Tần Hạo đang định từ chối thì Thẩm Giai Oánh đã nói “Không gặp không về” rồi cúp máy ngay. Anh còn chẳng có cơ hội nói câu từ chối cô nữa.
Thôi kệ, đi thì đi. Cô ấy là phụ nữ mà còn thoải mái như thế, anh cứ giở tính trẻ con thì có phần không đáng mặt đàn ông.
Hơn nữa, bây giờ đã khuya, cô ấy một mình đến nơi như vậy cũng không an toàn.
Lúc Tần Hạo lái xe đến quán bar Loạn, Thẩm Giai Oánh đã chờ ở đấy hơn nửa giờ. Thấy anh từ xa, cô bèn vẫy tay chào.
Nụ cười dịu dàng của Thẩm Giai Oánh khiến Tần Hạo không nổi giận được. Bấy giờ anh mới sực nhận ra, một người phụ nữ thông minh như Thẩm Giai Oánh rất khó có khả năng tán tỉnh yêu đương với đàn ông ở quán cà phê internet. Thế này không giống phong cách của cô.
Hoặc là, người đàn ông kia chẳng là gì của cô cả!
Dĩ nhiên, Tần Hạo không thể mặt dày hỏi cô chuyện này.
Thẩm Giai Oánh cũng không chủ động nhắc đến vấn đề này. Cả hai ngồi đối diện nhau. Thẩm Giai Oánh chống cằm, tư thế vô cùng tao nhã. Cô cười hỏi: “Sao lại không vui thế? Có thể tâm sự với tôi không?”
Ánh mắt của Thẩm Giai Oánh đầy mong chờ nhìn anh. Một người đàn ông nếu có thể tâm sự cùng cô, đặc biệt là chia sẻ về chuyện của một người phụ nữ khác, vậy quan hệ giữa anh và cô ít nhất cũng ở mức bạn tâm giao.
Tần Hạo mỉm cười nhìn cô nhưng chẳng nói gì. Thấy cô chờ lâu như vậy mà chẳng hề mất kiên nhẫn, sự điềm đạm ấy khiến anh thêm phần khẳng định cô là kiểu phụ nữ rất biết lắng nghe.
“Tâm trạng của tôi vốn đang rất tệ. Nhưng sau khi gặp cô thì đã tốt lên rồi. Bây giờ tôi cảm thấy khá vui!”, Tần Hạo đưa li rượu đến bên miệng, anh mắt trêu chọc nhìn đối phương.
Thẩm Giai Oánh ngượng ngùng cười đáp: “Thì ra tôi có sức hút thế cơ à? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
Tần Hạo bỗng ghé sát vào cô, hỏi thẳng: “Có phải cô thích tôi rồi không?”
“Mơ đi. Anh cảm thấy anh có điểm gì khiến tôi thích chỉ sau vài lần gặp nhau kia chứ? Tôi nói cho anh biết nhé, tôi không tin vào tình yêu sét đánh đâu!”, Thẩm Giai Oánh dường như không ngờ anh lại dễ dàng thốt ra câu hỏi ấy như vậy. Gương mặt cô ửng đỏ, chẳng biết do say rượu hay say tình. Anh thất vọng nói: “Không thích sao, ồ, thế thì thôi vậy!”
“Tôi không có nói là “không thích” mà!”, Thẩm Giai Oánh nghe anh nói thế bèn trở nên sốt sắng. Thấy vẻ mặt buồn bã của anh, cô chẳng kịp suy nghĩ đã vội vàng bổ sung thêm một câu.
Có khá nhiều ý nghĩa trong câu nói này đấy. Không nói không thích, cũng chẳng bảo là thích. Vậy có nghĩa là, có thích một chút, nhưng vẫn chưa đến mức mãnh liệt.
Mỉm cười đầy hài lòng, Tần Hạo nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực. Anh càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này quyến rũ đậm đà tựa như rượu vang ủ nhiều năm, để lại dư vị rất lâu.
Thẩm Giai Oánh có điềm tĩnh đến mấy cũng chẳng thể chịu được ánh mắt thâm tình ấy. Cô ngại ngùng cúi đầu, tóc rủ trước trán. Ánh sáng phản chiếu trên gương mặt cô, toát lên vẻ trưởng thành vô cùng khác biệt.
Trái tim của Tần Hạo vô thức đập nhanh hơn. Anh run rẩy đưa tay vén tóc giúp cô.
Vào lúc ấy, Thẩm Giai Oánh khẽ ngẩng đầu lên. Cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Tần Hạo không kìm lại được nữa. Anh chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, sau đó siết nhẹ. Thẩm Giai Oánh không phản kháng, chỉ giật nhẹ, sau đó thì không cử động nữa. Để anh nắm tay, cô cảm nhận được gương mặt mình nóng như bị lửa đốt vậy.
