Lâm Vũ Hân lúng túng cất lời: “Em thấy chẳng ngon lành gì nên chỉ ăn một chút thôi. Thế, để em ăn thêm vài miếng!”
Cả hai lại cùng nhau dùng bữa.
Lâm Vũ Hân rất vui khi nhận được lời khen từ anh. Dù phải ăn bữa cơm khó nuốt nhất trong đời, cô vẫn thấy tuyệt lắm.
Đưa mắt nhìn mấy món ăn, Tần Hạo cười bảo: “Muốn luyện tay nghề thì cần thời gian để tích lũy kinh nghiệm. Sau này nhiệm vụ nấu nướng giao cho em nhé!”
Lúc này Lâm Vũ Hân mới ngộ ra. Chẳng trách cô thấy dở mà anh lại bảo ngon, thì ra anh có ý đồ này. Khốn thật!
“Anh đi chết đi. Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương mà phải nấu cơm mỗi ngày cho anh à? Nằm mơ!”
Tần Hạo thở dài đầy thất vọng: “Thật à? Hầy, em có năng khiếu như thế, không học tiếp thì uổng phí lắm!”
“Thi thoảng vào bếp thì được!”, được anh khen ngợi, cái đuôi của Lâm Vũ Hân đã vểnh cao lắm rồi. Cô bèn đắc ý đáp.
“Ừ ừ, là anh có lộc ăn!”, Tần Hạo vội tiếp lời.
Hài lòng đưa bát đũa cho Tần Hạo rửa, sau đó Lâm Vũ Hân lên lầu chơi. Cảm giác không phải đi làm tuyệt vời thật đấy. Không cần làm gì cả đúng là sung sướng. Lâm Vũ Hân cảm thấy vui lắm.
Làm xong việc nhà, Tần Hạo nhìn đồng hồ, chỉ mới ba giờ chiều.
“Chắc phải đi xem tình hình của Diệp Vô Hoan!”
Anh vừa định ra khỏi cửa, Lâm Vũ Hân đã buồn chán xuống lầu. Trông thấy anh, cô bèn hỏi: “Đi đâu thế? Âu yếm nhau cả buổi sáng vẫn chưa đủ, đến chiều lại tiếp tục à?”
Tần Hạo ngại ngùng. Đúng là sáng nay anh vừa thân mật với Thẩm Giai Oánh. Ra chiều nghiêm nghị, anh đáp: “Nói gì đấy? Anh định tìm Diệp Vô Hoan!”
“Tìm hắn ta làm gì? Hắn ta cũng không chọc gì đến anh mà. Tha được thì tha. Cứ chém giết suốt, anh định như thế đến bao giờ? Sau này còn muốn sống yên ổn không? Mà thôi, kệ anh, thích đi thì đi!”, Lâm Vũ Hân oán thán vài câu rồi ngồi xuống sô pha, xem truyền hình.
“Sao em cứ nói giúp hắn ta vậy? Có ý gì với hắn ta à?”, tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng Tần Hạo cảm thấy lời của Lâm Vũ Hân không phải là không có lý. Trước đây đúng là Diệp Vô Hoan có ý hại anh, nhưng sau đó hắn ta cũng đã khách sáo hơn rồi.
Ấy là vì Diệp Vô Hoan chưa biết đã bị anh lừa. Bằng không, chắc hẳn hắn ta sẽ nổi cáu ngay thôi.
Lâm Vũ Hân lạnh lùng liếc nhìn anh: “Phải, có ý với hắn ta đấy. Nên anh không cần vương vấn gì em nữa, cứ đến với Thẩm Giai Oánh đi. Hai người dính với nhau từ sáng đến tối còn chưa thấy đủ cơ mà!”
“Em mà còn thế này nữa là anh giận đấy!”, Tần Hạo không nhịn được nữa. Cô hiếp người quá đáng thật đấy, hơi tí là nhắc đến Thẩm Giai Oánh.
“Thế thì xin anh giận đi!”, Lâm Vũ Hân chắp tay đầy khoa trương.
Tần Hạo giơ tay lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lâm Vũ Hân đưa mặt ra rồi cất giọng nói: “Đây, đánh đi!”
Anh dùng sức vung tay làm dấy lên một cơn gió nhẹ. Khi tay chạm vào mặt cô, anh chỉ dịu dàng ve vuốt rồi véo nhẹ. Tần Hạo cười gian manh: “Anh cứ không giận đấy. Thế thì sao nào!”
“Giả vờ giả vịt, nhìn đã thấy ghét. Em biết anh đang giận, không cần phải diễn!”
Quay mặt đi, Lâm Vũ Hân lại tiếp tục xem phim.
Tần Hạo thở dài, không nói gì nữa. Ngồi thừ người trên sô pha, thi thoảng liếc nhìn Lâm Vũ Hân cũng khá thú vị.
Lâm Vũ Hân luôn nói rằng giữa cô và anh không còn quan hệ gì nữa, bảo anh đi tìm Thẩm Giai Oánh. Nhưng cô không hề đuổi anh ra khỏi nhà. Xem ra, lần anh rời đi trước đó vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô.
