Triệu Tri Minh nghe nói có việc cần bàn thì tưởng Thẩm Giai Oánh đã nghĩ thông suốt nên chắc chắn là nhận lời ngay. Thế là ông ta vui vẻ tắt máy.
“Ông ta nói sẽ tới ngay!”, Thẩm Giai Oánh căng thẳng nói với Tần Hạo.
Nếu không phải Tần Hạo khẳng định giải quyết ngay bây giờ, nếu không phải có anh bên cạnh thì Thẩm Giai Oánh không thể nào lại đi tìm Triệu Tri Minh sau khi tan làm được.
Tần Hạo bình tĩnh gật đầu: “Sao cô không nói ông ta dẫn thêm vài người?”
“Dẫn ai chứ?”, Thẩm Giai Oánh cảm thấy khó hiểu. Cô hẹn gặp Triệu Tri Minh, ông ta chỉ muốn gặp riêng cô, làm gì có chuyện dẫn thêm vài cái bóng đèn đi theo chứ.
Tần Hạo chau mày: “Không phải cô nói ông ta là một lão già sao? Loại người đó lẽ nào không sợ chết à? Ông ta không có vệ sĩ sao?”
Thẩm Giai Oánh cạn lời. Anh tưởng ai cũng giống như cô Lâm ra khỏi cửa là dẫn theo vệ sĩ sao!
Tần Hạo nghĩ hơi nhiều. Anh tưởng rằng những người nhiều tiền đều thích như vậy, rảnh rang cũng ra vẻ. Triệu Tri Minh ngạo mạn nhu vậy, kiểu gì cũng dẫn theo hai vệ sĩ khi ra khỏi cửa. Thế nhưng anh không biết, Triệu Tri Minh cũng chỉ là Tổng giám đốc của một tập đoàn, chưa đạt tới cảnh giới đó.
Tần Hạo sờ mũi khi thấy bộ dạng kinh ngạc của Thẩm Giai Oánh. Anh bèn đổi đề tài: “Ừ, vậy thì đợi thôi. Lát nữa sẽ không sao đâu!”
Thẩm Giai Oánh không chắc lắm nên không thoải mái như anh được. Thi thoảng cô lại nhìn ra cửa quán bar. Bóng dáng của kẻ đó giống như hồn ma cứ bám lấy cô, khiến cô không thể nào yên tâm được.
Nghĩ vậy, cô đột nhiên quay qua nhìn Tần Hạo. Lúc này anh đang ung dung nâng ly rượu, đôi mắt như bóng đèn, nhìn xung quanh giống như đang tìm kiếm bóng hình người đẹp.
“Người đẹp nhất không phải đang ở bên cạnh anh sao? Ha ha, đúng là một cha nội tham lam!”, Thẩm Giai Oánh bật cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.
Chưa tới nửa tiếng sau, Triệu Tri Minh đã tới.
Giống như những gì Thẩm Giai Oánh tưởng tượng, chỉ có một mình ông ta tới. Ông ta tưởng Thẩm Giai Oánh tìm mình thỏa hiệp và đồng ý với yêu cầu vô lý của ông ta.
Triệu Tri Minh mặc bộ vest đắt tiền trông xán lạn, rất có phong độ của một doanh nhân lớn. Người như vậy khi xuất hiện trong tivi thì đều là những người đang đứng trên đỉnh cao của sự thành công.
Đôi mắt tinh anh của ông ta nhìn là phát hiện ra Thẩm Giai Oánh đang ngồi ở vị trí trung tâm. Dù sao Thẩm Giai Oánh cũng là một người đẹp hiếm có, khí chất nổi bật nên ở đây nhìn là thấy ngay. Rất nhiều đàn ông ra vào nơi đây đều không khỏi để ý cô lấy một vài lần.
Biểu cảm của Triệu Tri Minh chứa đựng vẻ kiêu ngạo không nói lên lời. Ông ta vênh mặt, dạng chân đi thẳng tới chỗ Thẩm Giai Oánh.
Ông ta là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến nam nữ này nên đương nhiên có lý do để kiêu ngạo.
Để có được Thẩm Giai Oánh, ông ta đã tốn mất mấy tháng trời. Không chỉ điều tra thân phận của cô, thậm chí đến mối quan hệ riêng tư của cô mà ông ta cũng nắm rõ. Ông ta biết về gia cảnh của Giai Oánh, vì vậy, chắc chắn cô sẽ không thể bỏ việc ở công ty. Hơn nữa, cô chưa có bạn trai, về phương diện tình cảm hầu như không có gì.
Một cô gái trưởng thành như vậy là mục tiêu tốt nhất của Triệu Tri Minh. Với thủ đoạn của mình, ông ta chỉ đánh tiếng là những cô gái bình thường khác đã dâng mạng tới tận cửa, để mặc cho ông ta chơi đùa.
Thế nhưng thật không ngờ. Dù ông ta có ngầm thể hiện thế nào thì cô gái Thẩm Giai Oánh này vẫn luôn thờ ơ, thậm chí còn công khai tỏ thái độ bất mãn và ghét ông ta.
