Tần Hạo nghe xong, bất đắc dĩ bảo: “Việc của hai vợ chồng người ta, cô lắm chuyện làm gì? Lăn qua một bên mà ngồi đi. Uống nhiều rượu thế, tí nữa ngã núi thì toi cái mạng cô luôn đấy!”
“Không sao đâu. Sư phụ, cậu chủ sẽ cứu tôi mà, đúng không?”, Oanh Oanh trực tiếp hô thật to, làm Tần Hạo hết hồn. Cách xưng hô “sư phụ” này, nếu để mấy người Thẩm Giai Oánh biết được, khó mà tránh được chuyện hỏi han. Cho dù không hỏi, thì nếu biết được anh lén làm gì sau lưng, trong lòng cũng sẽ có những suy nghĩ không hay.
“Cứu cái con khỉ! Tốt nhất là cô tự nhảy xuống chết luôn cho rồi! Cùng một mẹ sinh ra sao mà lại khác nhau đến thế cơ chứ?”, Tần Hạo lắc đầu. Nghĩ tới Yên Yên, anh thầm cảm thán trong lòng.
Đương nhiên, nếu tính cách Oanh Oanh mà giống với Yên Yên, vậy thì mọi chuyện sẽ hơi nhàm chán.
Cứ như hiện giờ, ngày nào cũng bị cô nàng này khiêu khích đôi lần cũng hay. Có thể thấy được những điều bình thường ít thấy, bao nhiêu người hâm mộ còn chả được ấy chứ!
Sau khi Tần Hạo nói vậy, Oanh Oanh quả thực đã tém lại không ít. Cô không tiếp tục quyến rũ Kim Thuận Cường nữa, mà đi chọc ghẹo tất cả mọi người. Cứ thế, sắc mặc của Lạc Lạc cũng tốt lên nhiều. Chỉ có điều, vẫn y như những cô gái khác nhìn Oanh Oanh, đều là giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Tần Hạo chẳng có cảm giác gì. Thẩm Giai Oánh mặc dù hơi mệt, nhưng có người trong lòng ở bên, cô vẫn cảm thấy tâm trạng thoải mái, có mệt cũng không cảm thấy uể oải. Oanh Oanh và Yên Yên thì không mệt cũng làm bộ mệt, đặc biệt là Oanh Oanh. Cô ấy hô to gọi nhỏ, tìm kiếm sự đồng cảm từ mọi người. Chẳng nói xa xôi gì nhiều, ít nhất thì dọc đường đi cũng chẳng cần mua nước hay đồ ăn vặt, toàn bộ đều có người chủ động đưa cho cả.
Hiện giờ, cô ấy còn chẳng thèm xỏ cả giày. Giày cao gót được một câu trai xách hộ, còn bản thân Oanh Oanh thì đi chân trần trên cầu thang đá xanh trơn nhẵn, trông lại có sự quyến rũ riêng. Sau khi đi thử, mấy cô gái cũng cảm thấy mát mẻ thoải mái, bèn cởi giày đi chân đất theo.
Cả một quãng đường, ngắm nhìn không ít cảnh đẹp, cuối cùng cũng tới đỉnh núi. Nhìn ra xa xa, cảm thấy mọi buồn bực trong lòng đều như hóa thành hư không. Gió núi thổi qua gương mặt, khiến lòng người cũng cảm thấy thoải mái.
Khu vực đỉnh núi có cửa hàng. Họ bán riêng lều trại, đồ ăn, nước, vân vân. Bởi vì vốn định qua đêm ở đây, vậy nên mọi người cũng bắt đầu thuê lều trại, dựng cái ổ nhỏ cho riêng mình.
Tần Hạo thuê hai chiếc lều nhỏ. Đương nhiên là anh và Thẩm Giai Oánh chung một lều, hai chị em kia chung một lều. Chỉ có điều, Oanh Oanh dường như luôn thích làm trái ý, cứ một mực bảo mình sợ, không muốn ngủ với Yên Yên, bảo em gái mình cắn người. Túm lại là ầm ỹ lên, ầm ỹ tới mức cả Thẩm Giai Oánh cũng cảm thấy phiền. Cô sợ Oanh Oanh lại nói gì kiểu như mình và Tần Hạo định làm này làm nọ trong lều, nên chỉ đành đồng ý thuê một chiếc lều lớn.
Thẩm Giai Oánh đã nói vậy, Tần Hạo cũng chẳng tiện cố chấp. Trong lòng anh bực bội khủng khiếp, chỉ muốn đánh cho Oanh Oanh một trận vì phá hỏng chuyện tốt của mình.
Buổi tối được ôm Thẩm Giai Oánh, cùng ngắm sao trời, làm vài chuyện này nọ lọ chai, tuyệt vời biết bao nhiêu.
Hiện giờ bốn người cùng ở trong một lều, đã chẳng làm ăn được gì còn bị Oanh Oanh làm phiền kinh khủng.
Vốn tưởng rằng tối nay có thể vui vẻ bình yên, ai dè kết quả lại thế này.
Bốn người ngủ chung, Yên Yên có hơi căng thẳng, về cơ bản là mất ngủ. Thẩm Giai Oánh và Tần Hạo cũng chẳng ngủ nổi, nhưng lại chẳng nói mấy chuyện riêng tư được, cả hai đều buồn bực. Oanh Oanh khác tự lẩm bẩm một mình, thấy chẳng ai quan tâm đến mình thì cũng chán. Cả căn lều trở nên yên tĩnh.
Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng cãi vã, âm thanh vang lên ngay bên ngoài lều.
“Là Lạc Lạc!”
