“Vòng vo cả nửa ngày hóa ra là mày muốn thứ đó à? Sao không nói sớm, tao cho mày cũng có sao đâu!”, Tần Hạo sững người rồi bỗng bật cười.
Diệp Vô Hoan chau mày.
Tần Hạo cười nói: “Đừng nhìn tao như vậy. Tao lười giả tạo với mày lắm. Nói thẳng nhé, bộ công pháp của tao người thường không học được đâu. Cho mày cũng vô ích thôi. Nội công ấy mà, làm gì có ngày một ngày hai mà thành công được, nó là sự tích lũy từng ngày từng tháng mới có được thành tựu. Mà mày còn nhiều tuổi hơn tao nữa. Muộn rồi!”
Diệp Vô Hoan chau mày thành một đống. Hắn ta có thể cảm nhận được Tần Hạo không hề nói dối.
“Nói thẳng ra thì tao với mày chẳng thù hằn gì. Nếu mày có ý đó thì tao khuyên mày nên bỏ đi, vô ích thôi. Nếu mày muốn luyện thì rất đơn giản, tao viết cho mày, chỉ cần mày luyện thành công thì coi như mày có bản lĩnh!”
Diệp Vô Hoan trầm mặc một hồi lâu rồi bỗng đột nhiên nói: “Viết đi!”
Hắn ta vứt một cuốn sổ và một cái bút ra trước, rồi nói: “Nếu mày viết linh tinh thì mày biết hậu quả rồi đấy!”
Đối với khẩu quyết công pháp thường huyền diệu khó giải thích. Dù có bịa thì cũng không dễ phát hiện ra.
Không thể phủ nhận tên này hết sức nực cười. Người biết tới công pháp Chân Long Cửu Biến trên đời này chỉ có mình anh. Anh không tin Diệp Vô Hoan có thể nhận biết được thật giả.
Anh vẽ đại một bức tranh, sau đó vứt cho Diệp Vô Hoan và cười nói: “Tao nhìn còn không hiểu huống hồ là mày. Giờ phụ thuộc vào trải nghiệm của bản thân mày thôi. Tao là có người dạy. Mà người dạy tao giờ không biết ở nơi phương nào nữa. Nếu mà định nhờ tao dạy thì cũng không phải là không thể, chỉ có điều mày phải đưa người tới đây. Người ta an toàn rồi mới nói chuyện tiếp!”
Diệp Vô Hoan nhận lấy bức vẽ, nhìn mà ngây người. Cái quái gì thế này, trông chẳng khác gì bùa chú.
“Được!”
Diệp Vô Hoan quá muốn có được bộ công pháp này nên hắn ta bèn gọi điện thoại. Chưa tới nửa tiếng sau, một chiếc xe đã chạy tới bên dưới Vạn Lý Trường Thành. Có mấy người dẫn Thẩm Giai Oánh xuất hiện trước mặt Tần Hạo.
Thẩm Giai Oánh nhìn thấy Tần Hạo thì kích động rớt nước mắt.
“Tần Hạo!”
Cô bỗng nhìn thấy Lâm Vũ Hân ở phía sau anh nên những lời muốn nói đành nuốt ngược vào trong không dám lên tiếng.
Tần Hạo dịu dàng nói với cô: “Không sao nữa rồi, yên tâm đi!”
Diệp Vô Hoan điên đầu vì bức vẽ. Hắn ta nghiến răng nói: “Đi thôi, tới nhà tôi, dạy cho tôi, tôi sẽ thả các người!”
“Được thôi!”, Tần Hạo trả lời không chút do dự.
Đám người vây lấy Tần Hạo và Lâm Vũ Hân. Cả Thẩm Giai Oánh cũng bị đưa đi.
Nhà họ Diệp cũng có địa bàn ở đây. Mấy người Tần Hạo bị đưa tới một khu nhà lớn. Thẩm Giai Oánh bị khống chế ở một nơi tách biệt. Diệp Vô Hoan cũng định đưa Lâm Vũ Hân đi nhưng Tần Hạo không chấp nhận thế là hắn ta nghĩ khống chế một mình Thẩm Giai Oánh là đủ và cũng không đôi co nhiều.
Bức vẽ rất đơn giản, đó là bức vẽ vận công kinh mạch. Nhưng nếu không có người chỉ dạy thì nhìn sẽ không hiểu gì và muốn học cũng khó. Đầu tiên là phải có cảm giác về khí, cũng chính là nội khí.
Cái thứ được miêu tả như trong tiểu thuyết võ hiệp này không phải là túm không khí mà có được. Người bình thường cũng có cảm giác về khí nhưng không quá rõ ràng. Thông qua quá trình rèn luyện thì mới có thể cảm nhận được.
Lâm Vũ Hân không hiểu họ đang làm trò gì bèn hỏi: “Anh thật sự sẽ dạy hắn ta thứ đó sao. Nhỡ đâu hắn ta luyện thành công trở nên lợi hại như anh thì phải làm sao?”
Tần Hạo cười nói: “Hắn ta mà học được mới lạ đấy. Anh nói hắn ta không học được đâu. Cũng không phải vì anh bị hắn uy hiếp nên mới nói vậy mà là chỉ cảm thấy nơi này khá an toàn. Anh cần chút thời gian!”
Lâm Vũ Hân không hỏi anh cần thời gian làm gì.
Tần Hạo cũng không nói rõ. Anh liên hệ với Huyết Ảnh, để cô triệu tập quân đội tới. Sau khi về Trung Hải, chắn chắn sẽ có một trận chiến mưa máu xảy ra. Những người như Lâm Vũ Hân cần được bảo vệ. Trước mắt chỉ có một mình Huyết Ảnh thì không đủ.
