Trong lòng cô bỗng nhiên khấp khởi vui mừng. Vì sao?
Lăng Ngạo Tuyết không lý giải được.
Chẳng lẽ, cô hy vọng hai người họ chia tay ư?
Lăng Ngạo Tuyết đã giật thót trước ý nghĩ của chính mình.
“Hai người, xảy ra chuyện gì vậy?”, không nhắc đến chuyện xe bị nổ, Lăng Ngạo Tuyết lại hỏi một vấn đề rất riêng tư. Cô biết hỏi chuyện này có phần không nên. Nhưng với tư cách bạn bè, cô quan tâm một chút có lẽ vẫn được.
Tần Hạo cười khổ, tỏ vẻ thoải mái đáp lời: “Không có gì. Sau này tôi tự do rồi. Như vậy cũng tốt!”
Lăng Ngạo Tuyết cũng thầm đoán được kết quả này. Nhưng nghe Tần Hạo chính miệng thừa nhận vẫn khiến cô bất ngờ.
Nhìn từ góc độ người ngoài, Tần Hạo và Lâm Vũ Hân quả thật rất khó ở bên nhau. Cả hai đều là những người có bản tính kiêu ngạo, không chịu nhận thua. Họ yêu nhau cũng như sao Hỏa va phải Trái Đất vậy.
Đặc biệt là sự chênh lệch về thân phận. Người thì điều hành một công ty tập đoàn, người thì lại là kẻ lông bông vô công rồi nghề, có thể nói là thuộc hai thế giới khác biệt. Có thể ở bên nhau lâu như thế đã là kỳ tích.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của anh khiến Lăng Ngạo Tuyết bỗng thấy xót xa. Không biết tự khi nào, cô đã nảy sinh những cảm giác như vậy đối với người đàn ông này.
“Anh định làm thế nào? Đã biết do ai gây ra chưa?”, Lăng Ngạo Tuyết khéo léo chuyển chủ đề. Thông qua điều tra, cô đã phát hiện có một người đặt thuốc nổ vào xe của Lâm Vũ Hân, sau đó dùng thiết bị điều khiển từ xa để kích nổ.
Kẻ này dám ra tay vào ban ngày, còn nghênh ngang đến bãi đỗ xe để đặt bom. Nhưng đối phương mặc áo gió, còn đội mũ nên không nhìn rõ mặt.
Nếu đã vậy thì có thể suy đoán rằng, lần này thứ đối phương cần không phải là mạng của Lâm Vũ Hân, mà chỉ muốn cảnh cáo.
Sau khi nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo, chờ anh đưa ra câu trả lời.
Tần Hạo chỉ lắng nghe với vẻ bình thản, như thể chẳng mấy bận tâm đến chuyện này vậy. Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ.
“Cô đừng điều tra chuyện này nữa. Tôi sẽ tự giải quyết!”
Thấy nét mặt kinh ngạc của Lăng Ngạo Tuyết, anh cười nói: “Cô cũng biết tôi không thích nghe ai khuyên nhủ. Nên đừng nói thêm gì nữa!”
Lăng Ngạo Tuyết biết thân phận của anh, là người của chiến đội Long Hồn. Thế nên, khi Tần Hạo nói anh sẽ tự giải quyết, có nghĩa chuyện nổ xe này không phải là kết quả sau cùng. Có thể sẽ còn một chuyện lớn hơn xảy ra.
Là một cảnh sát, chuyện cô tiếp xúc với Tần Hạo là một bí mật không thể nói ra. Huống chi, người này còn nói rõ với cô rằng anh phải đi trả thù.
May mà Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng phải là người không hiểu chuyện. Cô chỉ cười khổ: “Tôi biết tôi không cản được anh, nhưng tôi vẫn muốn nói. Anh không thể cùng tôi tìm chứng cứ, bắt tội phạm, dùng pháp luật để trừng phạt bọn chúng sao?”
Tần Hạo nhún vai đáp: “Nếu các cô đủ năng lực sớm ngày bắt được bọn chúng, vậy thì tôi không có ý kiến, sao cũng được. Nhưng dù có bắt được đi chăng nữa thì cũng không thể phán chúng mức án tử hình. Lâm Vũ Hân vẫn sẽ gặp nguy hiểm.”
Lăng Ngạo Tuyết không phản bác được, cũng chẳng biết phải làm sao.
“Hơn nữa, các cô cũng không có cách nào bắt được kẻ đứng đằng sau!”, quan sát nét mặt cô, Tần Hạo đành viện bừa một cái cớ.
Ngờ đâu, Lăng Ngạo Tuyết vừa nghe được đã ngạc nhiên hỏi lại: “Anh biết ai là người đối phó với anh à?”
Tần Hạo ngây ra, sau đó khẽ gật đầu rồi đáp: “Đừng hỏi, tôi sẽ không nói đâu. Biết ít một chút sẽ tốt hơn!”
Nhà họ Diệp và Trịnh Bách Xuyên không giống nhau. Dù có quyền thế đến mấy thì Trịnh Bách Xuyên vẫn chỉ là kẻ xuất thân từ giang hồ. Trịnh Bách Xuyên có chết cũng không sao, vẫn còn những người khác lên thay.