Thẩm Giai Oánh đột nhiên lên tiếng, sau đó ngồi dậy. Hiện tại đã qua mười hai giờ đêm, sao lại cãi nhau vào lúc này được nhỉ?
Chẳng lẽ là giận dỗi với Kịm Thuận Cường vì chuyện ban sáng?
“Em phải đi xem thế nào!”, Thẩm Giai Oánh dậy khoác áo vào. Lạc Lạc là bạn cô, cô không thể giả bộ như chẳng nghe thấy gì, chẳng quan tâm gì cả được.
Tần Hạo không yên tâm để cô đi một mình, bèn dậy đi theo.
Anh đã đi cùng, đương nhiên cái người chỉ lo thiên hạ không đủ loạn là Oanh Oanh cũng sẽ đi theo để hóng hớt. Cô nàng đang chán chết lên được đây!
Yên Yên rụt cổ bảo: “Tôi không đi theo đâu. Tôi chẳng thân thiết gì với họ cả!”
Ba người ra khỏi lều, tiếng cãi vã cũng càng lúc càng lớn, trong đó còn lẫn cả tiếng khóc của Lạc Lạc.
Thẩm Giai Oánh vội vàng chạy tới, quả nhiên cô trong thấy Lạc Lạc đang cãi cọ với Kim Thuận Cường. Ở đó có nhiều đồng nghiệp đang khuyên giải cả hai nhưng chẳng có tác dụng gì. Có vẻ như hai người đang cãi nhau kịch liệt, Lạc Lạc vừa mắng vừa khóc lớn.
“Anh là đồ khốn nạn, đồ vô lương tâm. Tôi đối xử với anh tốt như vậy mà anh lại lén thích người phụ nữ khác! Anh chê tôi xấu có phải không?”
Hôm nay Kim Thuận Cường uống khá nhiều, vậy nên lá gan lớn hơn hẳn, xúc động cũng mạnh. Anh ta giận dữ đáp: “Phải đó thì sao? Sao cô không tự nhìn lại bộ dạng của mình đi! Buổi tối ra ngoài lại chả làm người ta sợ chết khiếp! Đã bảo là không phải rồi cô còn muốn thế nào nữa? Không tin thì thôi!”
Lạc Lạc mắng lớn: “Anh tưởng tôi không biết gì chắc? Anh âm thầm lưu lại số điện thoại của cái thứ lẳng lơ kia. Sao? Định thừa lúc tôi không để ý, tìm cô ta làm bậy đúng không? Anh tưởng tôi bị mù, chẳng thấy được gì à? Lúc ăn cơm, con đàn bà lẳng lơ đó toàn liếc mắt đưa tình với anh! Đừng tưởng tôi không biết bên dưới anh có phản ứng!”
Câu này vừa được thốt ra, mặt Thẩm Giai Oánh lập tức đỏ bừng, có hơi ngượng ngùng.
Oanh Oanh nghe vậy cũng rất khó chịu. Bình thường Tần Hạo cũng hay mắng cô là lẳng lơ, nhưng cô không bận tâm, bởi lẽ đó là do cô cố tình làm vậy. Nhưng người khác mắng cô sau lưng thế này, đương nhiên cô không nhịn được.
“Này, hai người cãi nhau thì cãi chứ liên quan gì đến tôi hả? Tôi động vào ai đâu? Thứ kia mọc trên người anh ta, anh ta có phản ứng thì tôi làm thế nào được? Cô dựa vào cái gì mà chửi tôi?”, Oanh Oanh phản bác nghe còn trắng trợn hơn, chẳng hề giữ ý chút nào.
Tần Hạo sớm đã đoán được trước cả. Má nó chứ, không chửi cô thì còn chửi ai vào đây?
Lạc Lạc tức tới khó thở. Bình thường, cô ta vốn là một người văn nhã, nói năng gì cũng khá là thục nữ, mắng chửi người khác thì làm sao thắng nổi dạng con gái như Oanh Oanh. Trong lúc nóng nảy, Lạc Lạc bước tới đẩy cô ta. Con thỏ giận lên còn biết cắn người, huống hồ người phụ nữ này còn quyến rũ bạn trai của mình. Chuyện ngày hôm nay trách cô nàng là phải.
Nếu thực sự động tay động chân, Oanh Oanh được huấn luyện từ nhỏ, đương nhiên có thể thắng dễ như bỡn. Nhưng giờ trước mặt cả đám Tần Hạo, Oanh Oanh không thể không tỏ ra yếu đuối, bị đẩy lùi về phía sau.
Hai người phụ nữ lôi kéo qua lại, chẳng khác gì hai kẻ điên đánh lộn!
“Đồ khốn nạn! Hồ ly tinh lẳng lơ!”
“Đồ xấu xí, màn hình phẳng, chân ngắn, mặt rỗ, mông lép! Không quản lý được người đàn ông của mình lại còn trách người khác!”
Lạc Lạc bị chọc trúng chỗ đau, bèn cắn răng: “Tôi liều với cô!”
Nói rồi, cô ta đột nhiên nhào tới cắn Oanh Oanh một miếng, sau đó dùng hết sức mà đẩy.
Điều dở nhất là nơi này chính là đỉnh núi, Oanh Oanh lại cứ thích làm trò, đi giày cao gót. Bởi không mang dép lê, vậy nên tắm rửa xong vẫn đi đôi giày cũ. Bị đẩy một cái như vậy, cô ấy không cẩn thận, lập tức ngã luôn ra đằng sau. Phía sau lưng tối om, Oanh Oanh cảm thấy mình như đang bay.
“Á!”
Đây thực sự là tiếng hét vì sợ hãi của Oanh Oanh!
- -------------------