Khi ấy, Lâm Vũ Nghi có nói rằng: “Ngày nào chị ấy cũng mong anh về!”
Tần Hạo vẫn nhớ rõ, Lâm Vũ Hân là người ngoài cứng trong mềm. Từ từ thôi, tạm thời không vội.
Cả hai cùng nhau ngồi ở nhà xem phim đến khuya. Thi thoảng, anh lại đấu võ mồm với Lâm Vũ Hân. Tần Hạo chê bai những bộ phim hiện đại đô thị mà cô xem, bảo rằng mấy tên nam chính đẹp trai trong phim chẳng ra làm sao. Thế là Lâm Vũ Hân bất mãn vô cùng, bèn cãi nhau với anh đến tận lúc đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Vũ Hân đi làm trở lại. Sau khi đưa cô đến công ty, Tần Hạo nhàn rỗi định đến nhà Thẩm Giai Oánh thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Lạc Lạc.
“Anh rể, chị em đâu rồi? Gọi điện không nghe, gõ cửa cũng không ai mở. Chị có ở chỗ anh không?”
Trái tim giật thót, Tần Hạo sốt sắng đáp: “Không. Bây giờ cô đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay!”
“Em đang ở trước nhà chị ấy này!”
“Đợi một lát, tôi đến đó ngay đây!”
Tần Hạo vội vàng lái xe đi, trong lòng có linh cảm cực kỳ tệ. Đến nhà Thẩm Giai Oánh, anh thấy cửa đã khóa, Lạc Lạc và Kim Thuận Cường đều có mặt. Cả hai đang đi qua đi lại đầy lo lắng trước cửa nhà.
Anh có đem theo chìa khóa. Mở cửa ra, anh không thấy ai ở nhà, chỉ có một tờ giấy nhắn.
“Anh yêu. Tạm thời xa nhau, xin đừng mong nhớ!”
Tần Hạo ôm đầu ngồi trên sô pha, tâm trạng phiền muộn vô cùng.
Lạc Lạc và Kim Thuận Cường cũng nhìn thấy tờ giấy ấy. Cô ta kinh ngạc nói: “Anh rể, chị của em xảy ra chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau à?”
“Không. Cô ấy có vài chuyện vẫn chưa thông suốt. Có lẽ bỏ đi cho khuây khỏa. Yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu!”, Tần Hạo gượng cười đáp lại.
Dĩ nhiên Lạc Lạc không tin chuyện lại đơn giản như thế. Nhưng đây cũng là chuyện riêng của nhà người ta. Cô ta là người ngoài, dù thân với Thẩm Giai Oánh đến mấy cũng không đủ tư cách để dạy dỗ, chỉ đành thể hiện sự thông cảm.
Thẩm Giai Oánh đi rồi nên Lạc Lạc đưa thiệp cho Tần Hạo. Anh chán nản nói: “Tôi không đi đâu. Chúc hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau!”
Họ đành chịu, cũng hiểu được nỗi lòng của anh. Cả hai chào tạm biệt rồi rời đi.
Một mình Tần Hạo ngồi ở đấy rất lâu. Sau đó, anh về nhà Lâm Vũ Hân, tâm trạng vẫn rất ủ rũ. Lâm Vũ Hân cũng đã về. Thấy vẻ mặt khó coi của anh, cô cười hỏi: “Ô? Hôm nay xảy ra chuyện gì thế? Tâm trạng không tốt? Đến ngày rồi à? Hay là người yêu bé nhỏ không thỏa mãn được nhu cầu của anh?”
Tần Hạo ngẩng đầu liếc nhìn cô, lãnh đạm nói: “Cô ấy đi rồi!”
“Đi… rồi? Ý gì đây?”, Lâm Vũ Hân đang ngồi gặm táo trên sô pha, sững người hỏi lại.
Anh đáp nhẹ tênh: “Bỏ nhà đi rồi. Đi đâu, khi nào về thì anh không biết. Cũng có thể, sẽ không quay lại nữa!”
Lâm Vũ Hân cắn một miếng táo, cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Tần Hạo nhìn cô, chẳng nói lời nào, bèn đi lên lầu.
Ở trong phòng khách, Lâm Vũ Hân tiếp tục ăn táo. Vừa nhai cô vừa lẩm bẩm: “Nhìn mình bằng ánh mắt gì vậy chứ? Cô ấy bỏ đi thì liên quan gì đến mình! Cũng chẳng phải mình bắt cô ấy rời đi! Trách mình à, hừ!”
“Đi rồi cũng tốt. Bà đây sẽ đuổi anh luôn, để anh một mình muốn làm gì làm!”
“Đồ nhỏ mọn. Tưởng người khác cũng nhỏ mọn như anh à!”
Xem quả táo là Tần Hạo, Lâm Vũ Hân cắn thật mạnh.
Sau khi buồn bã mấy ngày liền, Tần Hạo bỗng nhiên thông suốt. Thẩm Giai Oánh rời đi cũng tốt. Đến lúc anh có thể giải quyết vấn đề này thì tìm cô về là được. Bây giờ cô đi rồi, anh tạm thời sẽ không còn phải đau đầu về chuyện giữa cô và Lâm Vũ Hân nữa.
- -------------------