“Liên quan đếch gì chứ!”, Tần Hạo tức giận trợn mắt. Anh bước vào phòng khách, nằm xuống ghế sô pha, suy nghĩ về những việc Long Tứ vừa nói.
Sắp xếp lại những thứ trong đầu thì những gì Long Tứ nói cũng không hề vô lý. Nếu anh không đi thì chắc chắn đám cha nội đó sẽ bị dao động bởi Diệp Vô Song và lao hết tới giết anh. Dựa vào thực lực của đám người đó thì chẳng khó gì để điều tra ra anh đang ở nhà của Thẩm Giai Oánh. Tới lúc đó, liên lụy tới mấy người Thẩm Giai Oánh thì sẽ không hay chút nào.
Chuyện này phải đi thôi!
Thời gian trôi đi thật nhanh. Mấy ngày này, Tần Hạo vẫn sinh hoạt như bình thường. Hàng ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ thân mật với Thẩm Giai Oánh ra thì anh chẳng có việc gì làm.
Thi thoảng anh đi dạo ở khu đối diện của tập đoàn Triều Dương. Anh không dám bước vào quán café đó nữa. Rất có khả năng Lâm Vũ Hân đã đoán ra việc trước đây ngày nào anh cũng tới đó. Nếu có bắt gặp cô thì anh thật sự không muốn tỏ ra không quen biết, như vậy sẽ đau lòng lắm.
Đáng tiếc, thời gian cứ thế trôi tới tận thứ sáu mà vẫn không thể nhìn trộm cô.
Một buổi tiệc dành cho những đại gia giàu có ở Trung Hải sắp được tổ chức. Đáng tiếc, người bình thường không có đủ tư cách tham gia, thậm chí họ còn không hề hay biết.
Buổi tiệc này sẽ quyết định hôn nhân đại sự của cô gái cưng nhà họ Diệp, hơn nữa còn liên quan tới cục diện mới về thế lực của tứ đại gia tộc nên cực kỳ long trọng.
Buổi sáng hôm đó, Tần Hạo thức dậy sớm. Anh đã nói với Thẩm Giai Oánh rằng hôm nay ra ngoài có việc, cũng không biết khi nào mới về, báo bọn họ đừng đợi anh.
Thẩm Giai Oánh ngoan ngoãn nghe lời, sửa soạn quần áo cho anh. Cô không hỏi bất kỳ điều gì. Cô biết tốt nhất không nên hỏi. Có những việc nếu hỏi thì đối phương sẽ rất khó xử, sẽ không biết có nên giấu hay không. Vì vậy, không biết thì tốt hơn.
Hôm nay Tần Hạo mặc quần áo mới, sửa sang lại vẻ bề ngoài nhìn trông ổn là được.
Quả nhiên Oanh Oanh nằng nặc đòi đi đúng như ý của Tần Hạo.
Thẩm Giai Oánh nhìn Oanh Oanh với vẻ ngưỡng mộ và dặn dò: “Cận thận nhé, mau về!”
“Yên tâm đi, có người đẹp Oanh Oanh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Đảm bảo trả lại cho chị một mãnh hổ uy lực đầy mình!”, Oanh Oanh chém gió phần phật, mặt dày vô đối.
Chính vì có một người a ma tơ như cô ở cạnh nên tôi mới yên tâm đấy!
Thẩm Giai Oánh không nói thẳng ra, không phải vì cô sợ hai người này làm trò quỷ gì ở bên ngoài mà là sợ cái miệng, cái chân của Oanh Oanh sẽ gây ra không ít phiền phức. Người này thật khiến người khác không yên tâm.
Nếu có thể, cô nguyện để Yên Yên đi cùng Tần Hạo. Mà tốt nhất là để cô đi cùng. Thế nhưng hôm nay là thứ sáu, cô vẫn phải đi làm.
Trên thực tế, cô có thể xin nghỉ. Thế nhưng Tần Hạo không lên tiếng thì cô tự giác biết không nên đề cập.
Tần Hạo dắt Oanh Oanh đã ăn vận vô cùng diễm lệ ra khỏi cửa, lái chiếc BMW bình thường. Anh thầm nghĩ như vậy thì có khiêm tốn quá không. Đám con cháu đại gia tộc kia đều là những nhân vật đỉnh của chóp trong xã hội. Bản thân anh như này trông có phần giản dị, cộng thêm một cô gái không đáng tin cậy bên cạnh thì lại càng quê mùa hơn.
“Này, lát nữa tới nơi, không được ăn nói linh tinh. Nếu không sẽ bị người ta đập chết. Tôi sẽ không cứu đâu!”, Tần Hạo cảnh cáo cô trước. Tham gia buổi tiệc lần này khác với lần trước. Các nhân vật ở đây cũng không thể so sánh với lúc ở chỗ Trịnh Bách Xuyên được.
Đám ông nội đại gia đó, tên nào tên nấy đều chơi chán các em văn phòng rồi, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.
Oanh Oanh còn cứ tự tiện như vậy thì rất có khả năng sẽ bị vứt ra ngoài chẳng khác gì gái ngành. Tới khi đó thì mất mặt chết.
