Nghĩ đến việc mình phải đi làm nuôi đàn ông và hai người phụ nữ, Thẩm Giai Oánh không khỏi thở dài. Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là cách! Cô không có ý kiến gì, nhưng cuộc sống không thể mãi mãi thế này được.
Cô cảm thấy mình cần tìm thời điểm thích hợp để bàn bạc với Tần Hạo.
Tần Hạo mở mắt tỉnh dậy. Lúc Thẩm Giai Oánh ra khỏi nhà, anh bỗng cất lời: “Giai Oánh, em không cần đi làm nữa. Anh nuôi em!”
“Em biết anh có thể nuôi em. Nhưng em không quen với việc nội trợ, cũng chẳng muốn ở nhà với anh suốt hai mươi tư giờ mỗi ngày. Như vậy không ổn. Em vẫn thích cuộc sống và công việc như hiện tại hơn. Chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy anh là em đã mãn nguyện rồi. Thật đấy!”’
Thẩm Giai Oánh khẽ lắc đầu từ chối. Không giống những người phụ nữ vừa lấy chồng thì đã thích ở nhà nhàn rỗi, cô có mục tiêu của riêng mình. Tính cách độc lập và độc lập về tài chính, dù các mặt khác phải dựa vào đàn ông thì cô cũng không thể từ bỏ những điều này.
Đây là nguyên tắc của Thẩm Giai Oánh.
Tần Hạo biết mình không thể thuyết phục được cô nên cũng không khuyên nữa.
Có lẽ vì hôm qua mệt quá nên sáng nay Yên Yên dậy hơi muộn. Thấy Tần Hạo đang hút thuốc ở phòng khách, cô ấy chần chừ giây lát rồi mới lên tiếng: “Hôm nay tôi sẽ tìm việc làm!”
Lúc này, Oanh Oanh vừa bước ra khỏi phòng. Cô ấy vừa ngáp vừa hỏi: “Tìm việc? Em đi làm rồi ai nấu ăn giặt giũ đây?”
Tần Hạo biết tại sao cô ấy lại có ý định này. Có lẽ Yên Yên thấy ngại khi ăn ở miễn phí ở nhà Thẩm Giai Oánh.
Oanh Oanh thẳng thừng nói: “Muốn thì em tự mà làm. Chị không thích đến quán bar mua vui cho đám đàn ông thối tha nữa đâu!”
“Cảm thấy ấm ức vì phải ở nhà nấu nướng giặt giũ à?”, khẽ cười, đoạn, Tần Hạo nói tiếp: “Hay là tôi trả lương cho cô làm bảo mẫu ở đây nhé. Cũng tốt hơn là cô phải đi làm bên ngoài!”
Yên Yên ngẩn người. Nếu nhận lời, thì có vẻ như nơi này không giống như nhà của cô ấy. Yên Yên không cảm thấy ấm ức gì cả. Nhưng nếu nhận lời, Yên Yên lại sợ anh hiểu lầm cô ấy cố tình muốn tìm việc để xin xỏ tiền lương. Yên Yên không hề nghĩ thế. Nhưng cô ấy lại chẳng biết phải làm sao.
Oanh Oanh nằm trên sô pha, gào lên: “Chị đói rồi. Sáng này chị muốn ăn trứng rán. Làm nhanh lên!”
“Muốn ăn thì tự làm đi!”, Tần Hạo bực mình đá một phát vào Oanh Oanh. Cả hai lại cãi cọ.
Yên Yên nhất thời không biết làm thế nào, ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng mà, cậu chủ…”
“Thôi. Tôi chẳng phải cậu chủ gì hết. Lần sau tuyệt đối đừng gọi tôi như thế nữa. Cô cứ ở lại đây đi! Tôi xem cô như em gái. Nếu cô không muốn nấu nướng nữa cũng không sao. Để tôi, ha ha. Tay nghề của tôi cũng được lắm đấy!”, Tần Hạo rất có thiện cảm với Yên Yên. Để cô ấy ra ngoài tìm việc, anh chỉ sợ xảy ra chuyện.
Hơn nữa, bản thân anh đã nhàn rỗi ở nhà rồi. Nếu Yên Yên đi tìm việc, rồi đến lượt Oanh Oanh cũng thế, vậy thì anh lại thành kẻ vô công rồi nghề để ba người phụ nữ đi làm. Thế thì mất mặt quá.
Có mất mặt cũng phải kéo thêm một người nhập hội!
Yên Yên lại lưỡng lự.
“Một thời gian sau hẵng bàn tiếp. Bây giờ không biết ở bên ngoài tình hình ra sao rồi!”, Tần Hạo lên tiếng.
Khẽ gật đầu, Yên Yên không nói thêm gì nữa, bèn quay đi rán trứng.
Oanh Oanh lại hét lên: “Bảy phần chín đấy nhé!”
Tần Hạo rất muốn tẩn người phụ nữ này một trận. Quá đáng thật sự, chỉ biết bắt nạt em gái thôi. Khoan bàn đến những chuyện khác thì Oanh Oanh ười như lợn vậy, trừ ăn uống ngủ nghỉ thì chỉ giỏi ngả ngớn bày trò. Hình như cô ấy chẳng biết làm gì cả.
