Có lẽ vì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Tần Hạo bắt đầu nghĩ xem giờ đây anh nên làm những gì.
Nhưng lại chẳng việc gì để anh làm cả.
Thế là Tần Hạo và Lâm Vũ Hân ở nhà xem phim. Trước đó, anh vì chuyện Thẩm Giai Oánh mà trưng ra vẻ mặt lạnh lùng khiến Lâm Vũ Hân rất khó chịu. Vậy nên, tuy bây giờ cả hai đang ngồi cạnh nhau, nhưng chẳng ai thèm để ý đến ai.
“Bộ phim này ngu xuẩn thật đấy. Nam chính cứ luôn mồm “em nghe anh giải thích đi”, còn nữ chính thì toàn nói “em không nghe đâu”. Thời gian đấy dùng để giải thích chẳng phải tốt hơn à!”
Tần Hạo không nhịn được mỉa mai vài câu khi xem đến một cảnh trong phim.
Lâm Vũ Hân tức giận đáp: “Không thích xem thì biến ra xa đi. Em có nài nỉ anh ngồi xem cùng đâu. Đàn ông đàn ang mà cả ngày ở nhà xem phim với một người phụ nữ, anh không thấy ngại à?”
Anh dành thời gian ở bên cô cơ mà, Tần Hạo nghĩ. Ai mà thích xem mấy thứ vô bổ này chứ! Tần Hạo bèn đứng dậy: “Được, vậy thì anh đi. Em ở nhà chơi một mình nhé!”
“Đi càng xa càng tốt. Tốt nhất là đừng quay về, như Thẩm Giai Oánh ấy!”
Lâm Vũ Hân vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Tần Hạo cáu kỉnh: “Em nghĩ anh sẽ không đi sao?”
“Đi đi, xin anh đấy!”, Lâm Vũ Hân vừa ăn vừa đáp, vẫn chẳng hề nhìn anh.
“Ha ha!”, Tần Hạo cười khan.
Chủ nhật.
Hôm nay, Lâm Vũ Hân bỗng nhiên có việc ra ngoài. Lo cô gặp chuyện, Tần Hạo âm thầm bám theo. Anh thấy cô lái xe đến một nhà hàng, có vẻ là hẹn với ai đó.
Tần Hạo lặng lẽ trốn ở một góc khuất, dõi theo từng cử động của cô.
Người hẹn với Lâm Vũ Hân chưa đến, nhưng cô không sốt sắng mấy. Lâm Vũ Hân vẫn đang ung dung uống cà phê. Ngày hôm nay, cô còn trang điểm nhẹ, xinh đẹp vô cùng.
“Chẳng lẽ có hẹn với người đàn ông nào?”, anh khó chịu nghĩ.
Quả nhiên, lát sau, một người đàn ông đã xuất hiện. Anh ta cầm một bó hoa tươi, mỉm cười tiến về phía Lâm Vũ Hân.
Cảnh tượng này rất quen thuộc. Trước đây, khi Tần Hạo và Oanh Oanh ở quán cà phê đối diện tập đoàn Triều Dương, anh cũng từng nhìn thấy người ta theo đuổi Lâm Vũ Hân. Anh nhớ Lâm Vũ Hân còn chẳng hề nể mặt, vứt ngay chiếc nhẫn kim cương mà người ta tặng.
Người đàn ông này trông quen thế nhỉ. Nhưng đây không phải là kẻ theo đuổi lần trước. Tần Hạo cố gắng nhớ lại, sau đó sực nhận ra đấy chính là Diệp Bằng Trình!
Sao anh ta lại ở đây?
Tần Hạo nghiến chặt răng. Tên Diệp Bằng Trình này chẳng phải loại người tốt lành gì. Anh ta dám có ý đồ với Lâm Vũ Hân cơ đấy! Mà vì sao anh ta lại quen biết với Lâm Vũ Hân?
Diệp Bằng Trình vô cùng phong độ tặng hoa cho Lâm Vũ Hân. Cô lại còn vừa nhận lấy bó hoa vừa mỉm cười nói lời cảm ơn. Tần Hạo nhìn mà trợn trừng mắt.
Đầu óc Lâm Vũ Hân hỏng hóc rồi hay sao mà lại để mắt đến loại người này?
Diệp Bằng Trình vốn thích Thẩm Giai Oánh, nhưng không ngờ Tần Hạo lại nẫng tay trên, còn bị Tần Hạo dạy cho một bài học.
Nhờ người dò hỏi, anh ta biết Tần Hạo cũng có chút bản lĩnh, gần đây còn rất vâng lời Diệp Vô Hoan. Thế là Diệp Bằng Trình nảy ra kế sách: nếu Tần Hạo đã giành phụ nữ của anh ta, thì anh ta cũng sẽ cướp người phụ nữ của Tần Hạo, để xem ai hơn ai!
Sau khi thăm dò nhiều nguồn tin về Lâm Vũ Hân, anh ta đã biến hình thành một thanh niên vừa giàu có vừa thành đạt.
Tần Hạo nhìn hai người họ nói cười vui vẻ. Diệp Bằng Trình cố tình lấy điện thoại ra để cho cô xem thứ gì đó. Lâm Vũ Hân thì trông hào hứng lắm. Cả hai còn suýt chạm đầu vào nhau.
