Huyết Ảnh ẩn nấp xung quanh cô. Ngoài Tần Hạo ra, người khác rất khó phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy.
Lâm Vũ Hân từng bước tới gần. Có lẽ cô cảm nhận được có người luôn quan sát mình. Cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng Tần Hạo đang ngồi nhưng không thấy gì. Bỗng nhiên cô tỏ ra thất vọng, cứ đứng đó một hồi rồi cười khổ và đi về phía quán café.
“Không phải tới tìm mình đấy chứ?”, Tần Hạo kinh ngạc nghĩ nhưng ngay lập tức phủ nhận. Lâm Vũ Hân không thể nào biết được anh đang ở đây. Mà dù cô ấy có biết thì cũng sẽ không tới tìm anh.
Sau khi bước vào quán cafe, Lâm Vũ Hân nhìn xung quanh rồi tìm một góc nhỏ, gọi một tách cafe và một vài món đồ ngọt. Cô ngồi xuống với vẻ thẫn thờ.
Tần Hạo cẩn thận nhìn cô. Anh bỗng cảm thấy đau lòng.
Hình như Lâm Vũ Hân gầy đi. Khuôn mặt nhợt nhạt, không có chút khí sắc. Trông cô đơn độc đầy thương cảm, giống như một tinh linh bị lãng quên.
Oanh Oanh luôn để ý anh. Thấy anh thi thoảng lại nhìn về phía người đẹp đang ngồi lặng yên ở góc đó thì cô ấy cũng nhìn theo và thấy đó chính là Lâm Vũ Hân – cô gái mà cậu chủ thương yêu.
Nói về độ lẳng lơ thì cô có thể khẳng định mình là số một, không có ai dám nói là số hai. Nhưng nói về khí chất và dung nhan thì cô không tự tin. Nhất là khi chiêm ngưỡng từ góc này, cô gái đó đúng là có tố chất đáng tự hào đủ để hấp dẫn đám đàn ông, khiến họ phải điên cuồng theo đuổi.
“Ấy, anh Tần, đang nhìn người đẹp đấy à!”, Oanh Oanh cảm thấy vô vị bèn nhào tới bắt chuyện với Tần Hạo nhưng chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh lùng. Nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, chỉ cười nũng nịu: “Có gì đáng xem chứ. Nếu anh muốn nhìn phụ nữ thì chẳng phải ở đây cũng có một cô sao. Hay là thân hình của tôi không nóng bỏng bằng cô ấy? Không phải sáng nay anh đã thấy cả rồi à!”
“Đúng là ngực to não nhỏ, đi chỗ khác chơi đi!”, Tần Hạo tức giận trừng mắt. Anh lật cuốn tạp chí, che trước mặt của mình để Lâm Vũ Hân không nhìn thấy anh.
“Ồ ha ha…Anh Tần, anh cũng nhận ra người ta ngực to à. Thế nào, có đẹp không, có cần sờ thử không, thoải mái lắm đấy!”, hình như Oanh Oanh rất hài lòng với sự ‘khen ngợi’ của Tần Hạo. Cô đắc ý ưỡn ngực ra trước.
Tần Hạo mặc kệ cô ấy. Tâm trạng anh khá buồn bực nên chẳng buồn nói gì.
Oanh Oanh cười dịu dàng: “Có cần tôi giúp anh cảm thấy yên tâm không. Tôi mà đích thân ra tay thì chẳng có chuyện gì là không làm được!”
Cô đứng dậy, đang định đi làm quen với Lâm Vũ Hân thì bị Tần Hạo kéo ngồi xuống. Thế là cô kêu ây da lên một tiếng và ngã vào lòng anh.
Chắc chắn là cô ấy cố tình.
Từ chỗ của Tần Hạo nhìn ngang sang, vừa hay thấy được vị trí quyến rũ mê người của cô gái.
“Có đẹp không?”, Oanh Oanh đắc ý ưỡn ngực, nhìn anh đầy tình ý.
“Tôi rất muốn mở não của cô ra để xem bên trong chứa những gì!”
Tần Hạo hung hăng vỗ bốp vào mông cô.
Oanh Oanh kinh ngạc kêu lên, hai tay ôm cổ Tần Hạo, phả hơi thở vào anh và cười dịu dàng: “Anh à, nhẹ chút đi!”
Tiếng nói của cô không hề nhỏ khiến rất nhiều người xung quanh chú ý. Tần Hạo hết hồn, lặng lẽ nhìn qua bên kia thì thấy Lâm Vũ Hân không hề bị gây chú ý bởi tiếng kêu của Oanh Oanh, thế là anh thầm thở phào. Sợ cô gái này sẽ lại giở trò gì nữa, nên anh ra sức đẩy cô ra, lạnh lùng nói: “Đi đi, mặc kệ cô!”