Chẳng hiểu sao cô em có thể chịu được tính khí này của cô chị nữa.
Oanh Oanh cười vui vẻ: “Có em gái thế này thì còn mong gì hơn!”
“Còn mặt dày nói câu này cơ đấy!”, anh đảo mắt.
Tần Hạo đi ra ban công gọi điện thoại. Anh định nhờ Long Tứ thăm dò tình hình gần đây ở Trung Hải, đặc biệt là về tứ đại thiếu gia Trung Hải.
“Đại ca, rốt cuộc anh cũng gọi điện cho em. Đừng nói là gần đây anh trốn trên giường cô nào nên không thèm ra ngoài nhé?”, Long Tứ vừa bắt máy đã than thở, giọng điệu hệt như oán phụ.
Tần Hạo lạnh lùng đáp: “Đoán đúng rồi đấy. Nhưng không có thưởng đâu.”
Long Tứ bật cười: “Đại ca, báo cho anh một tin xấu. Gần đây Diệp Vô Hoan gần gũi với người đẹp lạnh lùng nhà anh lắm. Chắc định cắm sừng anh rồi, đại ca cẩn thận!”
“Khốn kiếp!”, Tần Hạo chửi thề. Nghĩ đến chuyện này, anh cảm thấy rất phiền não. Tên Diệp Vô Hoan ấy dám dây dưa với Lâm Vũ Hân, đúng là đáng chết. Nhưng Tần Hạo cũng biết, giờ đây ngoài việc đứng nhìn, anh cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Lâm Vũ Hân tận mắt chứng kiến anh cứu cô mà còn nghĩ mọi chuyện do anh bày ra. Anh còn biết làm sao đây? Dù Tần Hạo có đối tốt với cô, cũng sẽ bị người ta cho rằng anh có ý đồ xấu mà thôi.
“Còn một tin tốt nữa!”, Long Tứ đột nhiên cười hỏi, “Anh có muốn nghe không?”
Tần Hạo tò mò: “Chuyện gì? Cậu có tin vui à?”
“Vào thứ Sáu tuần này, hình như ở khu nghỉ dưỡng sẽ tổ chức tỷ võ chiêu thân cho đại tiểu thư nhà họ Diệp.”
“Tỷ võ chiêu thân?”, Tần Hạo suýt bật cười, chuyện này mà cũng nghĩ ra được.
Long Tứ cũng bó tay. Một lát sau, cậu ấy mới khúc khích bảo: “Đại ca, anh thảm rồi!”
“Thảm quái gì? Liên quan gì đến tôi!”, Tần Hạo bực mình nói.
Long Tứ cười đểu: “Đại tiểu thư nhà họ Diệp tuyên bố rồi. Ai có thể đánh bại anh và khiến anh quỳ gối nhận lỗi trước mặt cô ta thì cô ta sẽ lấy người đó! Lần này, những người đứng đầu của nhà họ Diệp cũng đến.”
“Đại ca, thứ Sáu này em sẽ cử người đến đón anh. Tốt nhất là anh đừng đưa bạn gái theo đấy. Cơ mà, hình như anh đã trở thành kẻ thù của mọi người rồi!”, dường như vừa nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị, Long Tứ khẽ bật cười.
Tần Hạo cáu kỉnh đáp: “Cậu nói thì tôi phải đi à? Tỷ võ chiêu thân thì liên quan quái gì đến tôi?”
Long Tứ cười gian: “Em khuyên anh, tốt nhất là đến đây đi. Bằng không mấy tên đó sẽ đến thẳng nơi ở của anh để ra tay đấy. Hì hì. Bọn họ là những người kế thừa tương lai của các gia tộc lớn. Đọ về thực lực thì tất nhiên không bằng anh, nhưng bọn họ đông lắm. Nhỡ bị thương thì em không lo cho anh đâu nhé!”
“Ha ha, đại tiểu thư nhà họ Diệp cũng biết cách chơi quá! Thích tìm đàn ông thì cứ tìm, sao phải kéo tôi xuống cùng. Mẹ, tôi phải đi nói chuyện phải quấy với cô ta!”, Tần Hạo lớn tiếng nói.
Long Tứ cười đáp: “Chúc anh may mắn nhé, đại ca!”
“Cút!”
Tần Hạo cúp điện thoại xong thì tâm trạng vô cùng buồn bực. Tự nhiên trở thành mục tiêu của đám con nhà giàu làm anh không thoải mái chút nào. Nhất là chuyện tên Diệp Vô Hoan ấy dính vào Lâm Vũ Hân khiến Tần Hạo khó chịu như nuốt phải ruồi vậy.
Oanh Oanh bước đến, thấy anh cúp máy, bèn cười bảo: “Lại tán tỉnh em nào sau lưng bọn tôi đấy? Cẩn thận, kẻo tôi mách chị Giai Oánh!”
- -------------------