“Nhưng mà tôi thích cô rồi. Phải làm sao đây?”
Tần Hạo dằn lại cảm xúc bồn chồn trong lòng, ánh mắt si mê nhìn cô.
Giọng Thẩm Giai Oánh lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Thích thì theo đuổi thôi! Đàn ông mà, dũng cảm lên!”
Thính giác của Tần Hạo rất tốt. Anh nghe rõ từng câu từng chữ, lòng cũng khấp khởi vui mừng. Kéo mạnh Thẩm Giai Oánh vào lòng mình, anh nói: “Tôi không biết theo đuổi phụ nữ. Chỉ biết làm thế này thôi!”
“Anh bá đạo quá đấy!”, Thẩm Giai Oánh dùng tay đẩy nhẹ ngực anh, mắt vẫn không dám nhìn thẳng. Cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của anh đang phả lên mặt mình, chân cô run rẩy. Ngọn lửa nóng rực trào dâng trong cơ thể, hình như nơi ấy cũng đang có cảm giác tê rần.
Thẩm Giai Oánh đã là phụ nữ trưởng thành, không giống những cô gái trẻ tuổi chưa trải đời. Cô không hề che giấu dục vọng của mình.
“Nói tôi bá đạo? Được. Vậy tôi bá đạo cho cô xem!”, Tần Hạo ôm cô lọt thỏm trong vòng tay, sau đó cúi người, hôn lên vành tai cô.
Thẩm Giai Oánh không kìm được tiếng nỉ non. Hơi thở đang trở nên rối loạn, cô căng thẳng đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Trong quán bar đang có rất nhiều người nhìn hai người họ bằng vẻ mất tự nhiên. Mà đa số là nhìn vào cô.
Dễ hiểu thôi, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như Thẩm Giai Oánh, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý của cánh đàn ông trong quán. Nếu như Tần Hạo không hiện diện, có lẽ cô đã bị đám đàn ông vây quanh từ lâu rồi.
Nhưng dù là thế thì vẫn có những kẻ ngoan cố phá hỏng chuyện tốt của hai người họ.
Thẩm Giai Oánh nhìn thấy một người đàn ông mặc com-lê, thắt cà vạt tiến đến chỗ cô với nét mặt tối sầm. Đến lúc còn cách cô vài mét, bỗng nhiên người này lại nở nụ cười.
“Xin lỗi, làm phiền một chút nhé. Cô gái xinh đẹp, hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi. Có thể cho tôi biết tên được không?”
Người đàn ông này hỏi cô bằng giọng nho nhã, lịch sự.
Thẩm Giai Oánh không quen bị Tần Hạo ôm vào lòng như thế này. Huống chi họ lại còn thân mật trước bao nhiêu ánh nhìn như thế. Cô vô thức khẽ đẩy ngực anh ra.
Tần Hạo thầm chửi thề. Mẹ nó, tên này mù à? Dám chạy đến nói mấy câu nhảm nhí này vào đúng lúc anh đang vui nhất?
Anh đáp trả không hề nể nang: “Mày mù hay sao mà không thấy tao đang vui vẻ với đàn bà của tao? Cút!”
Người đàn ông kia cho rằng với địa vị của mình thì có thể cạnh tranh với Tần Hạo. Huống chi, anh ta cảm thấy người đàn ông ở bên Thẩm Giai Oánh chẳng khác gì một gã thất bại. Nhìn cách ăn mặc, nét mặt cử chỉ, hệt như phường lưu manh vô lại.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở hai vị. Người đến quán bar này đều là những người có đẳng cấp, có phong cách. Hai vị xem nơi đây như chốn không người, quả thật không hợp với không khí của quán.”
Người đàn ông kia tỏ vẻ tao nhã lắc nhẹ ly rượu trong tay. Rượu sóng sánh, hương vị tỏa lan. Khẽ nhấp một ngụm, anh ta ra chiều rất thưởng thức.
Tần Hạo rốt cuộc cũng buông Thẩm Giai Oánh ra. Anh cầm ly rượu trên bàn lên rồi uống một hơi, sau đó liếc nhìn người đàn ông kia: “Có ý kiến à?”
Cuối cùng Thẩm Giai Oánh cũng có thể thở phào. Ngồi cách anh một khoảng, cô đưa mắt nhìn người đàn ông ra vẻ quý phái đang đứng trước mặt. Tuy trong lòng cảm thấy rất buồn cười nhưng ngoài mặt Thẩm Giai Oánh vẫn không hề để lộ.
- -------------------