Mà thế lực của nhà họ Trịnh cũng có giới hạn thôi, không đủ so bì với nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp thì khác. Đây là một gia tộc hùng mạnh, vô cùng khủng khiếp. Cả Tần Hạo cũng không rõ thế lực đằng sau họ rốt cuộc lớn mạnh đến mức nào. Nhà họ Diệp là một gia tộc lớn vô cùng phức tạp, không dễ gì loại bỏ.
Lăng Ngạo Tuyết vẫn chỉ nên yên ổn làm một cảnh sát thôi. Tốt nhất là cô cần phải tránh xa những chuyện này.
“Còn ra vẻ bí mật, hừ. Anh nghĩ tôi không biết à? Diệp Vô Hoan của nhà họ Diệp chứ gì!”, Lăng Ngạo Tuyết khinh khỉnh nói. Giọng điệu này của cô như thể nhà họ Diệp trong mắt Lăng Ngạo Tuyết cũng bình thường thôi.
Tần Hạo ngẩn người, kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao cô biết?”
Lăng Ngạo Tuyết ngẩng đầu, có phần đắc ý nhìn anh: “Nghề này của chúng tôi, tiếp xúc với nhiều người hơn anh nghĩ đấy. Tôi biết thành phố Trung Hải này có hai gia tộc lớn, một là nhà họ Triệu, hai là nhà họ Diệp.”
“Nghe giọng điệu của anh rõ là xem thường cảnh sát nhỏ bé như tôi, sợ tôi chọc giận đối phương. Vậy thì đối thủ chỉ có một khả năng thôi, nhà họ Diệp! Vì nhà họ Triệu rất khiêm tốn. Dạo gần đây Triệu Thiên Thành rất ít lộ diện trước công chúng!”
“Mà tôi cũng biết chuyện Diệp Vô Hoan gần đây từng tiếp xúc với Lâm Vũ Hân!”
Sau khi nói ra những lời này, Lăng Ngạo Tuyết nhìn bộ dạng kinh ngạc của Tần Hạo, bèn bật cười: “Vì vậy đừng xem thường tôi. Tuy tôi không có bản lĩnh gì, nhưng cũng chẳng phải kẻ ngốc!”
Tần Hạo giơ ngón cái lên với cô: “Lợi hại, giỏi lắm. Đúng là tên Diệp Vô Hoan đấy. Thế nên tôi cảm thấy cô đừng nhúng tay vào. Tôi sợ liên lụy đến cô thì không hay. Tôi một thân một mình, hành động thế nào cũng không ngại!”
Đang định đáp trả thì Lăng Ngạo Tuyết sực nghĩ đến chuyện gì đấy, bèn lên tiếng hỏi: “Vậy, giữa anh và Lâm Vũ Hân thật ra không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng vì anh không muốn liên lụy cô ấy nên mới rời đi?”
“Không phải thế!”
Tần Hạo khẽ lắc đầu, không nói gì thêm.
Lúc Lăng Ngạo Tuyết chuẩn bị ra về, Tần Hạo nói với cô bằng giọng nghiêm túc.
“Sau này tôi sẽ cố gắng ít tiếp xúc với cô hơn. Tôi sợ tên Diệp Vô Hoan kia sẽ gây ra chuyện gì bất lợi cho cô!”
Cô ngây người, sau đó gượng gạo gật đầu. Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ, có phải anh đang quan tâm đến cô hay không?
Tần Hạo lại không nghĩ nhiều như thế. Sau khi Lăng Ngạo Tuyết rời đi, anh đến một quán net để liên hệ với một tổ chức sát thủ nước ngoài.
“Tên Diệp Vô Hoan ấy tặng một món quà lớn như vậy, mình cũng phải đáp lễ một chút! Ha ha!”
Xong xuôi mọi chuyện, Tần Hạo rời khỏi quán. Trong lúc đang sang đường, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến anh ngẩn ra.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy màu tím nhạt, vô cùng xinh đẹp. Nhìn góc nghiêng rất giống một người.
Càng tiến lại gần, anh càng thấy giống, đặc biệt là khí chất tao nhã ấy, nụ cười điềm đạm ấy.
Người phụ nữ đang trò chuyện cùng một người đàn ông, cử chỉ rất thân mật. Người đàn ông khoảng hai mươi mấy tuổi, rất trắng trẻo, đầu cạo trọc, ăn mặc bình thường, trông có vẻ không được tự nhiên. Nhưng khi nhìn người phụ nữ đối diện, gương mặt người đàn ông kia luôn nở nụ cười.
Người phụ nữ ấy vừa nói vừa đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp người đàn ông, thậm chí còn âu yếm véo mặt đối phương. Sau đó, Tần Hạo nhìn thấy người đàn ông kia có phần xấu hổ, dáo dác nhìn quanh như thể sợ bị người khác trông thấy vậy.
Tần Hạo hơi nhíu mày lại.
- -------------------