Thời gian từng ngày trôi qua. Diệp Vô Hoan giống như bị ma nhập. Ngày này cũng nâng bức vẽ, gom một đống dược liệu theo lời dặn dò của Tần Hạo, nấu thành thuốc rồi ngâm mình vào trong đó. Nói là để đả thông kinh mạch cơ thể.
Mặc dù nghe có vẻ giả dối nhưng Diệp Vô Hoan lại tin là thật. Bởi vì sau khi ngâm thuốc xong, hắn ta luyện tập cảm giác về khí theo bức vẽ vận công thì đúng là có cảm nhận được một luồng khí trong cơ thể thật. Hắn ta cẩn thận kiểm soát thì còn có thể khiến luồng khí đó chạy dọc khắp người.
Cứ như vậy hơn nửa tháng sau, Diệp Vô Hoan kinh ngạc chạy tới thỉnh giáo Tần Hạo.
Tần Hạo cũng thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ cha nội này cũng được đấy chứ. Sau đó anh còn kiên nhẫn nói ra những gì mình đã đúc kết được, trông rất chuyên nghiệp. Dường như việc nhận được một người học trò như vậy là một việc vô cùng đáng để vui mừng.
Diệp Vô Hoan cảm thấy nghi ngờ thái độ của anh.
Tần Hạo nói thế này: “Công pháp này, tôi đã dạy mấy người rồi, nhưng chưa có ai có thiên phú như anh. Mau luyện đi. Đến một ngày mà thành công rồi thì không cần phải sợ Diệp Thiên Dương nữa!”
Nhắc tới Diệp Thiên Dương là sắc mặt Diệp Vô Hoan lại lạnh như băng.
Hai hào kiệt của nhà họ Diệp chưa chắc đã không phải là đối thủ cạnh tranh.
Diệp Vô Hoan kích động vô cùng!
Vài ngày nữa trôi quá. Cuối cùng hắn ta cũng đã tin lời của Tần Hạo, thả Thẩm Giai Oánh ra và nói rằng anh cũng thể rời đi bất kỳ lúc nào. Bởi vì hắn ta đã biết cách luyện bộ công pháp này rồi.
Trước khi trở nên hùng mạnh thì hắn ta vẫn chưa muốn trở thành kẻ địch của Tần Hạo nên tỏ ra khá khách sáo với anh.
Tần Hạo phủi mông, dẫn hai cô gái rời đi. Trước khi đi, anh không quên nói với Diệp Vô Hoan là không nên tự tiện giao bộ công pháp này cho người khác. Nếu không, ai cũng biết thì anh làm gì còn trò gì để chơi nữa.
Đến khi ngồi máy bay quay về Trung Hải, Lâm Vũ Hân mới kinh ngạc nói: “Anh lại hào phóng đến vậy cơ à? Hắn ta có thiên phú như vậy sao?”
Tần Hạo cười nói: “Thiên phú cái đinh gì. Thứ mà hắn ta luyện cũng không phải công pháp của anh, đó chỉ là một chút khí công vặt vãnh thôi. Đợi vài ngày nữa, anh đập hắn ta. Bây giờ còn giữ cái mạng đó là vì còn muốn lợi dụng chút đỉnh mà thôi!”
“Thực ra hắn ta cũng không xấu lắm. Nếu không thì đã không thả chúng ta ra rồi!”, Lâm Vũ Hân nghĩ tới khoảng thời gian quen Diệp Vô Hoan. Tên này ngoài dã tâm lớn, thủ đoạn độc ác thì những mặt khác vẫn khá ổn.
Tần Hạo thản nhiên nói: “Kệ hắn đi. Hắn bắt nạt em là không được rồi. Mẹ kiếp, chuyên môn lấy phụ nữ ra uy hiếp, phải giết chết hắn mới được!”
Anh nói vậy khiến Thẩm Giai Oánh ngồi bên cạnh cảm thấy ngại. Cô ý thức được rằng mình đã liên lụy tới anh bèn áy náy nói: “Xin lỗi, em đã liên lụy tới anh!”
“Sao lại nói vậy!”, Tần Hạo sờ mũi, cẩn thận liếc nhìn Lâm Vũ Hân.
Ngồi giữa hai cô gái, anh cảm thấy hơi khó chịu.
Lâm Vũ Hân vô cảm quay đầu đi, không biết là đang nghĩ gì.
Trước đây hai người vốn là chị em tốt có chuyện gì cũng chia sẻ, vậy mà vì một người đàn ông khiến giờ trở nên khó xử vô cùng.
Thẩm Giai Oánh bỗng cảm thấy áy náy, không dám nhìn Lâm Vũ Hân. Còn Lâm Vũ Hân dù không hận cô nhưng cũng ngại đối mặt. Thế là Tần Hạo ngồi giữa trở thành bia đỡ đạn giữa hai người bọn họ.
Thẩm Giai Oánh lẳng lặng dùng tay thọc Tần Hạo, ra hiệu anh đổi chỗ cho cô.
Tần Hạo biết cô định nói chuyện với Lâm Vũ Hân nên viện cớ đi vệ sinh rồi chuồn mất.
“Vũ Hân, xin lỗi!”, khó khăn lắm Thẩm Giai Oánh mới lên tiếng. Cô cười chua xót và không biết phải trả lời thế nào. Trong khoảng thời gian vừa rồi, Tần Hạo mất tích, hai chị em Âu Dương cũng bỏ đi và không biết đi đâu.
- -------------------