sỉ thối tha này. Dám ra ngoài dụ dỗ phụ nữ, còn nói với tôi là bận họp ở công ty cơ đấy. Họp con mẹ anh. Anh họp từ sáng đến tối, hóa ra là họp như thế này đấy à?”
Bị cô chỉ vào mặt rồi mắng chửi xối xả, Diệp Thiên Phong ngớ người trong khó hiểu.
Lâm Vũ Hân lại càng kinh ngạc hơn khi thấy cô gái xinh đẹp kia đằng đằng sát khí đang trừng mắt đầy giận dữ. Nhìn sang Diệp Thiên Phong rồi lại nhìn Huyết Ảnh, Lâm Vũ Hân cũng bắt đầu có suy nghĩ tương tự.
Huyết Ảnh xông đến tát thẳng vào mặt Diệp Thiên Phong, ra tay không hề nhẹ nhàng một chút nào. Diệp Thiên Phong lĩnh trọn cú tát này, mặt cũng dần sưng lên.
“Đồ không có lương tâm. Con còn chưa cai sữa mà anh đã dám ra ngoài cặp kè. Anh làm như vậy không thấy có lỗi với tôi, với anh tôi hay sao? Không thấy có lỗi với người mẹ quá cố của anh sao? Đồ vô liêm sỉ thối tha, hôm nay tôi phải đánh chết anh!”
Diệp Thiên Phong bị mắng đến sững sờ. Không đánh lại được, cậu ta bèn sợ hãi trốn xuống gầm bàn rồi quát: “Này, con đàn bà điên này là ai đây? Cô bị thần kinh à?”
Huyết Ảnh lại cất giọng mắng mỏ: “Được lắm. Đồ không có lương tâm, anh lại còn chửi tôi! Tôi đánh chết anh!”
- -------------------