Nhưng hôm nay, cô ta đã phải nhượng bộ rồi!
Triệu Tri Minh chậm rãi bước tới, nụ cười càng lúc càng đầy ẩn ý. Ông ta đã tưởng tượng ra khoảnh khắc diệu kỳ của buổi tối ngày hôm nay. Chỉ lát nữa thôi là ông ta có thể bắt người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời này quỳ phía dưới mình để mặc ông ta chơi đùa.
“Ha ha, như vậy mới phải chứ!”, Triệu Tri Minh cười ha ha nói một câu, lộ vẻ đầy tự tin.
Thẩm Giai Oánh trở nên bình tĩnh hơn, khiến người khác không thể nhận ra cô đang nghĩ gì. Thế nhưng thực ra sự căng thẳng đã khiến cô đổ mồ hôi tay ướt nhẹp. Cô buông tay xuống dưới gầm bàn, siết chặt nhưng bất lực.
“Phải cái gì cơ?”
Một giọng nói vọng tới, chen vào giữa hai người.
Thẩm Giai Oánh thở phào khi nghe thấy giọng nói đó. Cô sợ Tần Hạo chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, nhìn thấy Triệu Tri Minh là co rụt lại. Nếu mà như vậy thì hôm nay xong đời thật.
Tần Hạo đi tới chẳng chút khách khí. Anh vòng tay đặt lên vai Thẩm Giai Oánh đầy bá đạo, mỉm cười nhìn cô và cảm thấy thật vọng.
Anh vốn tưởng là nhân vật tai to mặt lớn nào cơ. Thật không ngờ lại là một lão dê xồm đê tiện.
Triệu Tri Minh nhìn thấy Tần Hạo ôm người phụ nữ vốn đã thuộc về mình ngay trước mặt thì bỗng sững sờ.
Đôi vai Thẩm Giai Oánh khẽ run rẩy, trong lòng dậy lên cảm giác kỳ lạ. Bàn tay anh như có ma lực khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng. Chưa bao giờ có được cảm giác như vậy khiến cô nhất thời chếnh choáng. Cô hoàn toàn không bất ngờ khi bị Tần Hạo lợi dụng như vậy vì hình như điều đó đã sớm nằm trong dự liệu của cô.
“Anh là ai?”, nụ cười trên gương mặt Triệu Tri Minh như bị người khác xóa mất, thay vào đó là vẻ mặt tức giận, tối sầm.
Tần Hạo chẳng có gì phải nể nang loại người này. Anh kéo Thẩm Giai Oánh đứng dậy, đẩy vào lòng mình, mỉm cười nói: “Mắt mờ à? Không nhìn thấy sao?”
Cơ thể Thẩm Giai Oánh cứng đơ. Cô không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy Tần Hạo làm vậy hơi quá đà, chưa hỏi ý mà đã ôm cô vào lòng. Như vậy hình như không hay lắm! Cô và anh đã tới mức đó đâu!
Thế nhưng cô phát hiện ra mình chẳng thể nổi giận. Lẽ nào cô không hề phản cảm với hành vi ngang tàng vô lối này sao?
Thẩm Giai Oánh luôn là một cô gái có chính kiến. Từ kinh nghiệm những năm qua của cô có thể thấy: Độc lập, cao ngạo. Thế nhưng cũng chính vì vậy mà khi gặp phải vấn đề không thể giải quyết cô càng cần cảm giác an toàn hơn bất kỳ ai, càng cần có một bờ vai để dựa vào, để cô không phải nghĩ bất cứ điều gì nữa.
Lúc này, cô tự nhủ với bản thân đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh ấy đang giúp mình. Đợi sau khi giải quyết xong rắc rối với Triệu Tri Minh thì cô sẽ không phát triển thêm một bước nào nữa trong mối quan hệ với anh.
Nhưng như này có thể giải quyết được thật sao?
Triệu Tri Minh tức giận nhìn Thẩm Giai Oánh, cảm thấy mình đang bị chơi. Cô gái này gọi mình tới không phải vì muốn bàn chuyện mà là ra uy.
“Cô muốn cự tuyệt thì cũng đâu cần phải tìm một tên mặt búng ra sữa như thế này làm lý do chứ. Cô tưởng như vậy thì hữu dụng sao? Ha ha”, Triệu Tri Minh nhìn chăm chăm Thẩm Giai Oanh, cười như một lão hồ ly.
Với con mắt tinh đời của mình thì ông ta biết thanh niên mà Thẩm Giai Oánh tìm tới này cùng lắm chỉ là một tên nhân viên văn phòng. Nhìn cách ăn vận của anh ta là đã biết được ít nhiều. Rồi thêm hành vi cử chỉ thì biết ngay là một tên học hành chẳng đến đâu.
Loại người này sẽ chẳng có tiền đồ gì nên chẳng đáng để ông ta lo lắng.
Thẩm Giai Oánh rất thông minh, cô không hề phản biện cũng không tranh luận mà giao toàn bộ quyền làm chủ sự việc cho Tần Hạo. Cô tin anh đã dám ra mặt thì sẽ không phải là loại chỉ biết nói khoác.
- -------------------