Không nhịn được nữa, Tần Hạo bèn điên tiết bật dậy. Xông đến chỗ hai người kia, anh đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng hỏi Diệp Bằng Trình: “Sao mày lại ở đây?”
Diệp Bằng Trình nhíu mày nhìn anh, đoạn cất tiếng hỏi Lâm Vũ Hân: “Cô Lâm, cô có quen vị này không?”
“Quen chứ!”, Lâm Vũ Hân lãnh đạm đáp, “Một kẻ ích kỷ chỉ thích lo chuyện bao đồng, vừa nhìn đã ngứa mắt. Anh đuổi kẻ này đi giúp tôi được chứ?”
Diệp Bằng Trình lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không quen anh. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Mời anh đi cho, đừng quấy rầy chúng tôi dùng bữa. Cảm ơn!”
“Được lắm!”, Tần Hạo cáu đến mức muốn đánh chết tên khốn vờ vịt trước mặt. Anh giận dữ quát: “Mày tưởng mày giỏi lắm à? Có tin tao đánh chết loại rác rưởi như mày không?”
“Mở miệng ra là mắng chửi người khác. Tư chất đúng là thấp kém. Anh mà dám động tay động chân, tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”, Diệp Bằng Trình nghênh ngang nói. Anh ta nghĩ bụng, Tần Hạo có gan thì cứ đánh, Diệp Vô Hoan chắc chắn sẽ không tha cho anh. Hơn nữa, Tần Hạo ra tay thì chỉ chứng tỏ anh không có tí phong độ nào, Lâm Vũ Hân nhất định sẽ đứng về phía Diệp Bằng Trình.
Tần Hạo đang định ra tay thì Lâm Vũ Hân đã lạnh lùng cất tiếng: “Đủ rồi, Tần Hạo. Anh là gì của tôi? Tôi dùng bữa với ai thì liên can gì đến anh? Anh được quấn lấy người phụ nữ khác, còn tôi ăn bữa cơm với bạn bè thì không được hay sao?”
“Em… giỏi lắm. Em được lắm..”, Tần Hạo tức tối bỏ tay ra, sau đó đi một mạch ra khỏi nhà hàng. Lửa giận bừng bừng, anh đấm mạnh vào thân cây ven đường, trên cây hằn rõ dấu tay của anh.
Anh định lái xe rời đi, không bận tâm đến người phụ nữ cứng đầu ấy nữa. Nhưng Tần Hạo vẫn không yên lòng về Diệp Bằng Trình. Tức giận một hồi, rốt cuộc anh vẫn tiếp tục ngồi đợi trong xe vừa nhìn vào nhà hàng.
Diệp Bằng Trình tự biết không nên quá vội vàng. Nhận thấy Lâm Vũ Hân cũng có cảm tình với mình, Diệp Bằng Trình cho rằng biểu hiện của anh ta khá ổn. Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, anh ta sẽ hạ gục được cô nàng xinh đẹp này thôi.
Dùng bữa xong, Diệp Bằng Trình đưa Lâm Vũ Hân ra khỏi nhà hàng. Anh ta nói lời tạm biệt, chu đáo mở cửa xe giúp Lâm Vũ Hân và nhìn cô rời đi. Sau đó, anh ta vẫn đứng im tại chỗ, nở nụ cười đầy đắc ý.
Tần Hạo cũng lái xe theo sau. Ngẫm nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đi theo cô, dằn lại ham muốn tẩn tên Diệp Bằng Trình kia một trận ra trò.
Lâm Vũ Hân lái xe rất chậm. Chạy được một lúc, cô bỗng dừng xe lại, rồi ném bó hoa của Diệp Bằng Trình vào thùng rác.
Tần Hạo nhìn theo, sau đó khẽ bật cười khi chợt ngộ ra điều gì đó.
Làm anh giật cả mình. Tần Hạo còn nghĩ cô thật sự đã thay lòng, muốn cắt đứt quan hệ với anh để bắt đầu một tình yêu mới. Hóa ra, cô chỉ cố ý làm vậy để chọc tức anh thôi.
“Đúng là một cô nàng kiêu ngạo bướng bỉnh. Em không thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu!”
Tần Hạo vừa lẳng lặng bám đuôi vừa mỉm cười đầy lòng. Sau đó, anh vòng một đường khác và chạy thật nhanh về nhà. Trước khi Lâm Vũ Hân trở về, anh đã đến sớm một bước. Im lặng ngồi trên sô pha, anh ảo não hút một điếu thuốc.
Lâm Vũ Hân vừa về đến nhà đã trông thấy dáng vẻ ủ rũ chán chường của Tần Hạo. Tâm trạng cô tốt lên nhiều, sắc mặt cũng rạng rỡ hơn.
“Cho đồ khốn nạn nhà anh tức chết! Suốt ngày tán tỉnh phụ nữ. Anh biết chơi bời, đây cũng biết nhé!”
Lâm Vũ Hân cảm thấy vô cùng đắc thắng, vừa nghêu ngao hát vừa đi lên lầu.
“Để anh xem em đắc ý đến chừng nào!”
Tần Hạo khẽ cười, nghĩ xem bao giờ rảnh rỗi để đến nhà họ Diệp để thăm hỏi Diệp Vô Hoan, nhân tiện xử lý Diệp Bằng Trình. Anh phát tởm với tên này!
- -------------------