“Làm gì có chuyện đó. Một người đẹp vừa xinh xắn vừa dễ thương như tôi thì là gì có ai nỡ đánh chết chứ!”, Oanh Oanh không tin. Cô vẫn chưa biết buổi tiệc hôm nay mình tham gia sẽ diễn ra hoạt động gì, cũng không biết mục đích, nếu không thì chắc đã bị dọa co rúm lại từ lâu rồi.
Tần Hạo mặc kệ cô. Anh lái xe ra khỏi khu vực thành phố.
Sáng sớm Long Tứ đã gọi điện nói rằng cử người đi đón. Anh suy nghĩ nhưng từ chối. Nếu để cậu ấy làm vậy thì chắc chắn sẽ bị cái đám ngu ngốc kích động kia để ý. Tốt nhất là anh âm thầm tới, để xem tình hình thế nào rồi tính. Dù sao cũng chẳng có nhiều người biết anh.
Địa điểm diễn ra đại họ đấu võ coi mắt được tổ chức bên trong khu nghỉ dưỡng Lục Uyển, là một khu vực vùng núi hoang vắng, xa xôi.
Nơi đây cũng chính là sản nghiệp của nhà họ Diệp.
Khi chiếc xe tiến lại gần, từ xa nhìn thấy vẻ hùng vĩ của khu nghỉ dưỡng thì Oanh Oanh đã phải ngậm miệng lại. Cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Đương nhiên cô biết đây là địa bàn của ai. Và cô càng biết rằng trừ những nhân vật ghê gớm thì người thường không thể nào tới một nơi cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài như thế này được.
Nhìn từ xa, cả khu nghỉ dưỡng giống như một con mãnh hổ đang nằm ôm ngang sườn núi. Tòa kiến trúc màu trắng mang phong cách cổ xưa mộc mạc đậm khí chất của đại gia và rất tương xứng với địa vị của nhà họ Diệp.
Tần Hạo lái xe tới cổng, lập tức có một người mặc trang phục đời Đường tươi cười lên đón. Anh ta nói: “Xin hỏi, anh có mang theo thư mời không ạ?”
“Thư mời gì chứ?”, Tần Hạo ngạc nhiên, anh chưa từng nghe nói là cần thứ đó!
“Xin lỗi, hôm nay khu này không tiếp khách bên ngoài, xin hẹn hôm khác tới!”, người kia nói xong thì quay người trở về vị trí của mình.
“Mẹ kiếp, ý gì thế này?”, Tần Hạo khóc dở mếu dở, sao lại bị chặn ở ngoài chứ?
Bất lực, anh đành gọi điện cho Long Tứ. Thằng cha này bận rộn khiếp, mãi mới nghe máy. Nghe anh nói không vào được bên trong thì cậu ấy cũng cạn lời: “Đại ca à, em đã nói là kêu người đi đón anh, tiện đưa thư mời cho anh luôn thì anh cứ nằng nặc đòi tự đi cơ. Giờ thì hay rồi, không vào trong được chứ gì? Dù như vậy thì anh cũng không biết phải báo tên em à? Cái gì, báo cũng như không sao…Đợi một lát, em gọi người đón anh!”
Tần Hạo đau lòng tắt máy. Oanh Oanh khinh bỉ nhìn anh. Khó khăn lắm mới tỏ ra ngầu lòi khi ra ngoài cùng anh. Kết quả thì sao. Có khác gì bị hất đất vào mặt không cơ chứ. Rớt hết cả liêm sỉ!
Long Tứ ở Trung Hải lâu như vậy nên đã nắm hết mọi sự trên đời. Cậu ấy nhanh chóng cử một người tới.
Tần Hạo đưa Oanh Oanh vào trong khu nghỉ dưỡng. Hai người đi dưới con đường nhỏ rợp bóng cây với cảm giác thật khác biệt.
Họ đi dọc bờ hồ. Không khí buổi sáng vô cùng trong lành, lại ở một khu vực hoang sơ cách xa thành phố. Không khí hít vào thoang thoảng mùi đất ngái.
Phong cảnh đang đẹp thì Tần Hạo lại đi hút thuốc. Anh ngồi xuống bên hồ, cảm thấy mình đến hơi sớm.
Tên Long Tứ chết tiệt, không thèm nói khi nào diễn ra đấu võ cầu hôn, hại anh mới sáng sớm đã mò tới đây. Thường những nhân vật lớn sẽ xuất hiện vào phút cuối. Anh ngốc thật đấy.
Đang hút thuốc thì bỗng anh nhìn thấy một thanh niên đẹp trai từ xa đang đi về phía mình.
“Xin tí lửa!”, người này cũng ngồi xổm, móc ra một điếu thuốc từ trong túi, nói với Tần Hạo.
Tần Hạo vứt cho người này một chiếc bật lửa một tệ, sau đó kinh ngạc cười nói: “Người anh em, cũng tới tham gia đấu võ à? Người ở đâu đấy?”
- -------------------