“Người ta đau lòng quá!”, Oanh Oanh không chịu buông tay, tỏ ra ấm ức. Nhưng đáng tiếc đối với trái tim sắt đá Tần Hạo dành cho cô thì hành động đó chẳng có tác dụng gì. Cô đành ngồi an phận một chỗ. Khi Tần Hạo không nhìn thấy Oanh Oanh nữa thì ánh mắt cô trở nên trong sáng hơn, không còn vẻ phóng đãng như lúc nãy.
Đúng lúc này, một người đàn ông đẹp trai, nho nhã bước vào quán. Anh ta ăn mặc rất phong độ, trông đĩnh đạc cao to. Đúng là một người đàn ông tuấn tú khiến không ít cô gái bị hấp dẫn.
Người này vừa bước vào đã đảo mắt một lượt. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở chỗ Lâm Vũ Hân. Anh ta khẽ mỉm cười, đi về phía cô.
Lâm Vũ Hân đang ngồi thẫn thờ, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy ngày này, cô luôn như người mất hồn mất vía. Cứ như thiếu vắng mất một ai đó khiến linh hồn cô cũng bị dẫn đi mất, không còn chút tinh thần nào cả.
Dù không muốn nghĩ tới người đàn ông đó nữa nhưng anh ấy cứ xuất hiện khiến cô không gạt đi được.
Ban ngày, sau khi nhận được đơn nghỉ việc thì cô không còn thấy bóng dáng của người đó nữa. Có lẽ anh cứ thế biến mất khỏi thế giới của cô!
Lâm Vũ Hân thẫn thờ nhìn cao ốc Triều Dương, như thể vẫn còn nhìn thấy bóng dáng anh đang nói chuyện cười đùa với hai bảo vệ khác trước cửa, như thể vẫn còn nhìn thấy anh ngồi trong xe, đậu trước mặt mình và mỉm cười ngây ngô.
“Sao anh có thể ra đi dễ dàng như vậy được chứ? Sao có thể như vậy chứ? Không phải anh đã hứa với bố là sẽ bảo vệ em sao?”
Đôi mắt Lâm Vũ Hân khẽ rưng rưng. Trong lòng dậy lên nỗi ấm ức không nói thành lời. Cô rất muốn gào lên với người đàn ông đáng ghét đó ‘Em đuổi anh đi anh cũng đi sao, anh cũng nghe lời quá nhỉ. Không phải anh rất thích thi dỗi với em à, sao mới có vài câu mà đã tháo chạy vậy?'.
“Em giận là sai sao? Anh chẳng nói chẳng rằng chạy tới bên cạnh người phụ nữ khác, không cả gọi điện thoại cho em mà còn không cho em được giận? Em hận anh!”
Lâm Vũ Hân rơi nước mắt từ lúc nào không hay. Trái tim cô đau nhói.
Đúng lúc cô cúi đầu thì nhìn thấy một đôi giày da bóng láng. Cô bỗng tưởng là Tần Hạo bèn vội vàng lau nước mắt vì không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đau buồn của mình. Cô cố gắng giữ mặt lạnh, ngẩng đầu nhìn thì hóa ra là một người đàn ông lạ mặt.
Cô thất vọng quay đầu đi vì không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
“Xin chào, cô gái xinh đẹp. Mặc dù hơi bất lịch sự nhưng tôi phải nói với cô tấm lòng của tôi. Tôi nhìn cô là đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi biết thế này rất đường đột nhưng tôi hi vọng cô không giận. Bởi vì tôi không hi vọng cao sang rằng cô sẽ cho tôi cơ thội theo đuổi, chỉ cần tôi có thể thích cô là đủ!”
Người đàn ông đẹp trai nho nhã vừa gặp lần đầu đã tỏ tình cực deep. Nhìn bộ dạng chân thành của anh ta thì đúng như là đã gặp được tình yêu định mệnh vậy.
Lâm Vũ Hân bống thấy phiền phức. Cô lạnh lùng nói: “Xin lỗi, đã khiến anh yêu lầm, tôi không quen anh!”
“Không vội. Lần đầu gặp mặt như thế này đúng là còn khiếm khuyết nhưng không sao. Tôi có thể đợi, đợi cô đây thích ứng rồi sẽ tâm sự cùng tôi”.
Người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ trông rất phong độ. Anh ta cầm hai tay đưa ra: “Đây là quà tôi tặng cô, mong cô có thể nhận lấy”.
Nói xong, anh ta đưa chiếc hộp tới trước mặt Lâm Vũ Hân. Lâm Vũ Hân ngồi im, thậm chí chẳng buồn nhìn. Người đàn ông mỉm cười mở chiếc hộp ra, bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh đến mê người.
Là nhẫn kim cương!
Tất cả mọi người trong quán café đều quay qua nhìn. Đến cả Oanh Oanh cũng không nhịn được phải thốt lên: “Ôi to khiếp!”
Tần Hạo khẽ giật khóe miệng, thầm cười lạnh lùng. Tên này thiếu đánh thật!
Anh không hề lo lắng vì Lâm Vũ Hân không thể nào lại nhận món quà này.
- -------------------